Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 51: 51: Ai Lam Thành






Sương rơi trên ngọn cỏ non, bầu trời sắc mây màu hồng phấn.



Gần tới biên cương núi non hiểm trở chập chùng, không khí dường như có chút se se lạnh.

Ngày tiếp đêm, đêm nối ngày.

Dù cho đường xá xa xôi cách trở, dù cho có nhiều đoạn còn gồ ghề xóc nảy rất khó đi làm động tới vết thương trên bả vai mình, song Úc Huyền Kỳ vẫn không chịu dừng lại.



Cắn răng chịu đựng.



Tới cửa khẩu Châu Mộc hắn mua thêm hai con ngựa tốt.



Mỗi người mỗi ngựa tiếp tục cuộc hành trình.

Tựa như đuổi bắt ánh mặt trời, tựa như lao theo nàng tiên gió.



Úc Huyền Kỳ phi ngựa liên tục suốt mấy ngày đêm ròng rã, dọc đường chỉ dừng lại nghỉ chân có đôi lần, mỗi lần chưa đầy một canh giờ ăn uống màn thầu cùng nước lã qua loa rồi lại tiếp tục lên đường.



Liệu có phải hắn bị điên rồi không? Tá hỏa đuổi theo hắn.



Liêm Trinh và Thừa Hoan khổ sở gian nan.

Rạng sáng ngày thứ bảy họ đặt chân tới Ai Lam thành.



Gió bụi đường xa không tắm không ngủ trông họ giấc này chẳng khác nào mấy tên ăn mày xó chợ, nhếch nhác thảm thương vô cùng.



Hình tượng đẹp đẽ oai phong bị diềm xuống đến mức thấp nhất.



Chưa kể bả vai Huyền Kỳ vì đi đường xa dằn xóc làm miệng vết thương khép rồi lại rách ra, máu đào tuôn rỉ rả, đôi môi hắn khô khốc tái nhợt.



Hai tiểu mĩ thụ nhìn thấy xót xa lòng.

"Hoàng thượng đã đến kinh thành vết thương của người cần được xử lí, người cũng cần được nghỉ ngơi.





Hay là để mạt tướng tìm quán trọ lưu qua đêm nay, mai chúng ta hãy vào cung nhé." Thừa Hoan nhìn Huyền Kỳ, tha thiết bảo.

"Không được." Hắn gắt lên cắt ngang, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cổng sắt cao lớn nặng hàng tấn sừng sững trước mặt.



Bảo: "Chúng ta vào cung ngay bây giờ.



Ngươi mệt thì tự mình lưu lại.



Cả ngươi nữa."


Huyền Kỳ nhìn Thừa Hoan lại quay sang nhìn Liêm Trinh.



Ném cho cả hai một câu cùng nghĩa sau đó cất bước đi thẳng vào trong thành.

Thừa Hoan, Liêm Trinh cả kinh dắt ngựa đuổi theo sau.



Không có hắn nghỉ ngơi gì chứ, dù mệt chết cũng chẳng tâm trạng lưu lại.

Cổng thành quân canh nghiêm ngặt từng hàng xếp dài chờ kiểm tra mới được thông qua, bọn người Huyền Kỳ còn chưa kịp xếp hàng một đoàn quân binh hùng hậu đã tới quỳ phục dưới chân hắn.



Tể tướng Ai Lam hành lễ chắp tay cung kính, dân chúng trong thành kinh hỉ bu xem đông vầy.

"Hoàng đế Yên Đô hoan nghênh người đại giá quang lâm, ghé thăm quý quốc.



Thánh thượng đặc biệt sai chúng thần ra đây đón tiếp người chờ đã hai ngày một đêm.



Theo lộ trình cho rằng người sẽ đến vào hai ngày trước đó lại không biết gặp trục trặc gì ở trên đường, thánh thượng chúng thần vô cùng lo lắng bất an, qua nay như ngồi trên đống lửa.



Thật may người cuối cùng cũng đến rồi, xin mời người theo chúng thần vào cung diện kiến thánh thượng."

Tể tướng già Ai Lam tuôn luôn một tràng, không cho ai cơ hội nói.



Úc Huyền Kỳ mệt mỏi cũng lười tiếp chuyện cùng ông ta, chờ ông ấy dứt lời bèn gật đầu cười một cái sau đó đi thẳng.





Liêm Trinh, Thừa Hoan như cái đuôi sam rất nhanh leo lên kiệu rồng ngồi cùng Huyền Kỳ.



Tể tướng giật giật mi tâm vài cái sau đó lệnh hồi cung.



Đoàn quân binh hoành tráng nối đuôi nhau đi rồi dân chúng Ai Lam còn ở lại hiếu kì bàn tán xôn xao.



truyen bjyx

"Nam tử nhếch nhác vừa rồi chính là hoàng đế Yên Đô sao, sao hoàng đế lại đích thân đến đây còn trong bộ dạng thê thảm đó, chẳng có hộ vệ chẳng có trống chiêng thông báo gì cả."

"Còn nữa các người có nghe tể tướng vừa rồi nói gì không? Thánh chủ chúng ta trông đứng trông ngồi muốn gặp hoàng đế Yên Đô.



Thánh chủ xưa nay có cùng đế vương chư hầu các nước tiếp xúc cận mặt đâu, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Ai nha, rốt cuộc là chuyện gì?"

Dân chúng bàn tán xôn xao.

Bấy giờ trong hoàng cung xa hoa lộng lẫy.



Bọn người Huyền Kỳ theo Tể tướng vào đợi ở sảnh điện dành cho thượng khách.




Cung nhân tiếp đón nước nôi nồng hậu.



Tể tướng liền đi thông báo với đế nữ Ai Lam.

Trong nội phòng tẩm cung Thận Hương.



Nữ nhân kiều diễm ngồi vẽ tranh bên chiếc bàn gỗ cẩm.



Da trắng, mắt xanh, mái tóc óng ả vừa đen vừa dài nửa cột nửa xõa sau tấm lưng mảnh mai, những ngón tay ngòi viết uyển chuyển thanh thoát trên giấy lụa trắng.



Cung nữ bên cạnh phe phẩy hầu quạt, mắt sáng rạng rỡ dán chằm chằm lên dung mạo nam nhân trong bức tranh.

Chủ tử lại vẽ người đó, đây là lần thứ ngàn rồi kể từ lúc nàng vào cung hầu chủ tử.



Nam nhân trong tranh là ai vậy, đôi mắt sắc bén sâu thẳm như bóng đêm không nhìn thấy đáy, mày kiếm môi mỏng đỏ, cơ thể kiện mĩ cao lớn uy phong giống hệt một vị thần ngời ngời tỏa sáng.



Trên đời này thật sự có nam nhân cốt cách lãnh diễm như thế sao, hay là do chủ tử ở trong cung quanh năm buồn chán nên tự tưởng tượng ra.

Nàng cung nữ trẻ cho là vậy mỉm miệng cười thầm, chủ tử không chọn được đấng lang quân vừa ý, hóa ra là vì si tình một bức tranh.



Mà ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ có nam nhân trong bức tranh này mới xứng đáng với chủ tử.

"Chủ tử à, Y Y thấy vương tử thành Chu Châu cũng rất anh tuấn khí phách nhưng hình như vẫn còn kém xa nam nhân trong bức dung họa này của người." Cung nữ lanh miệng lên tiếng.

Mĩ nhân da trắng diễm kiều kia liền hừ nhẹ một cái bảo không đáng đem ra so sánh.



Cung nữ trẻ bộ dáng ngây thơ tiếp tục lải nhải, vẻ mặt luyến tiếc nhìn bức dung họa ở trên bàn.

"Nam nhân khuynh đảo thế này biết đi đâu tìm, e chỉ còn gặp trong giấc mộng mà thôi.



Thật đáng tiếc."


"Y Y không phải giấc mộng mà là sự thật, chàng ấy sắp đến rồi." Nữ tử kiều diễm vuốt nhẹ gò má nam tử trong tranh, ánh mắt tràn đầy nhu tình cùng mong ngóng.



Như có như không buông một câu.



Giọng của nàng vừa trong vừa trầm, phát âm tròn vành êm rõ.



Y Y cung nữ ngơ ngác một lúc mới hoàn hồn:

"Hơ...người chủ tử nói không lẽ là hoàng đế Yên Đô?" Hoàng đế rất tuấn tú nhưng cũng đâu có giống người nam nhân trong bức họa này.



Chủ tử có nhầm lẫn không vậy?

Y Y bán tín bán nghi.



Nữ tử kiều diễm còn chưa kịp đáp lời, tên thị vệ thân cận đã từ ngoài cửa chạy vào dừng bước trước bức bình phong bạch hạc chắp tay bẩm báo: "Hồi bẩm thánh chủ, Tể tưởng đã về đang đợi ngoài điện."

Tể tướng về đồng nghĩa có tin tức của ai kia.



Nữ tử kiều diễm mắt ánh lên tia sáng vội cho truyền Tể tướng vào.





Gặp đế nữ qua bức bình phong ngăn cách, ông ta huyên thuyên thuật lại toàn bộ sự việc.



Hoàng đế Yên Đô đã đến đang chờ ở sảnh điện Chiêu Loan.



Binh tướng đều không mang theo chỉ có hai mĩ nam tử, còn nữa hoàng đế đang bị thương trông vô cùng mệt mỏi kém sắc.

Gì chứ, chàng ấy bị thương sao.



Ai cả gan dám động tới chàng.

Đế nữ nghe xong vừa mừng vừa lo lắng, mừng vì chàng đến, lo lắng cho vết thương của chàng.



Bút lông trong tay cứ thế rớt kịch xuống dây mực đầy bức tranh, đế nữ vụt đứng dậy tính lao ra ngoài.

Y Y cung nữ vội giữ chặt cánh tay mảnh mai của nàng ta, lắc đầu ra hiệu nàng không nên thất thố, phải bình tĩnh.

Đế nữ đành ngồi xuống hít thở một hơi lấy lại bình tĩnh, tiếng nói vọng ra sau bức bình phong bạch hạc:

"Hoàng đế đường xa hạ cố đến lại bị thương rồi.



Đưa người về Đông điện nghỉ ngơi, truyền Lương thái y đến chữa trị cho ngài ấy.



Tối nay trẫm bày dạ yến ở Thượng Lãm đình khoản đãi."

"Vâng thưa bệ hạ." Tể tướng tiếp ý chỉ lùi ra ngoài.



Đế nữ tiếc nuối bức tranh bị mình làm lem nhem, tay run run vuốt ve gương mặt bờ môi nam tử trong tranh, một giọt nước bất giác khẽ rơi xuống thấm ướt.

Y Y cung nữ cả kinh: "Chủ tử người đau lòng hoàng đế bị thương.



Nếu vậy để nô tì đi sang đó xem thử tình hình ngài ấy thế nào?"

"Được, ngươi đi đi, cẩn thận đừng để chàng ấy phát hiện."

"Vâng."

Cơ mà Y Y mới vừa rời phòng không bao lâu đã lật đật chạy về, thở hồng hộc chỉ tay về phía cửa nói: "Chủ tử không xong, hoàng đế Yên Đô ngài ấy..."

Y Y còn chưa hết câu.



Bóng dáng nam nhân cao lớn đã xuất hiện trước cửa phòng..