Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 58: 58: Đường Về Yên Đô Mưa Gió Tả Tơi





Sáng sớm tới Cô Khê thôn.

Bọn người Huyền Kỳ muốn dừng lại ghé quán ăn uống nghỉ chân.

Bởi đây là thôn trấn cuối cùng thuộc Ai Lam quốc, cần phải mua ít lương thực dự trữ, khi vượt biên giới rừng rú hoang vu không một bóng người, muốn mua cũng không có để mà mua.
Lại nói, Cô Khê thôn nằm ở vị trí cửa ngỏ giao thương quan trọng và sở hữu nhiều danh lam thắng cảnh thành thử mỗi ngày thu hút khá nhiều lượng khách thập phương đổ dồn về.

Đường phố sầm uất đông đúc.

Cỗ xe ngựa không cách nào len vào được Liêm Trinh, Thừa Hoan đành dừng xe ở đầu thôn.
Vén màn kiệu qua một bên Úc Huyền Kỳ vòng tay bế Raika xuống, động tác vô cùng ôn nhu cẩn thận.

Mấy tiểu cô nương qua đường trông cảnh tình tứ trước mắt nhất thời chú ý.
Nam nhân uy phong tuấn tú bế theo trên tay một nữ tử khả ái ngây thơ.

Mấy tiểu cô nương có phần ghen tị cũng có phần ngưỡng mộ không khỏi nhìn lâu hơn chút xì xầm to nhỏ.

Raika lại tưởng đám bánh bèo muốn cướp chồng mình, nàng hất cằm trừng mắt với các nàng ta.

Kể từ khi bị san sẻ tình cảm, nàng rất đỗi dị ứng với mọi người chung quanh.
"Nhìn cái gì mà nhìn.

Con gái con lứa ban ngày ban mặt nhìn chòng chọc phu quân của người ta thật không biết xấu hổ.

Biến đi."
Thấy Raika nhe nanh múa vuốt, mấy tiểu cô nương giật mình hoảng sợ vội lảng đi cả.
Huyền Kỳ ngược lại hưng phấn tột độ, ý xuân lan tràn khắp nơi.

Vật nhỏ nổi máu ghen rồi, còn nói là hết yêu thương hắn.

A ha...
Không ngại giữa chốn đông người Huyền Kỳ cúi thấp xuống hôn chụt lên môi Raika một cái, cười cười nói: "Lâu lắm rồi mới nghe nàng gọi phu quân, nàng cuối cùng cũng tha thứ cho ta.

Ta mừng lắm Raika ơi!"
"Hứ.

Ngươi đừng có mơ.

Ta vẫn chưa nguôi giận đâu." Raika nói rồi vùi mặt vào trong ngực Huyền Kỳ trốn tránh.

Bởi cả gương mặt nàng đang đỏ như trái gấc chín.
Còn nữa nàng giấu mặt nhưng lại vô tình trưng ra hai cái vành tai trắng trắng hồng hồng đang run rẩy.

Úc Huyền Kỳ thật muốn cắn vào tai nàng mấy cái rồi tận lực ngậm mút.

Dày vò.
"Raika, tình yêu của ta!" Huyền Kỳ ôm siết Raika vào lòng, bước đi bỗng chốc khựng lại.

Rồi sau đó lại sải thật nhanh.

Huyền Kỳ cắn vào môi tự nhủ thầm, phải mau chóng hồi cung mới được.
Liêm Trinh, Thừa Hoan đi mé sau thấy Huyền Kỳ cứ ôm ấp âu yếm con tiểu yêu trong tay mặt họ buồn rười rượi, cảm thấy có chút trống vắng mất mát.

Bởi kể từ lúc Huyền Kỳ gặp lại Raika tới giờ không còn để ý tới bọn họ nữa.
"Chậc, đi đường cũng rải cơm chó kiểu này lát nữa vào quán bụng đâu mà ăn đồ ngon.

Chủ nhân ơi người tém tém lại chút xíu đi cho Tròn Tròn nhờ."
Quái thú bay bên cạnh tùy tiện buông một câu.

Bất quá cũng chỉ dám nói nhỏ vừa đủ cho hai tên nam nhân đi bên cạnh nghe thấy đố dám để lọt vào tai của ai kia.
Phì...
Hai nam nhân đang buồn bực nghe nó than thở cũng phải cười xòa.
Vào trong quán thực khách ăn uống đông đúc.

Huyền Kỳ đặt Raika ngồi xuống bên cạnh mình.

Gọi tiểu nhị bưng ra mấy tô sủi cảo và mấy cái bánh bao chay.

Sủi cảo cho ba kẻ kia còn bánh bao Huyền Kỳ xé nhỏ đút cho nàng.
Raika lắc đầu không chịu ăn, trề môi mỏng đỏ mà bảo: "Lúc nào cũng bánh bao bánh bao.

Ta phát ngán luôn rồi.


Không ăn đâu."
Ai nha, nhìn cái môi trề của nàng.

Huyền Kỳ thật muốn cắn cho một cái, vật nhỏ làm nũng đáng yêu quá đi mất.
Tay xoa xoa cái bờ môi câu nhân của nàng.

Huyền Kỳ nói: "Không ăn bánh bao vậy nàng muốn ăn gì nè.

Hay là ta gọi bún chay cho nàng nhé.

Có nước dù sao cũng dễ nuốt hơn."
"Không, ta không ăn bún đâu." Raika lần nữa lắc đầu.
"Vậy nàng ăn súp đậu nhé?"
Raika xị mặt xuống.
"Tàu hủ nóng nấu canh hẹ?"
Raika im lặng.
"Mướp hương xào rau?"
Raika vẫn im lặng.
"Vậy nàng muốn ăn cái gì.

Hửm?" Huyền Kỳ vẫn tha thiết nhìn nàng.

Hắn đã kể hết những món thanh đạm mà hắn biết ra rồi vì sao vẫn không có lấy món nào mà nàng thích vậy.
"Ta...ta muốn ăn măng tre và nấm mối, còn cả lá dong mềm mại nữa a." Raika ngây thơ nói.
Chả biết nàng ngây thơ hay cố tình làm khó Úc Huyền Kỳ nữa.

Trông hắn lúng túng vô cùng sau lời nói của nàng.

Thôn trấn đông đúc đào đâu ra măng tre cùng nấm mối lá dong.

Thứ nàng yêu cầu toàn nằm nơi rừng sâu cốc thẳm.
"Raika ngươi đủ rồi đó.

Có cái ăn là may mắn lắm rồi ngươi còn đòi hỏi đủ kiểu.

Không ăn thì nhịn đi." Liêm Trinh tức giận đứng phắc dậy nói thẳng.

Nãy giờ hắn bức xúc lắm rồi không kềm chế được nữa đâu.
Úc đệ ở thần giới có kẻ hầu người hạ, hùng bá một phương.

Ai nhìn thấy cũng phải nể sợ kính cẩn.

Vậy mà giờ đây hạ mình làm tôi mọi cho một con tiểu yêu tinh hạ đẳng.

Có nói thế nào hắn cũng cảm thấy bất công với Úc đệ vô cùng.
"Nhậm Hiền Tề huynh quản nhiều quá rồi đó.

Lo ngồi xuống ăn phần của huynh đi." Huyền Kỳ trừng mắt nhắc nhở.

Hắn đây thiên vị thấy rõ.
Liêm Trinh không đấu lại ánh mắt của hắn.

Ẩn nhẫn ngồi xuống ăn phần mình không nói thêm gì nữa.

Hai kẻ bên cạnh thấy cái gương cũng không tính làm theo, lẳng lặng cúi đầu.
Huyền Kỳ quay sang tiếp tục dỗ dành thê tử: "Raika ngoan giờ ở đây không có mấy thứ đó nàng ăn đỡ những món chay có trong thực đơn của quán nhé! Về cung ta nhất định bù đắp cho nàng."
"Vậy về cung ta muốn ngươi nấu cho ta ăn." Raika rưng rưng nước mắt như sắp khóc tới nơi vẫn không quên kì kèo.

Trái tim Huyền Kỳ đau nhói.
"Được, ta đích thân xuống bếp nấu cho nàng ăn.

Ngoan." Huyền Kỳ lau lau viền mi ẩm ướt của nàng.
Raika tươi tỉnh hẳn.

Tuôn một tràng:
"Vậy giờ ta muốn ăn mướp hương xào rau, tàu hủ nấu canh hẹ, súp đậu và bún."
Raika gọi hàng loạt món Huyền Kỳ nói ban nãy, ai nấy một trận rét lạnh.
Huyền Kỳ dở khóc dở cười kêu tiểu nhị bưng ra.

Hắn đút cho nàng từng ngụm nhỏ, nàng há miệng ăn ngon lành.
Vốn cả bọn muốn mua chút lương khô rồi lập tức khởi hành cho kịp qua biên giới.


Nào ngờ Raika đòi đi dạo phố ngắm cảnh đẹp Cô Khê thôn.
Ngắm suối nước cầu đá trong veo mây trời lãng đãng, ghé vào vườn trái cây cam quýt chín mọng thanh thanh ngọt ngọt tự hái xuống tự xử tại chỗ.

Còn đòi đi dạo phố xem bói xem tranh lụa, mua đủ thứ đồ lỉnh khỉnh linh tinh.
Chỗ đồ đó đương nhiên chia đều cho hai tiểu mĩ thụ cầm xách, còn cả quá trình rong ruổi từ chỗ này sang chỗ nọ Úc Huyền Kỳ phụ trách bế nàng trên tay.
Nhìn thấy bả vai hắn nhuốm đỏ nơi băng bó hai tiểu mĩ thụ lo lắng bèn mua một đôi hài tới nói với Raika: "Raika ngươi xuống mang hài vào đừng để Huyền Kỳ bế nữa.

Hắn đang bị thương đó."
"Không, ta muốn phu quân bế cơ." Raika đem hài tiện tay ném tọt xuống nước sau đó vòng tay bá cổ Huyền Kỳ bám dính không buông.

Còn nhỏ nhẹ hỏi hắn: "Huyền Kỳ ơi chàng bế thiếp có mệt không hay là để thiếp xuống đi bộ nha?"
Vật nhỏ cứ cọ tới sinh nhiệt thế này, lại làm nũng đáng yêu thế này hỏi thử Huyền Kỳ làm sao nỡ buông cho được.

Vì thế có mệt hắn cũng lắc đầu bảo không mệt.

Sau đó ôm eo nàng, xoa xoa tấm lưng mong manh của nàng tiêu sái rời đi.
Đáng nói là hắn vừa rời đi nàng đã ngóc đầu dậy nhìn về phía sau bày ra mặt hề, nhếch mép lè lưỡi trợn mắt đủ kiểu lêu lêu hai tên nam nhân ở mé sau như thách thức trêu chọc.
Tròn Tròn thấy gương mặt nàng đang đẹp tự dưng xấu quá nó ôm bụng cười khặc.

Liêm Trinh, Thừa Hoan thở hắt ra một hơi hết cách với nàng.

Đúng là yêu nghiệt hại người mà.
Dày vò Huyền Kỳ cho tới xế chiều Raika mới cảm thấy bản thân có chút mệt.

Nàng mua sắm không nổi nữa hai mắt từ từ cụp xuống ngủ thiếp đi trên cánh tay của Huyền Kỳ.
"Raika nàng thật nghịch ngợm.

Hành hạ ta thế này nàng vui lắm phải không?" Huyền Kỳ cười cười khẽ vuốt ve bờ má bánh bao của nàng, ngắm nhìn nàng say giấc trên tay hắn.

Người hắn vì vận động mà ướt nhẹp mồ hôi nhưng trong đáy mắt là cả bầu trời hạnh phúc lan tràn.
"Úc đệ.

Vết thương của đệ..."
"Hoàng thượng, vết thương của người..."
Liêm Trinh, Thừa Hoan lo lắng muốn xem vết thương của Huyền Kỳ, hỏi hắn có đau không.

Hắn lắc đầu bảo không sao.

Bảo họ lập tức lên đường tránh phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Thế là chất mấy thứ tranh họa, vật dụng linh tinh lên hết thùng xe đâu ra đó.

Cả bọn khởi hành.
Đi chưa bao lâu trời đột nhiên mưa tầm tã sấm rền chớp giật.

Đáng nói là đang giữa rừng rú hoang vu gần giáp biên giới chung quanh đồi núi chập chùng không một bóng người lấy đâu nhà cửa cả bọn trú thân ngoài thùng xe nhỏ hẹp.

Thế là Úc Huyền Kỳ gọi cả bọn vào trong xe.
Chỉ là cái mông của Thừa Hoan còn chưa lọt vào kịp, một mũi tên đã thình lình phóng vút tới.

Úc Huyền Kỳ phản ứng nhấp nháy vươn tay ra chộp gọn lấy mũi tên ướt át đang xé làn gió mưa.

Kịp thời cứu lấy cái mông yêu kiều của Thừa Hoan.
Tên bay đầy trời nhắm kiệu gỗ bắn liên tiếp.

Úc Huyền Kỳ bảo cả thảy nằm xuống.

Hắn một mình chắn tên sau đó bay ra ngoài trời mưa.
Một mặt dẹp hết lằn tên đen nghịt đang tấn công chiếc kiệu.

Một mặt vận công vào lòng bàn tay hướng trong đám lùm nơi mấy kẻ giương cung mà tung cho một trưởng cực đại.
"Ầm." Tiếng nổ chấn kinh vang lên.

Mấy chục cái xác văng vương vãi.

Số còn lại rầm rập ùa ra, vác đao vác rìu hô lớn, số lượng ước tính leo tới gần bốn mươi tên.
"Giết.

Giết chúng cướp vàng vòng đi anh em ơi, bọn này y phục sang quý bảo đảm rất giàu có.


Xông lên.

Giết." Tên cầm đầu bọn thảo khấu hô to.

Cả bọn tràn ra bao vây Úc Huyền Kỳ.
Đáng nói Úc Huyền Kỳ đã bị dính một mũi tên bên cánh tay trái trong lúc nãy lao ra chắn cho bọn họ.

Hắn cắn răng bẻ gãy đôi mũi tên cho đỡ vướng víu sau đó xông vào vùng nguy hiểm.
"Huyền Kỳ!" Liêm Trinh, Thừa Hoan bật thét lên lao ra khỏi kiệu cùng hắn kề vai tác chiến.

Thấy hắn bị tên ghim lòng họ đau như bị thủng mất một lỗ.
Raika vén màn kiệu nhìn ra bàn tay nhỏ bé siết chặt.

Con quái thú lấp ló bên cạnh nàng run cầm cập.

Kêu eng éc: "Ô hô chủ nhân dính tên rồi.

Chủ nhân đáng thương của Tròn Tròn.

Éc ẹc..."
Gần nửa canh giờ qua đi bọn cướp đã bị diệt sạch.

Xác chết la liệt, mưa gió tràn lan tầm tã.

Ba nam nhân cả người ướt sũng nước, riêng Úc Huyền Kỳ ngoài nước mưa còn trộn lẫn cả mùi của máu xộc lên khoang mũi vị tanh nồng.

Hắn trụ không nổi nữa chống mũi kiếm xuống đất ngã quỵ xuống.
"Hoàng thượng."
"Úc đệ."
Tiếng gọi xé rách không gian, hai nam nhân lao tới đỡ lấy hắn.

Raika cũng từ trong kiệu chạy ra tới bên hắn, gọi tên hắn.

Nước mắt tuôn rơi.
"Huyền Kỳ chàng sao rồi đừng làm thiếp sợ.

Hu hu..."
"Tránh ra." Liêm Trinh, Thừa Hoan xô Raika ra quát lên.
"Tất cả là tại ngươi.

Nếu đi từ sớm chúng ta đã vượt qua nơi này từ lâu lắm rồi.

Giờ chiều tối mưa gió tầm tã quân tuần tra đều rút về căn cứ cả nên bọn chúng mới lộng hành thế đó.

Ngươi còn ở đây khóc lóc cái gì.

Đồ giả nhân giả nghĩa.

Ngươi rõ ràng muốn dày vò Huyền Kỳ đau đớn ngươi mới hả lòng.

Nếu không còn thương hắn thì ngươi cút đi."
"Tề nhi, Hoan nhi các ngươi dám bắt nạt nàng ấy." Huyền Kỳ trừng mắt với Liêm Trinh, Thừa Hoan.

Sau đó rống giận đuổi bọn họ đi.

Chỉ là còn chưa đuổi được hắn đã bật ho sặc sụa lần nữa ngã quỵ xuống cơ hồ muốn ngất đi.
Cả ba người thôi không so đo nữa vội vã hợp nhau lại khinh hắn vào trong kiệu.

Loay hoay cởi y phục ướt trên người hắn ra.

Rút tên sau đó rắc chút thuốc cầm máu băng bó vết thương.

Cũng may Thừa Hoan lo xa trước khi lên đường đã chuẩn bị vài thứ thuốc cần thiết.
Kiệu gỗ chật chội Huyền Kỳ lại đang bị thương, dù cho cả bọn có ra ngoài hết để mình hắn nằm một mình cũng không duỗi hết chân.

Raika bèn nói họ ở lại trông chừng Huyền Kỳ, nàng chạy đi một lát.
Vì sống trong rừng từ bé tới lớn Raika biết được chỗ nào có hang động, nàng rất nhanh tìm thấy một cái hang nhỏ có thể tránh mưa tránh gió.
Mưa ngày càng nặng hạt không có dấu hiệu dừng lại, cả bọn đánh cỗ xe ngựa mang theo người bị thương trên kiệu vào hang động.
Raika gom củi khô đốt lên.

Liêm Trinh, Thừa Hoan lấy mấy khúc vải lúc trưa mua ở trong trấn ra lót thành ổ ấm rồi đặt Huyền Kỳ nằm xuống.

Lúc trưa trách nàng mua đồ lỉnh khỉnh giờ họ lại thầm cám ơn nàng.
Cả bọn loay hoay chăm sóc cho Huyền Kỳ.

Kẻ kiếm thêm củi khô quanh đấy, kẻ đắp thêm vải lụa lên người hắn, kẻ lấy bánh bao đút cho hắn ăn.

Nhìn thấy Raika mắt đỏ hoe cả người thì ướt sũng còn loay hoay nhóm lửa, ban nãy còn chạy lăng xăng tìm cái hang động này để cho cả bọn tránh mưa tránh rét.

Huyền Kỳ cảm động lắm, thâm tâm càng yêu thương nàng nhiều hơn.
Huyền Kỳ đem tay vuốt ve mặt nàng, khẽ bảo: "Raika nàng vào trong kiệu cởi đồ ướt ra hong rồi chợp mắt chút đi."
"Nhưng thiếp muốn ở cạnh chàng." Raika lắc đầu không chịu đi.


Nhìn bờ môi nàng tái nhợt, Huyền Kỳ đau lòng.
"Ngoan, nghe lời." Huyền Kỳ khàn giọng nhìn nàng.
Raika không muốn chọc chàng nữa kẻo động tới vết thương.

Nàng đành leo lên cái kiệu gần ở đó.
Bên ngoài này Huyền Kỳ nhắc nhở Liêm Trinh, Thừa Hoan chuyện ban nãy họ đã xô Raika ở ngoài mưa, còn quát nạt nàng.

Huyền Kỳ không muốn chuyện tương tự lặp lại.
"Các ngươi dù sao cũng là nam nhân, nàng ấy chân yếu tay mềm các ngươi nhường nhịn nàng ấy một chút cho vui cửa vui nhà.

Tội nghiệp nàng ấy vì ta mà chịu bao nhiêu khổ sở uất ức."
"Được.

Ta hiểu rồi.

Lúc nãy thấy đệ bị thương nên ta hơi nóng nảy, từ nay sẽ không như thế nữa." Liêm Trinh nói.
Thừa Hoan cũng biết lỗi cụp mi xuống.

Nhìn cả hai nam nhân cầu cạnh bên mình đều ướt sũng như con chuột lột, mái tóc dài đen ướt còn nhỏ nước tong tong.

Huyền Kỳ vừa thương vừa tội.

Kêu bọn họ cởi y phục ra hong sào tre cạnh bếp lửa đoạn tới bên cạnh hắn.

Kẻ trái người phải nằm xuống ôm lấy hắn, kề cận tấc gang.
Đã lâu lắm rồi không được gần gũi ôm ấp lang quân thế này, hai tiểu mĩ thụ vui sướng hân hoan.

Đồng loạt thơm lên má hắn một cái, quyến luyến không rời.
Trời càng về khuya mưa vẫn hoài mưa tầm tã không dứt, sấm rền chớp giật.

Trong hang động ngược lại ấm cúng lạ thường bởi có hơi người, cùng bếp lửa đỏ với những thanh củi khô cháy giòn lách tách.
Quái thú Tròn Tròn cuộn mình vào trong cái ổ rơm dành cho ngựa ăn ngủ ngon lành.

Liêm Trinh, Thừa Hoan nửa thân trên xích lõa cùng Huyền Kỳ đắp chung một mảnh vải lụa, tay còn đặt nơi hạ thể của hắn.
Hắn thì nghèo nhất cái hang này, không mảnh vải che thân.

Còn chẳng phải hắn bị thương nên cả ba kẻ kia đã thoát sạch sẽ y phục trên người hắn ra, sợ hắn nhiễm lạnh hay sao.
Sột soạt.

Sột soạt...
Bỗng có cái gì đó ấm ấm mềm mềm chui vào trong ổ chăn của hắn, sau đó bò lên người hắn dụi dụi cọ cọ, rồi còn thả nước bọt lên cổ hắn nữa hệt như trộm hôn.

Thì ra là một con thỏ trắng.
Thỏ trắng rúc vào trong ngực Huyền Kỳ, liếm láp gậm nhấm như gặm lá dong.

Chiếc đuôi dài ngoằn lòa xòa phe phẩy qua lại thích thú hưng phấn.

Liếm láp một hồi sau đó chiếc đuôi từ từ hạ xuống, thỏ trắng cuộn mình lại ngủ ngon lành.
Cho tới gần sáng Úc Huyền Kỳ bị nhột lại bị cái nóng hầm hập thiêu đốt mà tỉnh lại.

Sương rơi tọc tạch ngoài cửa động.

Hai tiểu mĩ thụ vây quanh ôm hắn như tối đêm qua chỉ là trên người hắn nhiều thêm một người.

Một nữ tử toàn thân trần trụi trắng nõn.

Bầu ngực mềm nộn áp vào ngực hắn.

Môi mỏng đỏ, tóc dài, bờ mi đen nhánh ẩm ướt khép hờ chìm giấc ngủ say.
Nguyên lai đêm qua nàng đã cố gắng hết sức hóa về nguyên dạng mon men từ trong kiệu bò ra tới bên cạnh Huyền Kỳ.

Nhưng vì yêu đan không còn nàng không khống chế được bản thân, gần sáng lại hóa hình người mà chính nàng cũng không hay biết.

Cũng may Huyền Kỳ là kẻ phát giác trước tiên.
Cả kinh Huyền Kỳ vội ôm lấy nàng từ từ ngồi dậy sau đó bước tới chỗ kiệu gỗ đặt nàng vào trong đó.

Nữ tử một thân mềm nộn giờ mới tỉnh dậy, mơ màng nhìn lang quân gần trong gang tấc khẽ mấp máy môi gọi chàng.
"Phu quân xảy ra chuyện gì vậy sao thiếp lại vào trong kiệu rồi...!Ưm..."
Sớm không còn nhẫn nhịn được nữa.

Huyền Kỳ không đợi Raika nói hết câu chặn khóa môi nàng, ôm hôn nàng, nhẹ nhàng vận động.
"Raika, cho ta...Raika..."
"Ân...!chàng...!chậm chút vết thương...!ức...ư...ư..."
"Phu quân...ưm...aah..." Trong kiệu gỗ truyền ra những âm thanh rên rỉ trầm thấp.

Huyền Kỳ quấn lấy Raika ôm ấp giao hoan.

Để lại đầy dẫy dấu hôn ngân trên cơ thể nàng.
Y phục qua một đêm gần như khô ráo cả.

Chẳng biết bao lâu cả bọn thu xếp ăn qua loa bữa sáng thanh đạm sau đó lên đường.
Hết phần 3.