Ranh Giới Âm Dương

Chương 21




" Băng Phàm đâu? Tại sao để con ở đây một mình?." Bắc phu nhân nhìn cô hỏi.

" Anh...anh ấy đi công tác do có việc đột xuất ạ." Cô đáp.

" Vậy thằng bé không biết hôm nay là sinh nhật con?." Bắc lão gia hỏi.

Cô lắc đầu.

" Là...là do con không nói."

" Tụi con cũng chỉ mới cưới nhau, với lại kết hôn gấp rút đến vậy, vẫn còn cần thời gian để tìm hiểu nhau." Cô giải thích.

Bắc phu nhân nhìn cô, thở dài.

" Con ra ngoài đi, còn ông mang đồ đạc về phòng giúp tôi." Bắc phu nhân bảo.

" Để...để con dọn dẹp đã..." Lý Tiểu Lộ nói.

" Mẹ bảo con ra ngoài, không được cãi." Bà bảo.

Bắc lão gia cũng không có ý nói lại, ông đem hành lí về phòng, còn cô không muốn chọc giận bà nên đã nghe lời rời khỏi bếp.

Ngồi ngoài phòng khách, cô nắm lấy điện thoại trong tay, nhắn báo cho anh rằng ba mẹ đã về nhà lại.

Dọn dẹp xong, bà ra ngoài, đi đến chỗ cô, vỗ nhẹ vai:" Con lên tắm rửa thay đồ đi, chúng ta ra ngoài ăn."

Lý Tiểu Lộ xoay đầu nhìn bà, cô vội đưa tay quơ quơ:" Không...không cần phiền phức thế đâu mẹ."

" Hai người cũng mới về, vẫn nên nghỉ ngơi hơn. Ngày mai con có bài kiểm tra, cũng nên học bài ạ." Cô đứng dậy, cúi đầu bảo.

" Con..con xin phép về phòng."

Nói xong, Lý Tiểu Lộ đi thẳng lên lầu, cô...cô không muốn ai phiền phức vì mình cả.

...

Ngồi trên bàn, cô chăm chú xem lại bài học, mấy nay đủ thứ chuyện xảy ra, cô lơ là việc học của bản thân mình quá.

Cạch

Cửa được đẩy vào, cô đưa mắt nhìn, thì thấy bà đi vào.

" Mẹ nấu mì giò heo cho con, con mau ăn nhân lúc còn nóng." Bắc phu nhân đặt xuống bàn, nhìn cô bảo.

" Mẹ..." Cô bất ngờ nhìn bà.

" Nếu con chưa thấy đói thì để đó đi, mẹ xuống nhà đây." Nói xong bà liền đi ra ngoài, đóng cửa lại không để cô kịp bảo gì.

Lý Tiểu Lộ đứng nhìn tô mì mà bà mang lên, cô tiến đến, ngồi xuống ăn.

Lúc trước sinh nhật của Lý Tử Trạch, mẹ cô luôn vui vẻ nấu mì cho anh ăn. Cô luôn đứng một góc, nhìn nhà ba người cùng nhau đón sinh nhật anh trai rất vui vẻ.

Cầm đũa lên ăn, cô vừa vui vừa xúc động.

Nước mắt cũng rơi xuống rồi. Đây là lần đầu, trong ngày sinh nhật cô được ăn mì giò heo do chính tay ai đó nấu.

" Ngon...thật sự rất ngon."

Bên ngoài, Bắc phu nhân và ông đứng nhìn qua khe cửa, trong lòng có chút não nề.

Không ngờ đứa nhỏ này chỉ vì tô mì mà vui đến phát khóc, rõ là thiếu tình thương.

Bà nhẹ nhàng khép cửa lại, quay người kéo ông đi.

" Ông cũng thấy rồi đó." Bà nhìn ông.

" Tôi cũng thấy như bà thôi mà." Ông đáp.

Cả hai nhìn nhau gật đầu:" Lập tức bảo Phàm Phàm về nhà càng sớm càng tốt."

...

Còn bên Bắc Băng Phàm, sau khi hạ cánh máy bay, anh phải giải quyết công việc cùng Lý Tử Trạch sau đó mới được về khách sạn nghỉ ngơi.

Về đến phòng mình, anh liền ngả người xuống giường để giảm bớt mệt mỏi. Mở điện thoại lên xem, đọc tin nhắn của cô mà hú hồn.

Còn có tin nhắn của ba mẹ anh gửi đến. Là một tin nhắn thoại.

Anh nhấn vào nghe, thì...

[ Phàm Phàm, ba mẹ cho con hai ngày giải quyết công việc càng nhanh càng tốt, mau mau trở về Bắc gia ]

Kế tiếp là một dòng tin nhắn:

[ Hôm nay là sinh nhật của con dâu ]

Anh bất ngờ bật dậy, hôm nay là sinh nhật cô?

Cộc cộc

Lúc này, cửa phòng có ai đó gõ cửa.

" Băng Phàm, tôi vào được chứ?." Lý Tử Trạch hỏi.

Bắc Băng Phàm đến mở cửa, nhìn Lý Tử Trạch:" Có chuyện gì sao?."

" Tôi muốn cậu giúp một việc." Lý Tử Trạch bảo.

" Vào đi rồi nói."

Cả hai ngồi ở sofa, Lý Tử Trạch nhìn anh:" Hôm nay là sinh nhật của Lộ Lộ."

Người làm anh này quá bất cẩn, công việc chất núi, khi qua đến bên đây giải quyết xong mọi việc anh mới nhớ đến chuyện quan trọng này. Bây giờ cũng đã hết ngày rồi, có lẽ cô cũng đã nghỉ ngơi.

" Tôi muốn nhờ cậu, sau khi về nước, cả hai chúng ta tổ chức sinh nhật cho con bé." Lý Tử Trạch bảo.

" Được." Bắc Băng Phàm liền đồng ý. Cũng là anh vô tâm, không chú ý đến sở thích hay những thứ liên quan đến cô.

" Đã 20 năm rồi, con bé luôn đón sinh nhật một mình." Lý Tử Trạch bảo.

" Sinh nhật của con bé, tôi luôn nhìn thấy nó trong phòng, tự đốt nến, tự hát chúc mừng sinh nhật, vẻ mặt có vẻ rất vui nhưng...đã ướt đẫm nước mắt ".

...

Bắc gia.

Bắc phu nhân kéo mền lên đắp cho cô, một tay đưa lên vuốt tóc cô qua một bên, nhìn cô đang ngủ say.

Chỉnh điều hòa, tắt đèn, bà đóng cửa ra ngoài.

Sau khi khóc đến mệt cô cũng ngủ thiếp đi, chỉ một tô mì, lúc ngủ Lý Tiểu Lộ cũng rất vui.

" Cảm ơn...mẹ..."

Đêm nay có lẽ là Lý Tiểu Lộ sẽ mơ thấy một giấc mơ đẹp, một giấc mơ đẹp về gia đình.

Hai chữ mà bao lâu nay cô chưa hình dung ra được.

Lập Như Ý ngồi trên cây gần đó, cô khoanh tay, nhìn cửa sổ phòng của Lý Tiểu Lộ.

" Con bé ngốc."