Ráng Chiều

Chương 8: Chuyến thăm trại trẻ mồ Côi (1)




"Huệ Lan à, con phải nhớ là đọc thuộc lòng mấy thứ này trước mặt bà Phụng nghe chưa? Có vậy thì con mới được bà ấy nhận nuôi".

"Nhưng con không muốn rời trại trẻ, không muốn rời các mẹ đâu".

Đứa bé gái 10 tuổi lắc đầu nguầy nguậy. Rồi như nó thấy lời nói của mình nó chưa đủ sức thuyết phục, nên nó đã quay sang xin người đàn bà đứng gần đó nói giúp.

"Mẹ Thu ơi! Mẹ xin viện trưởng giúp con đi mẹ! Con không muốn đi. Con không muốn.."

Người đàn bà mới qua tứ tuần đôi tuổi nghe thấy lời cầu xin của đứa trẻ thì cũng lập tức mủi lòng. Bà giang tay ôm cô bé vào lòng rồi hướng người đàn ông mà nói.

"Con bé không muốn thì mình thôi đi chú Chín à. Con bé nhỏ dại không có hợp với gia cảnh buôn bán của nhà đó đâu. Với luận về chuyện học toán thì Ngọc Phương và Giai Kỳ có điểm số hơn hẳn con Lan".

"Chị Thu, chị đúng là không biết rồi. Bà Phụng đó không có kiểm tra mấy bộ toán đố gì đâu mà bà ấy kiểm tra khả năng tính nhẩm, cái này thì không phải con Lan là giỏi nhất sao? Với ông Sáu đã chỉ đích danh con Lan rồi. Giờ mà mình tiến cử đứa khác thì sợ khoảng tiền 10 triệu mỗi tháng để mua gạo cho lũ trẻ ông ấy cũng không cho nữa ấy chứ."

Dừng lại để buông ra một tiếng thở dài, ông Cừ viện trưởng hướng con mắt bi thương nhìn về phía Huệ Lan.



"Lan à, trong những đứa trẻ ở đây thì chú thương con nhất. Nhưng con thấy tình cảnh bây giờ của trại trẻ không? Không được học hành tử tế đã đành, các con còn phải đi bán vé số để có cái ăn. Con thật không sợ những lúc bán ế phải lang thang khắp mọi nơi để xin ăn sao? Thiệt là đi đến mức này là do chú bất tài con à."

Người đàn ông đó bật khóc và bà Thu cũng không kiềm được mà khóc theo. Huệ Lan đứng giữa khung cảnh thê lương đó thì đã gật đầu đồng ý. Dòng hồi ức bi thương phải dừng lại vì tiếng nói xì xào từ ngoài vọng tới. Ông Quốc nói bằng giọng điềm tĩnh.

- Chị Phụng à, mọi chuyện không thể cứ nói miệng mà được. Tất cả đều phải có bằng chứng. Nếu không sẽ là vu oan cho người khác đó.

- Anh Quốc à, chuyện đó tôi biết mà.

Tiếng nói cứ xa dần. Có lẽ mẹ nuôi và bác sĩ Quốc đã đi rồi. Nghĩ vậy nên Huệ Lan mới từ từ mở mắt dậy. Có điều đôi mi mắt mới nâng lên được một chút đã lập tức phải khép lại. Một màn diễn ra thật chóng vánh nhưng bên kia, gã đàn ông đang ngồi trên cái ghế tựa lại nhìn thấy tất cả. Vũ Dương cười lạnh.

- Đã tỉnh rồi thì mở mắt ra đi.

- Tôi..

Phải dừng lại vì cơn đau đột ngột truyền đến từ cổ họng. Huệ Lan nhăn mặt đem 2 bàn tay nhỏ nhắn mà bưng lấy yết hầu. Đau, rất đau. Đau đến mức chảy cả nước mắt. Bên kia sau khi nhìn thấy đôi dòng lệ trong suốt chảy xuống 2 bên mà của Huệ Lan thì cũng không còn lạnh lùng được nữa. Anh chàng nhàn nhạt mở miệng.

- Đừng có cố nói. Dây thanh quản và cả yết hầu của cô đang bị tổn thương.

Vũ Dương vừa dứt lời đã chìa tới trước mặt Huệ Lan một cái gương soi nhỏ xíu. Nó là cái gương cầm tay mà Huệ Lan thường bỏ vào cặp xách mỗi khi đi học. Nó nhỏ lắm. Nhưng cuối cùng thì nó vẫn là một cái gương.

Vết hằn màu đỏ bầm hiện lên rõ mồn một trên làn da màu trắng sứ của cần cổ. Nhưng vì nó được phản chiếu qua tấm gương soi nên màu đỏ của nó càng kì dị. Đây chính là vết thương do dượng Quyền gây ra cho Huệ Lan.



Ú ớ muốn nói, Huệ Lan thở phào khi gã pháp y kia chìa đến trước mặt nàng tập giấy và một cây bút.

- Bút và giấy là tôi lấy ở bàn cô nên không càn cảm ơn đâu.

Nếu ngày thường Huệ Lan sẽ đốp chát rằng nàng cũng đâu định cảm ơn. Nhưng hôm nay thì khác. Huệ Lan không để ý đến thái độ trịch thượng của Vũ Dương mà vội vồ lấy tập giấy.

- Dượng Quyền có sao không? Ông ấy sẽ không bị công an các anh bắt đi chứ?

Câu hỏi vừa được đưa lên cao, Vũ Dương đã khẽ cau mày. Anh chàng nhàn nhạt buông ra một tiếng thở dài rồi đặt mông xuống chỗ ngồi khi nãy. Thấy đối phương không có ý trả lời mình Huệ Lan vội thu tờ giấy lại mà hộc tốc viết tiếp.

- Dượng ấy vì quá nóng giận nên mới làm ra chuyện như thế. Xin các anh đó! Dượng ấy mất vợ còn chưa đủ khổ hay sao?

Đem tờ giấy giơ cao lên cho đối phương đọc được, Huệ Lan không để ý lúc này bản thân nàng đã lần nữa rơi lệ.

- Cô thích khóc quá nhỉ? Nhưng ở đời có nhiều chuyện. Không phải cứ chảy nước mắt là có thể giải quyết được tất cả.

Giơ cánh tay lên để ngăn Huệ Lan quá xúc động mà cố mở lời, Vũ Dương tiếp.

- Nhưng việc hôm nay không có gì nghiêm trọng nên tôi sẽ nói cô nghe. Chúng tôi đang tiến hành lấy lời khai của tất cả mọi người trong gia đình này, bao gồm cả cô. Yên tâm, không phải về việc mới xảy ra, mà là chuyện của bà Hứa Kim Duyên, dì Út Duyên của cô.

- Nhưng tại sao?

Huệ Lan ngồi nguệch ngoặc mấy chứ môt. Một hồi im lặng bao trùm lấy 2 con người. Vũ Dương ngồi đó bất động nhìn cô gái trẻ xinh đẹp trước mặt. Nhưng qua tận gần một phút đồng hồ để cân nhắc thiệt hơn. Vũ Dương nhàn nhạt trả lời.

- Khẩu súng mà bà Duyên gây án đã được mua từ rất lâu rồi. Nhưng chúng tôi không có tìm thấy điện thoại của bà Duyên ở trong phòng hay ở bất cứ ngõ ngách nào khác trong căn nhà này.

- Nhưng chính mắt tôi đã nhìn thấy dì Duyên đưa súng lên đầu và tự nổ kia mà.

Nhìn những dòng chữ mà Huệ Lan viết ra, Vũ Dương miễn cưỡng gật đầu xác nhận. Có lẽ đó cũng là điểm kì lạ mà anh chàng pháp y đấy chưa lí giải được.

Kết thúc lần thẩm vẫn thứ 2, dượng Quyền chỉ khai nhận rằng gây ra chuyện với Mẫn Nhi hay Huệ Lan là do nhất thời nóng giận. Còn việc lục tung căn phòng lên khi ấy là do muốn tìm điện thoại của mình mà thôi.

Và khi nhắc đến việc có thấy bà Duyên cất điện thoại hoặc súng ở đâu không thì ông Quyền vẫn như lúc trước. Một mực nói không biết. Không phải mình ông Quyền, mà tất cả mọi người trong biệt phủ của bà Phụng cũng đều khẳng định mình không biết, kể cả Huệ Lan.

(Hết chương 8)