Ràng Buộc Dịu Dàng - Chi Đông

Chương 242




Sở Hằng Nga nhìn vào lòng bàn tay của Phó Đạm, do dự một lúc, rồi quyết định từ chối: “Không cần, bản công chúa tự mình đi được.”

Phó Đạm thu tay lại trong nỗi tiếc nuối: ‘‘Công chúa xin mời.”

Sở Hằng Nga từ trong kiệu bước ra, thấy Phó Đạm bước lên trước một bước rồi lại lùi lại, nàng bất chợt cười khẽ, khóe môi khẽ nhếch lên. Nàng không thèm dùng đến bậc thang, nhẹ nhàng nhảy xuống.

Sở Hằng Nga luôn cho rằng mình có chút khéo léo, ít nhất là đối với độ cao này thì không đáng lo ngại, nhưng nàng quên mất rằng mình đã ngồi lâu nên chân đã mềm nhũn, vừa chạm đất đã nghiêng người ngã về phía trước.

Tiếng hô hoảng hốt của Trì Vân và Trì Phong vang lên bên tai: “Công chúa cẩn thận!”

Sở Hằng Nga kịp nhìn thấy hai người họ vội vàng bước tới, ngay sau đó nàng đ.â.m sầm vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc.

“Công chúa cẩn thận đấy.” Giọng nói trên đầu vang lên rất dịu dàng, mang theo chút bất đắc dĩ.

Phó Đạm một tay đỡ eo nàng, tay kia nắm chặt cổ tay nàng: ‘‘Vẫn nên để ta đỡ công chúa đi.”

Sở Hằng Nga nhanh chóng ngẩng đầu lên.

“Ưm.”

“Đau.”

Sở Hằng Nga đưa tay ôm trán, đau đến mức nước mắt cũng trào ra, trừng mắt nhìn Phó Đạm.

Phó Đạm khẽ ngửa đầu, cổ hơi ngả ra sau, chỗ cằm bị va chạm đã nổi lên một mảng đỏ.

Sở Hằng Nga nhìn chằm chằm vào đó, ánh mắt lóe lên, hắn ta có làn da trắng thật đấy.

Phó Đạm buông tay khỏi eo Sở Hằng Nga, đưa tay xoa nhẹ chỗ cằm, hỏi nàng: “Có đau không? Để ta xem nào.”

Sở Hằng Nga mím môi, đẩy tay hắn ra một cách khó chịu: ‘‘Cần gì ngươi phải xem?”

Nàng rút tay ra khỏi tay còn lại của hắn, nâng váy bước qua mặt chàng, tiến về phía biệt viện: ‘‘Trì Vân, Trì Phong, còn không theo sau.”

Phó Đạm không thể hiện cảm xúc gì, lặng lẽ nhìn theo hai hộ vệ phía sau nàng, một lúc lâu sau mới bước vào trong.

Sở Hằng Nga ngồi trong điện, đôi mắt đen nhánh liếc nhìn ra ngoài cửa, khi thấy Phó Đạm bước vào, nàng vội vã gọi Trì Vân đến gần, thúc giục: “Mau xem giúp ta, có phải bị va đỏ rồi không?”

Trì Vân cúi xuống kiểm tra cho nàng, khoảng cách gần đến mức không nên có giữa hộ vệ và chủ nhân.

Phó Đạm đứng ở cửa không nhúc nhích, cho đến khi Trì Vân đưa tay định vén tóc trên trán của Sở Hằng Nga, chàng mới đột ngột lên tiếng: ‘‘Tất cả lui ra.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/rang-buoc-diu-dang/chuong-86.html.]

“Ta có chuyện muốn nói với công chúa.”

Sở Hằng Nga cảm nhận được giọng hắn không còn dịu dàng như trước nữa, nàng ép mình giữ nụ cười, uể oải ngồi lại, ra lệnh: “Đều lui xuống đi.”

“Vâng.” Trì Vân và Trì Phong rời đi.

Phó Đạm ngồi đối diện nàng, mỉm cười nhẹ nhàng gọi: “Nghiên Nghiên.”

“Đừng.” Sở Hằng Nga đưa tay ra hiệu ngăn cản: ‘‘Bản công chúa với ngươi không thân thiết như vậy.”

Nàng nghiêng đầu, đôi mắt hạnh lướt qua người hắn: ‘‘Ngươi tên là gì ấy nhỉ?”

Lời lẽ lạnh nhạt của nàng khiến cổ họng Phó Đạm nghẹn lại: ‘‘Ô Mục Thừa.”

Sở Hằng Nga chậm rãi gật đầu, lặp lại ba chữ ấy: ‘‘Ô Mục Thừa.”

Mỗi từ nàng thốt ra, tay Phó Đạm trên bàn càng nắm chặt hơn.

Sở Hằng Nga nghiêng đầu tỏ vẻ thờ ơ: ‘‘Ta đã nói rồi, ta không quen biết ngươi.”

Phó Đạm đáp: “Hai năm trước.”

Sở Hằng Nga tự hào ngẩng cao đầu: ‘‘Ta không muốn nghe.”

Đừng mong dùng những lý do bất đắc dĩ và vài lời dỗ ngọt để có thể làm nàng mềm lòng.

Phó Đạm mỉm cười nói: “Khi nào công chúa muốn nghe, ta sẽ kể lại cho nàng.”

“Còn ba ngày nữa mới đến hôn lễ, tạm thời công chúa phải ở lại đây.” Thật ra trong biệt viện này cái gì cũng tốt nhất, nhưng Phó Đạm vẫn cảm thấy không đủ, nàng là công chúa cao quý, sinh ra đã được ngàn vạn yêu thương.

Thấy Sở Hằng Nga không nói gì, Phó Đạm do dự một chút, nắm lấy tay nàng đặt trên đầu gối.

“Láo xược!” Sở Hằng Nga như con mèo bị chọc tức, vừa hung dữ vừa ngang ngược.

Trước đây chỉ có nàng trêu chọc Phó Đạm mà thôi.

Phó Đạm nắm tay nàng hơi mạnh, Sở Hằng Nga không thể thoát ra được.

Chỉ nghe thấy giọng hắn chảy qua tai nàng: ‘‘Theo tục lệ, trước khi thành thân, đôi uyên ương không thể gặp nhau, vì vậy trong ba ngày tới ta sẽ không thể đến thăm công chúa.”

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Sở Hằng Nga mỉa mai: ‘‘Thế nào, Ngô Mục Thừa các ngươi cũng có tục lệ như vậy sao?”

Phó Đạm im lặng một lúc rồi nói: “Trong biệt viện này không thiếu thứ gì, ba ngày sau ta sẽ đến đón nàng.”

Hắn cười rất vui, trong mắt ánh lên vẻ rạng rỡ.