Lục Niệm đến tìm Quý Ương khi nàng đang ngồi trong sân chăm sóc chậu Mặc Lan, thần thái tập trung, đến mức khi nàng vào cũng không phát hiện ra.
Vẫn là Huỳnh Chi mắt tinh, đặt chậu hoa trong tay xuống rồi khom người chào Lục Niệm: ‘‘Lục tiểu thư đến rồi.”
“Niệm Niệm.” Quý Ương miệng nhắc đến tên nàng trước, rồi mới chuyển ánh mắt từ chậu Mặc Lan lên, mắt lấp lánh cười: ‘‘Sao ngươi lại đến giờ này?”
Giọng nàng nhẹ nhàng như cánh lông bị gió thổi bay, mềm mại.
Khi nàng nói chuyện, không quên sắp xếp gọn gàng kéo và xẻng nhỏ bên cạnh, rất quy củ, giống như con người của nàng.
Lục Niệm ngồi xuống bên cạnh nàng: ‘‘Chẳng phải đến để giải buồn cho ngươi sao, ngày nào cũng loay hoay với mấy thứ hoa cỏ này, sao ngươi lại không thấy chán nhỉ.”
Trái ngược với tính cách trầm tĩnh của Quý Ương, Lục Niệm lại trời sinh hoạt bát, kỳ lạ là hai người lại trở thành bạn thân.
Thấy Lục Niệm khẽ đẩy mấy chiếc lá của chậu Mặc Lan, Quý Ương liền dịch chậu hoa ra xa một chút.
“Xem ngươi cưng hoa thế kìa.” Quý Ương bảo vệ cẩn thận khiến Lục Niệm cười không ngớt, nàng trêu: “Bởi vì là do biểu ca ngươi tặng, nên không nỡ để ta chạm vào?”
“Không phải.” Quý Ương đã quen với lời nói đùa của Lục Niệm, nghiêm túc giải thích: “Ta vừa mới chuyển chậu cho nó, rễ còn cần được dưỡng, nên không để ngươi chạm vào.”
Lục Niệm kéo dài giọng, chậm rãi nói: “Thì ra là vậy.”
Quý Ương biết nàng cố tình trêu chọc mình, nhưng không thể không đỏ mặt, mở miệng lại thôi, đôi môi khẽ cắn ra một dấu ấn nhẹ: ‘‘Mặc ngươi nói gì thì nói.”
Lục Niệm mím môi cười, Quý Ương giơ tay khẽ chạm vào trán nàng, ngay cả giọng trách mắng cũng nhỏ nhẹ: ‘‘Ngươi sao lại còn cười.”
“Lúc về ta phải để ca ca ngươi nói chuyện với đại ca của ta, để hắn quản ngươi cho cẩn thận.”
Nàng cúi xuống, không để ý thấy trong mắt Lục Niệm thoáng qua một tia phức tạp, rồi tiếp tục nói: “Chẳng học được gì khác, chỉ toàn học cách trêu đùa ta.”
Khi quay lại nhìn, ánh mắt của Lục Niệm đã trở lại bình thường, nàng cười nói: “Sợ ngươi rồi, thôi thì để Mặc Lan dưỡng rễ cho tốt, ngươi theo ta ra ngoài đi dạo.”
Khuôn mặt tươi tắn của Quý Ương ngay lập tức trở nên kháng cự: ‘‘Ta không đi.”
Lục Niệm biết nàng sẽ như vậy, dường như việc ra ngoài đối với Quý Ương là điều vô cùng khó khăn, nàng chỉ thích ở lại trong tiểu viện của mình.
Lục Niệm thở dài một hơi, làm sao cũng không hiểu nổi: ‘‘Ngươi thật sự không thấy chán sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me -
https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-87.html.]
“Sao lại chán?” Quý Ương hỏi lại.
Sáng nàng dậy sớm thỉnh an mẫu thân và tổ mẫu, sau đó sẽ đến nhà kính chăm hoa, dùng cơm trưa xong thì nghỉ ngơi một chút, sau khi tỉnh dậy thì luyện chữ, hoặc thêu thùa, chưa bao giờ thấy chán.
Nhìn vào đôi mắt trong veo nhưng mang theo chút bối rối của Quý Ương, Lục Niệm cảm thán: “Mấy tỷ muội chúng ta tuy rằng bình thường cũng không ra khỏi cửa, nhưng không ai giống ngươi, lúc nào cũng ở nhà.”
Bọn họ ít nhất thỉnh thoảng còn tổ chức những buổi tiệc tao nhã, đi du ngoạn ngắm hoa, nhưng Quý Ương ngay cả những buổi yến tiệc này cũng không muốn tham gia.
Có đôi khi không chịu nổi sự nài nỉ của Lục Niệm, nàng mới miễn cưỡng đồng ý đi ra ngoài cùng nàng.
Quý Ương không trả lời lời nói của Lục Niệm, khóe miệng vẫn cười nhẹ: “Ca ca mới mua cho ta một cuốn sách, rất thú vị, ngươi thấy chán thì ta lấy ra cho ngươi xem?”
Lục Niệm thấy nàng thật đáng yêu, cười đồng ý để nàng đi lấy.
Quý Ương nhanh chóng vào nhà lấy sách ra, khi đưa cho Lục Niệm, còn tiếc rẻ nói: ‘‘Cuốn sách này đáng lẽ có hai tập, nhưng tập sau ca ca ta đã tìm khắp thư phòng cũng không thấy.”
Lục Niệm bĩu môi: ‘‘Chắc là bản quý hiếm tuyệt thế?”
Quý Ương lắc đầu nói: “Không phải cuốn nào cũng có bản in, để trong thư phòng lâu ngày không ai hỏi đến, chẳng phải là bản quý hiếm rồi sao.”
Lục Niệm lật qua vài trang sách, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khẽ động, “Ấy, hình như ta đã từng thấy hạ quyển của cuốn sách này.”
Quý Ương quay đầu lại, đôi mắt sáng lên, “Ở đâu?”
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Ừm.” Lục Niệm đáp bừa, “Chẳng phải ở thư trai Đông Trường sao.”
“Thanh Vân Hiên hay Nhất Diệp Đường?” Quý Ương hỏi, “Ta sẽ nhờ ca ca đi mua giúp.”
“Thanh... Ta không nhớ rõ nữa, dù sao hôm nay vẫn còn sớm, chi bằng ta cùng ngươi đi xem thử.” Lục Niệm trong lòng đang tính kế để lừa nàng ra khỏi phủ.
Quý Ương do dự không trả lời, Lục Niệm lại nói: “Ngươi cũng đã nói đây có thể là sách quý, đợi đến khi ca ca của ngươi từ Hàn Lâm Viện nghỉ phép trở về, rồi mới đi mua, e rằng sẽ bị người khác mua mất.”
Quý Ương khẽ nhíu đôi mày thanh tú, gương mặt biểu hiện sự phân vân.
Mãi sau nàng mới nói: “Vậy ta đi báo với mẫu thân một tiếng.”
Bên phía Trần phu nhân đồng ý rất nhanh chóng, Quý Ương chịu ra khỏi phủ không phải là chuyện xấu.
Trái lại, Lý ma ma từ nhỏ đã chăm sóc Quý Ương lại không yên tâm, dặn dò nàng kỹ càng, không chỉ vậy, bà còn giúp nàng đội nón lụa, tiễn nàng đến tận ngoài phủ.