Trần phu nhân ngồi bên giường đút thuốc cho nàng, nước thuốc đắng ngắt từng thìa trôi xuống, uống đến mức đôi mắt Quý Ương ướt đẫm, nàng im lặng uống xong, nhỏ giọng nói: “Làm mẫu thân lo lắng rồi.”
“Ương nhi chỉ cần mau chóng khỏe lại, mẫu thân sẽ không lo lắng nữa.” Trần phu nhân vuốt lại mấy sợi tóc trên trán nàng, cảm nhận được sự không thoải mái của Quý Ương, Trần phu nhân buông tay cười nói: “Vậy con nghỉ ngơi đi.”
Ương nhi từ nhỏ đã ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện đến mức khiến người ta đau lòng, chỉ là lại không thân thiết với mình.
“Giá mà không ra ngoài, thì đã không có chuyện này rồi.” Lý ma ma nhìn Quý Ương mà khuyên răn: “Ương nhi sau này nhất định phải nghe lời ma ma.”
Lời này dường như là nói với Quý Ương, nhưng thực ra là đang trách cứ Trần phu nhân để Quý Ương đi ra ngoài cùng Lục Niệm.
Tiểu thư nhà họ Lục là người tính tình hoạt bát, làm sao chăm sóc tốt cho Ương nhi. Quả thật không phải con ruột của mình, thì sẽ không thật lòng để tâm.
Trần phu nhân đứng dậy nói: “Ma ma chăm sóc Ương nhi cho tốt.”
Lý ma ma là nha hoàn theo hầu phu nhân quá cố, có khúc mắc với mình là chuyện thường, mà Quý Ương lại quá mức ỷ lại bà ấy, nên mới xa lạ với mình như vậy.
Nghĩ đến đây, Trần phu nhân cảm thấy có chút bất lực, tính tình Ương nhi quá mức nhu nhược, đối với nàng mà nói chưa chắc đã là điều tốt.
Lý ma ma nói: “Lão nô tiễn phu nhân ra ngoài.”
Trần phu nhân ừ một tiếng, rồi bước ra khỏi phòng.
Quý Ương dưỡng bệnh bảy tám ngày mới khỏe lên, đúng lúc Quý Yến được nghỉ từ Hàn Lâm Viện trở về, cùng đến phủ còn có Diệp Thanh Huyền.
Diệp Thanh Huyền vừa nhìn thấy Quý Ương, liền tinh mắt phát hiện nàng gầy đi nhiều, chiếc cằm tinh tế nhọn hoắt, khiến lòng người sinh thương xót.
Gã nhẹ giọng hỏi: “Biểu muội trông sao có vẻ gầy đi? Chẳng lẽ trời nóng ăn không ngon miệng?”
Quý Ương sợ hai người lo lắng, không nói mình bị bệnh, cười nhẹ đáp: “Chỉ là ăn ít đi chút thôi.”
Quý Ương không biết nói dối, sợ gã truy hỏi, bèn quay sang hỏi Quý Yến: ‘‘Ca ca sao lại không tinh mắt bằng biểu ca?”
Nàng chỉ khi ở trước mặt người thân mới bộc lộ sự kiều diễm của thiếu nữ.
Quý Yến bị trách, liền nhướn mày: “Ai nói ta không nhìn ra, chỉ là để hắn hỏi trước mà thôi.”
Diệp Thanh Huyền phối hợp gật đầu: ‘‘Đúng là ta giành hỏi trước.”
Quý Ương bị hai người chọc cười, không khỏi cong môi.
Ba người nói chuyện một lát, nhận ra ánh mắt của Diệp Thanh Huyền thỉnh thoảng lại lướt qua mình, Quý Yến liền thức thời phủi áo đứng dậy nói: “Ta đi xem Tiểu Dao thế nào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-88-2.html.]
Quý Ương mắt khẽ động, vội gọi hắn “Ca ca.”
Quý Yến giả vờ như không nghe thấy.
Diệp Thanh Huyền nhìn nàng tránh né ánh mắt mình, cười nói: “Thời Đình lát nữa sẽ đến, biểu muội ngồi với ta được chứ?”
“Ừm.” Giọng Quý Ương rất nhẹ, ca ca cố ý rời đi, chỉ e biểu ca có chuyện muốn nói với nàng.
Diệp Thanh Huyền nhìn nàng cúi đầu, cười dịu dàng: ‘‘Hôm trước tổ mẫu có nói với ta về việc chọn ngày đến hỏi cưới, nhưng ta vẫn muốn hỏi ý nàng.”
Quý Ương ngoan ngoãn đặt tay lên đùi, khẽ siết chặt, không còn tự nhiên như lúc nói chuyện với gã ban nãy, giọng nhỏ nhẹ: “Ta đã nói với ngoại tổ mẫu rồi.”
Ngoại tổ mẫu hôm đó hỏi nàng, có muốn gả cho biểu ca không, nàng gật đầu đồng ý, biểu ca rất tốt, đối xử với nàng cũng dịu dàng, còn có ngoại tổ mẫu thương yêu nàng, gả vào Diệp gia là lựa chọn tốt nhất, nàng không có lý do để từ chối.
Diệp Thanh Huyền khẽ gật đầu, nhìn vào mắt nàng, trên mặt không còn vẻ tự tại, thay vào đó là sự lúng túng thiếu chắc chắn: ‘‘Nhưng ta trong lòng vẫn không yên, luôn muốn nghe chính miệng nàng nói, nàng có nguyện ý không?”
Quý Ương nhẹ nhàng hé môi rồi lại mím lại, Diệp Thanh Huyền cũng không thúc giục, kiên nhẫn chờ nàng mở miệng, nhìn đôi mày thanh tú, làn da ửng hồng vì xấu hổ, nơi nào cũng đẹp đẽ.
Quý Ương đã quyết định, cũng không có gì phải do dự, nhưng nàng vẫn thấy ngượng ngùng, khẽ gật đầu, biểu đạt ý mình.
Diệp Thanh Huyền như trút được gánh nặng, đùa: “Còn sợ nàng sẽ lắc đầu.”
Gã biết Quý Ương sẽ không từ chối, biểu muội của gã rất ngoan, gã cũng rất thích nàng, cưới nàng về, nuông chiều nàng, đối với gã là điều hiển nhiên.
Trước đây hai người chưa từng nhắc đến chuyện này, ở bên nhau cũng thoải mái, giờ nói ra rồi, Quý Ương lại có chút không tự nhiên: ‘‘Ta đi tìm ca ca.”
Diệp Thanh Huyền cười hỏi: “Tìm hắn làm gì?”
“Không phải nói không muốn ăn sao? Diên Hạc Lâu có mấy món mới, đúng lúc hôm nay rảnh, ta đưa biểu muội đi thử?”
Quý Ương không từ chối: ‘‘Vậy để ta gọi ca ca và Dao nhi.”
Nàng cố ý làm vậy khiến Diệp Thanh Huyền không nhịn được cười: ‘‘Được.”
Quý Ương tìm thấy Quý Yến và Quý Dao, Quý Dao hứng thú muốn đi ngay, nhưng bị Quý Yến gọi lại, hắn nghiêm mặt nói với Quý Dao: “Chữ ngươi viết như vậy còn muốn ra ngoài?”
“Ca ca!” Quý Dao trừng hắn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Quý Yến không động lòng, nói với Quý Ương: “Các ngươi cứ đi đi, ta còn phải trông chừng Tiểu Dao.”
Hắn cố ý để hai người có thời gian ở bên nhau.