Việc hôn sự giữa Quý Ương và Diệp Thanh Huyền một ngày chưa được định đoạt, nàng một ngày chưa yên lòng.
Chỉ vì lời nói của Bùi Tri Diễn ngày đó, lòng nàng luôn như bị treo lơ lửng trên không, lúc nào cũng chờ đợi bị phán quyết.
Trải qua vài ngày như vậy, không thấy Bùi Tri Diễn như đã nói sẽ đến cầu hôn, Quý Ương bắt đầu tự an ủi rằng có lẽ sự hứng thú của hắn với mình đã qua rồi, lời nói cầu hôn chắc cũng chỉ là trò đùa.
Dù hắn có thực sự muốn cưới, thế tử phủ Định Bắc hầu, cũng đâu phải là nàng, một nữ tử thuộc gia đình bình thường như nàng.
Có lẽ những lời đó, chẳng qua là hắn thường dùng để lừa gạt các nữ tử mà thôi.
Nghĩ vậy, lòng Quý Ương nhẹ nhõm đi được ba bốn phần, nhưng vẫn bực bội với hành động suồng sã của hắn đối với mình.
Trước mặt không dám, nhưng trong lòng không biết đã mắng hắn bao nhiêu lần.
Ngay khi Quý Ương cuối cùng đã gác chuyện này sang một bên, một chiếu chỉ tứ hôn của Hoàng đế Thừa Cảnh, khiến cả Quý phủ nổ tung như ong vỡ tổ.
Chỉ trong chốc lát, đối với Quý Ương như trời đất đảo lộn, nàng đã trở thành vị hôn thê chưa vào cửa của Bùi Tri Diễn, không còn chút đường lui nào, Quý Ương nếu từ chối, đó chính là kháng chỉ.
Quý Ương nhận lấy thánh chỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần mất hết sắc máu, nàng ngây người đứng đó, trong đầu trống rỗng, mờ mịt như chìm trong sương mù.
Quý Đình Chương và Trần phu nhân liên tục hỏi nàng chuyện gì đã xảy ra, nhưng Quý Ương không thể trả lời được một lời.
Nàng cứ nghĩ rằng hắn sẽ không cầu hôn… quả thực không phải là cầu hôn, hắn đã dùng một cách dứt khoát hơn, Quý Ương không bao giờ nghĩ rằng Bùi Tri Diễn lại có thể thỉnh cầu Hoàng thượng ban chỉ tứ hôn.
Nàng siết c.h.ặ.t t.a.y dưới ống tay áo, môi khẽ mở, hít thở khó khăn, yếu đuối như thể chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan.
“Phụ thân, con không muốn gả đi.” Quý Ương mắt đỏ hoe, vô vọng nhìn về phía phụ thân, lắc đầu nhẹ giọng cầu xin. Tìm kiếm tia hy vọng cuối cùng.
Quý Đình Chương mặt trầm xuống ngồi trên ghế thái sư, ông đương nhiên không muốn ép buộc con gái, nhưng đây là chỉ của Hoàng thượng, ai có thể từ chối?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-93.html.]
Quý Ương cũng biết rằng không còn đường nào để xoay chuyển, nàng thất thần cúi đầu, run rẩy thở ra một hơi, nói: “Con muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Trần phu nhân vội gọi Huỳnh Chi đến dìu nàng, nhẹ giọng nói: “Đi đi, mẫu thân sẽ đến thăm con sau.”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Trần phu nhân nhìn theo bóng dáng mỏng manh yếu ớt của Quý Ương, lo lắng nói: “Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện như thế này, đáng lẽ nên sớm định hôn sự của Ương nhi và Diệp Thanh Huyền, hai đứa thật tốt biết bao.” Bà vừa nói vừa thở dài liên tiếp.
“Giờ nói những điều này còn có ý nghĩa gì nữa.” Quý Đình Chương trách mắng: ‘‘Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa.”
Trần phu nhân thức tỉnh gật đầu, còn gì có thể tốt hơn là mối duyên do Hoàng thượng ban cho, tiếp theo sẽ là nhanh chóng bàn bạc về lễ nghi cưới xin giữa hai nhà. Trần phu nhân vuốt trán, đầu óc có chút hỗn độn.
Nhà họ Diệp nhận được tin tức đã là vào buổi tối, Diệp lão phu nhân tức giận đ.ấ.m n.g.ự.c liên tục, trách mắng cháu trai: “Ngươi nhìn xem, ngươi nói không cần vội, để ta trì hoãn, trì hoãn, giờ thì hay rồi, Ương Ương của ta bị người khác chọn mất rồi!”
Diệp Thanh Huyền cụp mắt, che giấu sự u ám trong mắt, tay siết chặt trên tay vịn, trắng bệch không chút máu. Hắn tưởng rằng mình có thể kiểm soát tình hình, hiện tại điều quan trọng nhất là giữ chân Sở Cẩm Nghi, Quý Ương dù sao cũng là của hắn, nhưng cú đánh này của Bùi Tri Diễn lại khiến hắn không thể đối phó.
“Ta đến Quý phủ một chuyến.” Diệp Thanh Huyền mặt không biểu cảm bước ra ngoài.
Trần phu nhân vốn không muốn để Diệp Thanh Huyền gặp Quý Ương, nhưng lại không đành lòng nhìn hắn đau khổ thất vọng, tạo hóa trêu ngươi, chỉ một chút nữa thôi hắn và Quý Ương đã có thể thành phu thê.
Trần phu nhân thở dài: ‘‘Ngươi chờ một chút, ta sẽ bảo người đi gọi Ương nhi qua.”
Diệp Thanh Huyền nhếch môi cười: ‘‘Đa tạ phu nhân.”
Khi Quý Ương đến, mặt nàng vẫn còn tái nhợt, nàng ngây ngốc nhìn Diệp Thanh Huyền, không nói được lời nào. Có vẻ như nói gì thêm cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.
Diệp Thanh Huyền chăm chú nhìn nàng, đôi mắt luôn tràn đầy ý cười nay lại đầy những tia máu: ‘‘Ta nên sớm cầu hôn muội, hôm đó trên xe ngựa muội hỏi ta, sao ta lại không nghĩ đến chứ.”
Hắn nghiến răng, vẻ mặt đầy đau đớn.
Quý Ương đứng yên đó không nói lời nào, yên lặng và yếu ớt.
Diệp Thanh Huyền lại nói: “Bùi Tri Diễn là người như thế nào, làm sao có thể thật lòng với muội, ta làm sao yên tâm để muội gả cho hắn.”