Ràng Buộc Chi Gông Xiềng (Gông Xiềng Ràng Buộc)

Quyển 1 - Chương 9




Trương Lương Đống mang Trữ Hoài Tĩnh tới một dịch quán ở Lâm Xuyên, nói là dịch quán nhưng thật ra chỉ là một đình viện nhỏ mà thôi. Tần Lan muốn lên tiếng về sự vô lễ của Sở quốc lại bị ánh mắt của Trữ Hoài Tĩnh đảo qua nên đành phải ngậm miệng..

Tần Lan bây giờ mới có diệp đánh giá lại Trữ Hoài Tĩnh, không ngờ thiếu nhiên thoạt nhìn yếu đuối cư nhiên lại lợi hại như vậy, trên người thiếu niên này còn tỏa ra một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ, dù là một người lăn lộn trên sa trường như hắn nhìn vào cũng phải lạnh run.

“Tứ hoàng tử, các ngài tạm thời chịu ủy khuất một chút, buổi tối mong điện hạ chuẩn bị tham dự yến hội, hoàng thượng thỉnh cầu điện hạ cùng tham gia.” Trương Lương Đống cười với vẻ mặt nịnh nọt.

“Ân.” Trữ Hoài Tĩnh không đễ ý đến, trực tiếp đi vào trong viện, dù đang trong trời đông giá rét nhưng thúy trúc vẫn không ngừng sinh trưởng làm nơi này có thêm chút sinh khí.

“Điện hạ, yến hội tối nay…” Trương Lương Đống đang chuẩn bị cùng Trữ Hoài Tĩnh thương lượng về buổi yến hội không ngờ Trữ Hoài Tĩnh đi nhanh về phía hắn, nhàn nhạt nói một câu: “Sắp tối rồi, đừng quấy rầy ta, ta nghỉ ngơi một chút.”

Vì vậy nguyên bản sự mong đợi đối với Trữ Hoài Tĩnh ngay sau câu nói đó cũng sụp đổ, không sót lại thứ gì.

Trời tối, Trương Thư Đồng, Tần Lan cùng Trữ Hoài Tĩnh thong thả đi đến nơi thì thấy buổi yến hội đã sắp mở màn.

Lúc đầu khi Tần Lan thấy thời gian sắp đến, hắn vừa định tiến lên mời thì cửa đã ‘chi nha’ một tiếng rồi mở ra.

Một thân cẩm y hắc sắc được trảm thêm kỳ lân bằng những sợi chỉ kim tuyến thật mỏng, bên hông mang theo một khối noãn ngọc ám hồng chưa được tạo hình, một đầu tóc đen tuyền dùng kim quan bó buộc lộ ra một vẻ cao nhẽ, đẹp đẽ không nói nên lời.

“Đợi lâu rồi sao? Đi a!” Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi nói với hai người đang đứng ngốc lăng trước mặt.

“Thị. Tứ hoàng tử, thỉnh.” Trương Thư Đồng đầu tiên là khiếp sợ sau đó lại nhanh chóng hồi phục, trong viện đều đã chuẩn bị tốt mã xa, Trữ Hoài Tĩnh chậm rãi bước lên xe ngựa hướng Bạch Y Thắng Tuyết lâu mà đi.

Bạch Y Thắng Tuyết lâu nguyên bản là một thanh lâu, có người nói nó đã tồn tại mấy trăm năm nhưng không vì triều đại thay đổi mà xuống dốc, trái lại càng thêm phồn hoa. Hiện tại Bạch Y Thắng Tuyết đã không còn là một thanh lâu mà chuyển thành một tửu lâu, khách *** bình dân của những người ăn chơi.

Mã xa vừa đến Bạch Y Thắng Tuyết lâu liền dừng lại, Trữ Hoài Tĩnh bước xuống thấy khung cảnh tiểu lâu thì có chút hoảng sợ, kiến trúc này có đúng hay không rất giống phương Tây?

Bất quá hắn chưa nghĩ ra đã bị một đạo âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng hấp dẫn, “Nói vậy vị này là tứ hoàng tử, tại hạ Sở Dật.”

Một thân ngoại bào hồng sắc thật nổi bật hòa vào đôi mắt lam sắc hiếm thấy, trong suốt như biển cả, vóc người cân đối, tư thế oai hung bừng bừng phấn chấn.

“Thái tử điện hạ khách khí, thái tử điện hạ tự mình ra đây nghênh tiếp là vinh hạnh của ta.” Đứng bên cạnh Trữ Hoài Tĩnh hai người Trương, Tần đều ngẩn ra, bọn họ chưa từng nói qua vị này là thái tử sao hắn lại biết?

Kỳ thực Trữ Hoài Tĩnh cũng không biết hắn là Sở quốc thái tử, hắn luôn ẩn mình trong thâm cung sao lại biết được chứ, chỉ là hắn nhìn thấy một mảnh ngọc bội thanh sắc bên hông người nọ, còn có đôi mắt lam sắc kia nên mới đoán ra.

“Tứ hoàng tử, thỉnh đi vào.” Sở Dật bất động thanh sắc đánh giá Trữ Hoài Tĩnh, đây là tứ hoàng tử khiến cho Trương Lương Đống phải kinh ngạc sao? Thật đúng là kinh vi thiên nhân [phi thường kinh ngạc], nhưng có tướng mạo nhiều lúc cũng không làm được gì. <ins class="adsbygoogle"