Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 49: 49: Raika Chờ Ta






Phu quân, phu quân...

Tiếng gọi văng vẳng bên tai, tiểu cô nương khả ái mỉm cười nhìn Huyền Kỳ nhưng cớ sao đôi mắt đó lại trầm buồn đến thế.

Úc Huyền Kỳ giật mình tỉnh dậy nhận ra chỉ là mơ, Liêm Trinh và Thừa Hoan vẫn còn nằm bên cạnh hắn ôm lấy cánh tay hắn chìm vào giấc ngủ say, hơi thở phả ra đều đều.



Rõ ràng đã có hai tiểu mĩ thụ vây quanh không rời nửa bước nhưng cớ sao cõi lòng Huyền Kỳ vẫn còn trống trải cô đơn.



Thiếu Raika con tim như bị khuyết lở một mảng chẳng thể nào bù đắp nổi.



Hắn nhớ Raika, hắn nhớ nàng...

Day day mi tâm Úc Huyền Kỳ ngồi dậy mở cửa bước ra ngoài ban công hít khí cho bình ổn tâm trạng.



Đêm đã về khuya khắp nơi chìm trong tĩnh mịch.



Lối đường mòn heo hút không một bóng người, cây sồi già vẫn đứng hiên ngang tắm mình trong gió thổi.

Úc Huyền Kỳ có chút lạnh, tâm tư vây hãm sợi bất an.



Nữ đế đó rốt cuộc là người thế nào, vì sao lại bắt Raika để uy hiếp hắn.



Huyền Kỳ nghĩ mãi không ra, bản thân từ lúc tiếp quản vị trí chưa từng gây thù chuốc oán với nàng ta bao giờ, nếu vậy thì chính là Hoàng đế Yên Đô trước đó đi.

Triệu Tử Phong ngươi lại để lại thêm một mớ rác cho bản tôn thu dọn.

Úc Huyền Kỳ thở dài ngước nhìn bầu trời đêm mờ mịt, định bụng nếu tới Ai Lam nữ đế khó đối phó hay đưa ra những yêu cầu quá đáng, hắn sẽ phơi bày thân phận thật sự đổi lấy tính mệnh của nàng.

Hắn không phải hôn quân cũng chẳng phải minh quân.





Kể từ thời khắc biết tin Raika bị bọn Thất Sát bắt đi, kể từ lúc nhìn thấy lọn tóc của nàng, hắn chỉ còn là một nam nhân bình thường khao khát bảo vệ người con gái mình yêu thương mà thôi.

Mặc cho triều cương sục sôi hỗn loạn, nàng chính là người quan trọng nhất trong lòng hắn.



Vì an nguy của nàng hắn tình nguyện đánh đổi tất cả, bao gồm mạng của hắn.

Raika...chờ ta...

Úc Huyền Kỳ siết chặt nắm tay cứ thế đứng như trời trồng.




Mặc cho gió khuya tấp vào mặt từng cơn lạnh thấu xương.

Trong phòng Thừa Hoan bất giác tỉnh giấc mắt nhắm mắt mở bước ra ban công, trên người mặc độc có nội y trắng mỏng manh từ phía sau y vòng tay ra trước ôm chầm lấy Huyền Kỳ, tay xoa xoa cái bụng ấm nóng đàn hồi của hắn, gọi hoàng thượng.



Giọng nhỏ như muỗi kêu.

"Trẫm làm ngươi thức giấc?" Huyền Kỳ ôn nhu nhìn xuống bàn tay quấn băng của y đang xoa xoa bụng hắn.

Thừa Hoan lắc đầu mũi cọ vào lưng Huyền Kỳ, nói: "Cũng không hẳn, không hiểu sao từ lúc được ngươi ôm ngủ đến giờ dưỡng thành thói quen luôn rồi.



Không có ngươi ta nằm một mình sẽ lăn qua lộn lại, nếu có ngủ được đến giữa đêm cũng sẽ vô cớ mà tỉnh dậy."


Lòng bàn tay áp vào mu bàn tay quấn băng của y đang ôm bụng mình, Huyền Kỳ thành thật bảo: "Mai này ngộ nhỡ không có trẫm bên cạnh, ngươi liền thức cả đêm sao, thói quen này vẫn là nên xóa bỏ."

"Không." Thừa Hoan cả kinh tay siết chặt cơ bụng Huyền Kỳ, giọng run như sắp khóc tới nơi: "Ta không muốn xa ngươi dù chỉ là một ngày cũng không muốn, ngươi đi đâu ta theo tới đó.



Sẽ chết mất nếu không có ngươi, Huyền Kỳ, lang quân."

"Hoan nhi..." Huyền Kỳ kinh hỉ xoay người lại đem ngón tay miết qua bờ môi y, nhìn thẳng vào mắt y, nghiêm túc hỏi:

"Ngươi vừa mới gọi trẫm là gì?"

"Lang...lang quân.



Ngươi là lang quân của ta, ta là thê tử của ngươi." Thừa Hoan run rẩy lặp lại.



Cả gương mặt xấu hổ đỏ bừng.

Huyền Kỳ nheo mắt tiếp tục nói: "Chỉ cần ngươi sống hòa thuận với Raika, trẫm sẽ mang ngươi về thần giới cho ngươi một danh phận.



Ngươi có làm được không?"

"Được, ta được, ta nhất định làm được." Thừa Hoan kinh hỉ liều mạng gật đầu.



Chỉ cần Huyền Kỳ chấp nhận cho y về quê nhà hắn, y cái gì cũng bằng lòng, hơn nữa y cũng đã hứa với Triệu Tử Phong mãi mãi không làm tổn hại tới Raika.



Ôi y hạnh phúc chết mất.



Thừa Hoan mừng rỡ ôm chầm lấy Huyền Kỳ, nước mắt ứa mi.


"Hoan nhi ngoan, không khóc nữa.



Ngươi ngày càng giống hệt tiểu oa nhi." Huyền Kỳ thuận tay ôm lại y, vuốt ve sau đầu tóc y, cười cười bảo.



Vừa lúc này Liêm Trinh cũng loạng choạng vịn vách bước ra tới bên cạnh Huyền Kỳ, chầm chậm ôm lấy cánh tay hắn, đầu gục vào trong bả vai hắn dụi dụi cọ cọ như con cún bị chủ bỏ rơi ấm ức nói không nên lời.

"Ai, ngươi cũng bị trẫm làm cho thức giấc sao?" Huyền Kỳ vòng tay còn lại ôm cả Liêm Trinh vào lòng, nhìn nhìn cái chân quấn băng một cục của hắn.

"Ân." Liêm Trinh khẽ đáp lời, mặt mũi vùi càng sâu hơn trong hõm vai ấm nóng của ái nhân, hít hà mùi khí tức quen thuộc khiến hắn mê dại.

Ban nãy Thừa Hoan bước ra hắn cũng đã tỉnh, nghe thấy hết mọi chuyện rằng Huyền Kỳ đồng ý mang y về thần giới, dù rất tức giận nhưng Liêm Trinh không dại gì thể hiện ra.

Muốn tên này không theo về thần giới, còn có nhiều cách lắm.



Chẳng hạn như giết chết y.



Dựa vào cái gì hắn cùng Huyền Kỳ trải qua bao vạn năm sống chết bên nhau cuối cùng lại cùng tên phàm gian như y đứng chung một chỗ, ôm chung một chồng.



Quá bất công với hắn đi.

Trong lòng nóng như lửa đốt, vừa ghen vừa hận.



Liêm Trinh ngoài mặt vẫn đem ngón tay vẽ vòng lên ngực Huyền Kỳ, nhỏ giọng nói: "Úc đệ, nhớ Raika sao?"


"Ừm." Huyền Kỳ gật đầu: "Trẫm nằm mơ thấy nàng ấy.



Muốn mau chóng đến Ai Lam."

"Vậy chúng ta thu sếp lên đường luôn đi.



Ta hạ sốt rồi.



Ta không muốn vì bản thân làm chậm trễ việc cứu Raika, an nguy của nàng ấy đặt lên hàng đầu, đối với đệ." Liêm Trinh thành thật thêm một câu, giọng càng nhỏ hơn như ép trong vòm họng không muốn bộc phát.

Huyền Kỳ đương nhiên hài lòng cũng cảm thấy Liêm Trinh quá mức đáng yêu, hắn vươn tay áp trán người ta kiểm tra xem thử quả nhiên bớt sốt thật rồi.



Hắn liền kéo cả hai người bọn họ vào phòng thu sếp qua một chút tay nải, sau đó trả phòng tức tốc lên đường.

Lúc họ đi vội vã mới vừa bước sang giờ Tý canh ba trời vẫn còn tối om lem nhem.




Thừa Hoan một ngựa.





Huyền Kỳ cùng Liêm Trinh một ngựa, ưu ái hắn chân đau không thể ngồi một mình.



Liêm Trinh phía sau ôm chặt lấy Huyền Kỳ như ôm tùng ôm bách, cảm nhận nhiệt lượng ấm nóng từ tấm lưng người thương truyền sang, Liêm Trinh hạnh phúc muốn chết, môi cong lên một đường bán nguyệt, ước cái chân này tốt nhất đừng khỏi nữa.

Đường mòn rừng rú ngựa phi qua các vũng nước đọng sình lầy, để lại tiếng thú rừng vang vọng mé sau lưng.



Chợt từ đâu tên bay vù vù xoáy tới.



Huyền Kỳ chớp mắt vung kiếm gạt tên, che chắn cho kẻ ở mé sau.



Ngựa kiễng chân trước hí vang cả góc rừng.

Thừa Hoan cũng phản ứng nhanh nhẹn nghiêng người trên lưng ngựa kết hợp với dùng kiếm đỡ tên, tránh né vô cùng ngoạn mục.



Chinh chiến nhiều năm nơi sa trường mấy trò bắn lén này căn bản không làm khó được y.

Số lượng tên bắn có hạn chưa đầy ba lượt đã ngưng bặt đủ cho thấy đối thủ nhân lực không đông.



Huyền Kỳ cảnh giác nhìn bốn phía rừng đêm, hỏi người phía sau và cả người phía sau nữa có làm sao không, ai cũng đều lắc đầu bảo không sao.



Thừa Hoan thúc ngựa chạy tới áp sát bên cạnh Huyền Kỳ, Liêm Trinh cũng ôm chặt lấy Huyền Kỳ.

Thình lình từ trong lớp sương mù dày đặc của bóng đêm hàng chục tên khổng lồ cao to ầm ầm lao ra như vũ bão.



Chùy nặng trăm cân nhắm Huyền Kỳ một đường quất xuống, muốn cơ thể hắn nát tan rụng rời..