Quý Ương cảm thấy dạo này Bùi Tri Diễn có chút kỳ lạ. Trước đây, ngoài những lúc đi đến thao trường, chỉ cần ở nhà, hắn sẽ yêu cầu nàng ở bên cạnh hắn. Nhưng mấy ngày nay, hắn lại luôn ở một mình trong thư phòng.
Ban đầu, Quý Ương chỉ thấy nhẹ nhõm, nhưng dần dần, trong lòng lại sinh ra nghi ngờ, chẳng lẽ hắn không còn hứng thú với nàng nữa?
Sau một hồi hoang mang, Quý Ương lại thấy đây cũng không phải là chuyện xấu, ban ngày khi Bùi Tri Diễn không có ở đó, nàng cứ ở trong Tiêu Hoàng Các, cuộc sống lại giống như trước khi xuất giá.
Khi dùng bữa tối, Bùi Tri Diễn nhanh chóng ăn hai bát cơm rồi đặt đũa xuống, nói với Quý Ương: “Nàng cứ từ từ ăn.”
Quý Ương biết hắn lại định đi thư phòng, nàng cắn đầu đũa, cảm giác cứng ngắc khiến nàng lập tức bừng tỉnh, mỉm cười gật đầu: “Ừ.”
Không chỉ có Quý Ương cảm thấy kỳ lạ, ngay cả Bích Hà và Thu Thủy cũng nhìn thấy sự bất thường, trong ánh mắt họ có thêm vài phần cảm xúc lạ lùng.
Quý Ương không để ý, cúi đầu tiếp tục ăn trong im lặng.
Khi Bùi Tri Diễn xoa trán từ thư phòng trở về Tiêu Hoàng Các, trời đã khuya, trăng sao đã lên cao.
Hắn nhìn vào gian nhà chính tối đen, hỏi: “Phu nhân đã ngủ chưa?”
“Thưa thế tử, sau khi ngài đi, phu nhân đã tắm rửa và ngủ rồi.” Thu Thủy cung kính trả lời, rồi theo hắn vào trong, thắp nến lên.
Bùi Tri Diễn lạnh nhạt bảo nàng ta lui ra, hắn đi đến phòng tắm rửa mặt mũi, sau đó mới vén rèm bước vào phòng trong. Ánh trăng không chiếu tới chiếc giường có bậc, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn, cuộn mình trong chăn.
Bùi Tri Diễn khẽ cười nói: “Đúng là đồ vô tâm, đến cả một ngọn đèn cũng không để lại cho ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-100-2.html.]
Dù hắn nói lời trách cứ, nhưng không có chút nào là thật trách móc, ngược lại, trong ánh mắt chỉ có sự bao dung và yêu chiều.
Quý Ương ngủ say, nhưng khi Bùi Tri Diễn vừa nằm xuống bên cạnh, nàng như thể cảm nhận được mà tự nhiên quấn lấy hắn.
Bàn chân lạnh lẽo áp sát vào chân hắn, cọ cọ, cánh tay mảnh mai cũng vòng qua eo hắn. Mặc dù chỉ là hành động vô thức, nhưng sự thân thiết trong đó đủ khiến Bùi Tri Diễn đắm chìm.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Không muốn đánh thức nàng, Bùi Tri Diễn chỉ vùi đầu vào cổ nàng, hít sâu hương thơm ngọt ngào trên người nàng, giọng khàn khàn nói mơ hồ: “Ương Ương chắc chắn đã bỏ bùa ta, nếu không sao ta lại thích nàng đến thế.”
Quý Ương bị hắn ôm chặt quá, không thoải mái mà khẽ kêu lên, cựa quậy. Bùi Tri Diễn nới lỏng vòng tay, hôn lên trán nàng, ôm nàng vào lòng, nhắm mắt lại ngủ.
Việc Bùi Tri Diễn mấy ngày nay “lạnh nhạt” với Quý Ương, cả hạ nhân trong Tiêu Hoàng Các đều nhìn thấy, ai cũng âm thầm đoán mò, đoán nhiều nhất là thế tử gia đã hết kiên nhẫn với thế tử phu nhân.
Huỳnh Chi bưng bát canh gà vừa mới hầm từ nhà bếp nhỏ ra, đi qua hành lang sau nhà chính thì nghe thấy tiếng nói chuyện khe khẽ phát ra từ trong phòng, thu hút sự chú ý của nàng.
“Ta nói thế tử gia đã mất hứng thú với phu nhân rồi.” Giọng nói có chút sắc bén, là của Thu Thủy.
“Ngươi thật to gan, thế tử và thế tử phu nhân cũng là người ngươi có thể nói bừa được sao, mau dừng lại đi.” Bích Hà nhíu mày mắng.
Thu Thủy không phục, cãi lại: “Ta nói sai sao? Phu nhân cứ lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo, thế tử gia đối với phu nhân đã quá tốt rồi, giờ bị lạnh nhạt là đáng đời, chẳng mấy chốc mà thiếp thất sẽ được rước vào phủ.”
Bích Hà nghe không nổi nữa, đứng dậy nói: “Ta xem như chưa nghe thấy gì, ngươi còn nói bậy, để người khác nghe được, ta cũng không cứu nổi ngươi đâu.”
Bích Hà mở cửa, nhìn quanh một lượt rồi bước về phía tiền viện.