Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 301




“Hiếm khi tới đây, Quý Ương cứ ở lại chăm sóc ngoại tổ mẫu thêm chút nữa.” Bùi Tri Diễn hơi nhướng mắt nhìn Diệp Thanh Huyền: ‘‘Diệp đại nhân, sao không mời ta ra ngoài trò chuyện.”

Quý Ương trong lòng đang dồn hết tâm trí vào việc chăm sóc lão phu nhân, vừa nghe chàng nói vậy cũng chưa suy nghĩ nhiều, nhưng khi hai người kia lần lượt bước ra ngoài, tâm trạng nàng mới dần cảm thấy lo lắng.

Bước ra khỏi phòng, Bùi Tri Diễn liền mất đi sự nhẫn nại, vẻ mặt thoáng chốc trở nên lạnh lùng, giọng điệu tưởng chừng như vô tư nhưng lại mang theo sự sắc lạnh: ‘‘Lần sau mà còn dám làm vậy, ngươi cứ thử xem.”

Diệp Thanh Huyền vẫn giữ nụ cười vô tội: ‘‘Ta không hiểu Thế tử đang nói gì.”

Bùi Tri Diễn chẳng muốn giả bộ nữa: ‘‘Hiểu hay không cũng được, ta đã nói rõ rồi, ngươi nên suy nghĩ kỹ.”

Bùi Tri Diễn tuy dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, nhưng cũng là người nhiều năm chinh chiến nơi sa trường, g.i.ế.c chóc không ít, sát khí toát ra từ thân thể khiến người đối diện cảm nhận được sự uy h.i.ế.p lạnh lẽo và đầy c.h.ế.t chóc.

Diệp Thanh Huyền không tin rằng hắn thực sự dám làm gì mình, nhưng cũng không khỏi run sợ trước cái lạnh thấu xương và áp lực ngột ngạt ấy.

Trong tích tắc, Bùi Tri Diễn đã thu lại sát khí, trở về vẻ lạnh nhạt vô tư như ban đầu.

“Nghe rõ rồi thì đáp lại đi.”

Thật là cuồng ngạo, thật là phóng túng, Diệp Thanh Huyền siết chặt nắm đấm, gã dựa vào đâu chứ, chẳng qua chỉ dựa vào cái tên họ Bùi của mình thôi.

Chờ đến khi Định Bắc Hầu sụp đổ, khi đó gã xem hắn còn kiêu ngạo được không! Còn những gì bị cướp đi, gã cũng sẽ giành lại!

Diệp Thanh Huyền từ tốn giãn mày, cười như không có chuyện gì xảy ra: ‘‘Lời của Thế tử, ta dĩ nhiên nghe rõ rồi.”

Ngày mùng ba tháng tám là ngày vui lớn của Diệp Thanh Huyền và Quận chúa Lâm Dương, nhà họ Diệp sớm đã cho người mang thiệp mời đến.

Bùi Tri Diễn chẳng mấy hứng thú, hắn gác cằm lên vai Quý Ương, dùng chiếc thiệp mạ vàng như chiếc quạt, phẩy phẩy làm mát cho nàng: ‘‘Hay là để ta đưa Quý Ương đi cưỡi ngựa ở ngoại thành.”

Quý Ương bây giờ chỉ cần nghe thấy từ “cưỡi ngựa”, liền không kìm được mà nhớ lại đêm hôm ấy, lòng nàng đâu còn muốn đi cùng hắn nữa.

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Thấy nàng vội vàng lắc đầu, Bùi Tri Diễn tiến gần cổ mịn màng của nàng, đôi môi mỏng như lông vũ nhẹ nhàng lướt qua làn da mịn màng ấy: ‘‘Nhưng ta vẫn chưa dạy nàng xong mà.”

Quý Ương rụt cổ né tránh, nhưng nàng càng tránh, Bùi Tri Diễn càng thích thú, như đang trêu đùa con thú nhỏ lọt vào bẫy.

Tóc mai bên trán bị hắn cọ đến rối bời, Quý Ương khó khăn lắm mới có thể dùng tay che miệng hắn lại, đỏ mặt nói: “Ta học xong rồi.”

Cảm giác ẩm ướt từ lòng bàn tay truyền đến, hóa ra là hắn đang dùng đầu lưỡi liếm, Quý Ương vội giấu tay ra sau lưng, cả bàn tay tê dại.

Hàng mi dài rợp che nửa đôi mắt trong veo, Bùi Tri Diễn ngắm nhìn dáng vẻ e ấp, kiều diễm của nàng: ‘‘Cưỡi ngựa chưa tính là học xong, nhưng...” Hắn ghé sát tai Quý Ương nói nhẹ nhàng: ‘‘…cưỡi ta là học xong rồi.”

“Phu quân, không được nói nữa!” Quý Ương thực sự sợ đôi môi của chàng, nói những lời hồ đồ như vậy.

“Không nói nữa.” Bùi Tri Diễn đứng dậy, kéo nàng lên theo: ‘‘Thử xem, xem nàng có thực sự học xong chưa.”

Sau khi thử, Quý Ương chỉ còn lại sự mệt mỏi, kiệt sức tựa vào người Bùi Tri Diễn, băng trong hộc tủ cũng không thể xua tan cái nóng trong căn phòng.

Bùi Tri Diễn nghe tiếng nức nở nhỏ nhẹ bên tai, thật là đáng thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-106-2.html.]

Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, những ngón tay dài ướt đẫm mồ hôi thơm ngát, chậm rãi cất lời: ‘‘Lười đến là một chuyện, không muốn để gã gặp nàng là chuyện khác.” Giọng nói khàn khàn và uể oải sau khi đã thỏa mãn.

Bùi Tri Diễn nói một cách thản nhiên, mí mắt lười nhác hạ xuống, đôi mắt vẫn còn ánh lên tia sáng long lanh chưa tan.

Quý Ương mở đôi mắt buồn ngủ, bàn tay đặt trên vai chàng siết chặt thêm chút nữa, nàng biết người chàng nhắc đến là ai.

Một lúc lâu sau, Quý Ương mới lấy hết can đảm nói: ‘‘Ta... không thích gã.”

Phải, lúc đầu đồng ý lấy biểu ca chỉ vì thấy biểu ca rất tốt, mà lấy gã cũng là lựa chọn tốt nhất mà nàng nghĩ tới, nàng thích cuộc sống bình yên ổn định, biểu ca có thể mang đến cho nàng những gì nàng mong muốn, nhưng nàng đối với gã không có tình cảm nam nữ.

Đôi mắt mơ màng của Bùi Tri Diễn dần dần sáng lên, hắn nghiêng đầu nhìn tiểu cô nương rúc trong lòng mình, chỉ lộ ra đôi tai nhỏ xinh.

“Nàng có thích ta không?” Bùi Tri Diễn nghe thấy giọng mình có chút run rẩy.

Ngón tay Quý Ương bấu chặt vào vai hắn, móng tay hồng nhạt chuyển thành trắng bệch, giọng nói nhỏ nhẹ yếu ớt: ‘‘...Ta không biết.”

Nàng chắc là không thích hắn, hắn thật quá xấu xa, bá đạo, ngang nhiên xâm nhập vào cuộc sống của nàng, không để ý đến ý nguyện của nàng mà cưới nàng, ngày ngày tìm cách trêu đùa nàng, nhưng hắn lại đối xử rất tốt với nàng, vì nàng mà viết tiếp tập “Tiểu song ức du tập tự”, vì nàng mà may áo…

Câu trả lời mơ hồ, thậm chí không rõ ràng nhưng lại là câu trả lời hay nhất mà Bùi Tri Diễn từng nghe.

“Không sao, sau này biết rồi nói cho ta biết.”

Quý Ương bối rối nhắm chặt mắt: ‘‘Ừ.”

Quý Ương thực sự mệt mỏi, mơ màng ngủ thiếp đi trong vòng tay hắn, giấc mơ dài lại ập đến—

Đêm mưa xối xả, cung điện được bảo vệ nghiêm ngặt, từng mũi tên sáng lạnh lấp lánh chỉa thẳng về phía Bùi Hầu gia bị bao vây, trên tường thành có hai người đứng quay lưng lại nhau, và một trong hai người đó chính là Diệp Thanh Huyền!

Quý Ương thấy hắn cười nói gì đó, nhưng nàng không nghe rõ, chỉ nghe thấy hai chữ “mưu nghịch”.

Quý Ương giật mình tỉnh dậy, ánh nến trên bàn vẫn còn đang lay động, bên ngoài cửa sổ một màu đen kịt.

Nàng thở nhẹ, chưa kịp lấy lại bình tĩnh sau cơn bàng hoàng, nàng không hiểu tại sao mình lại có những giấc mơ kỳ lạ như vậy.

Bùi Tri Diễn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhận thấy nàng tình lại, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại tỉnh?”

Quý Ương hơi hé miệng, lại không biết nên nói như thế nào về giấc mơ hoang đường kia. Hầu gia hiện vẫn đang ở biên cương, sao có thể xảy ra chuyện như vậy, nàng suy nghĩ mãi cũng không hiểu, trấn an tinh thần, viện một lý do: “Vẫn chưa tắm rửa.”

Quý Ương nói xong liền thẳng người dậy, mới nhận ra hai người từ đầu tới cuối vẫn chưa từng rời nhau.

Theo nhịp mở mắt của Bùi Tri Diễn, Quý Ương cảm nhận rõ ràng vật kia cũng đang từ từ tỉnh dậy. Nàng bỗng nhiên cứng đờ người, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm Bùi Tri Diễn.

"Ta muốn đi tắm." Giọng nhỏ run run.

Bùi Tri Diễn giọng khàn khàn, lười biếng nói: "Chạy nhanh đi, ta mà nắm lấy thì sẽ không buông đâu."

Quý Ương không dám chần chừ, vội vàng từ trên người hắn nhảy xuống, khoác nhanh áo ngủ rồi chạy ra ngoài.

Nhìn bóng hình bé nhỏ như thỏ con vụt vào phòng tắm, Bùi Tri Diễn do dự mãi mới đành lòng không vào bắt nàng lại.