Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 36: 36: Cổ Hoan Độc






Mặt trời lặn dần xuống biển, xác chết lềnh khênh khắp trên thuyền lẫn dưới nước đều là quân lính Yên Đô, tuyệt nhiên chẳng bắt sống hay hạ gục được một tên Sap la hung hăng kiêu ngạo nào.



Tâm tình binh sĩ có phần ảo não nhụt chí, thế nhưng chẳng ai dám nói ra chỉ lặng lẽ tập họp số binh sĩ bị thương lại cho quân y chữa trị băng bó.

Thừa Hoan cũng lui vào trong khoang vì cơn đau truyền tới do lúc nãy đánh nhau làm động tới vết thương trên ngực.



Hắn mệt nhưng ngủ không được trầm tư nghĩ ngợi về những binh sĩ tử trận ban nãy, không thể chôn cất họ để mặc cho sóng biển cuốn đi.



Một nỗi niềm u uất không thể cất thành lời.

Những binh sĩ đã cùng hắn vào sinh ra tử xem nhau như người thân cận.



Nắm tay Thừa Hoan cứ thế siết chặt thành đấm, hận chiến tranh hận những tên Sap la độc ác ban nãy.



Thừa Hoan thật muốn san bằng cả đảo Sóng để trả mối thù huynh đệ tình thâm.

Ngủ không được hắn gọi Chỉ huy sứ, Tiết độ sứ và một số thuộc hạ tâm phúc vào mật đàm bàn bạc kế hoạch ứng chiến cho ngày mai.

Đang bàn bạc thế nào hắn lại đau bụng dữ dội, gọi quân y tới khám mới hay vết thương rách bươm da nơi bụng đã hoại tử thâm đen, còn đang không ngừng phân hủy.



Cả gương mặt Thừa Hoan bắt đầu tím tái hơi thở khó nhọc muốn chìm vào mê man.

Nguyên lai hắn bị trúng độc rồi, đây còn là kịch độc của bộ tộc Sap la không có thuốc giải.



Chính tên cầm đầu hồi nãy đã cứa một dao vào bụng hắn.

"Trương thái y ông mau làm gì đó đi, chí ít giảm thiểu đau đớn cho tướng quân." Cả thảy xoắn xuýt thúc giục.

Trương thái y lắc đầu thở ra.



Bảo: "Đây là cổ độc của bộ tộc Sap la, càng bôi thuốc giảm đau vùng thịt loét càng hoại tử nhanh hơn, trúng phải độc này vết thương từ từ phân hủy lan ra diện rộng khiến nạn nhân đau đớn mấy chục canh giờ liền cho tới chết.





Hạ quan hết cách rồi."

Trương thái y ngậm ngùi bất lực.



Ai nấy nghe xong há mồm cả kinh bàng hoàng: "Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao?"

"Cách thì có nhưng hơi kì quặc một chút." Trương thái y do dự.

"Giờ còn kì quặc quái gì tướng quân sắp chết tới nơi rồi ông mau nói.



Còn chần chừ ta chém luôn ông." Tiết độ sứ mất kiên nhẫn trợn mắt rút kiếm ra.


Trương thái y cả kinh tuôn liền một mạch: "Phải có một người đồng ý giao hoan cùng tướng quân trong quá trình đó truyền chân khí điều thương cho tướng quân, độc sẽ tự khắc được hóa giải."

"Giao hoan sao, trên thuyền lấy đâu ra nữ nhân.



Nam nhân có được không?"

"Được." Trương thái y gật đầu.

Tiết độ sứ đang tính tuyển tú nam hầu hạ tướng quân, tướng quân uy phong cao quý, dung mạo đẹp như tượng tạc binh sĩ ba quân đều ngưỡng mộ bấy lâu vì thế người nguyện ý nằm dưới hắn đều không thiếu.

Chỉ là Trương thái y còn thòng thêm một câu: "Người này ngoài nội lực thâm hậu còn phải mang dòng máu bất phàm.



Tuyệt không phải nhân loại cũng chẳng phải yêu tinh.



Chính là thần tiên giáng thế."

Con mẹ nó người như thế thì biết đi đâu mà tìm.




Tiết độ sứ nghe xong thật muốn cho Trương thái y một đấm nhưng Thừa tướng quân đột nhiên kêu lên thảm thiết, nằm ôm bụng co quắp ở trên sàn.



Mọi người vội vã khinh hắn lên một tấm đệm êm ái, trong lòng ai cũng hoang mang xót xa vô cùng.

Đang lênh đênh giữa biển trận chiến còn chưa kết thúc, Tổng chỉ huy lại xảy ra chuyện vào lúc này, khí số vương triều tới hồi mạt vận rồi sao?



"Hoàng thượng đến."

Tiếng một tên lính hô to, cả thảy chưa kịp chạy ra nghênh đón thánh giá một nam nhân cao lớn đã vén màn bước vào trong khoang.



Hoàng bào ẩm ướt mùi vị mặn của gió biển hòa cùng sương muối.

"Hoàng thượng người cuối cùng cũng đến rồi.



Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Cả thảy vui mừng khôn xiết quỳ xuống hành đại lễ.

Huyền Kỳ nhíu mày nhìn về kẻ đang co giật trên tấm nệm nơi góc khoang sắp chìm vào hôn mê kia.



Hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì, tướng quân bị làm sao?"

Trương thái y cùng mọi người nhanh chóng tường thuật lại mọi việc.



Huyền Kỳ lặng thinh nhìn từng cử chỉ đau đớn của Thừa Hoan sau đó đuổi cả thảy ra ngoài.



Trong khoang nhất thời chỉ còn nghe tiếng rên rỉ đau đớn của Thừa tướng quân.

"Thừa Hoan ngươi còn bao nhiêu nhận thức.




Có nhận ra trẫm không?" Huyền Kỳ bưng mặt Thừa Hoan, hỏi.

Thừa Hoan đang đau muốn chết vẫn mỉm cười gật đầu, nhận, y đương nhiên nhận ra người trước mặt chính là hoàng thượng, nam nhân y yêu thương nhất.



Thật may mắn lúc sắp chết còn có thể gặp được người lần cuối.



Y mãn nguyện rồi.

"Hoàng thượng, mạt tướng đau đớn quá.



Xin người tiễn mạt tướng một đoạn, được chết dưới tay người mạt tướng không còn gì luyến tiếc."

Thừa Hoan thều thào muốn hụt hơi.



Huyền Kỳ liền đó đem hạ y của y tụt xuống.



Thừa Hoan cả kinh ngăn lại, cũng chỉ là ngăn cho có lệ tay y yếu quá rồi căn bản không dùng sức nổi.

"Hoàng thượng người muốn làm gì?"

"Trẫm cứu ngươi." Huyền Kỳ ngắn gọn thẳng tới đem hạ y đối phương lột sạch.



Thừa Hoan xấu hổ mặt đỏ bừng, tay theo bản năng che chỗ nhạy cảm.



Nhìn y lúc này như bị bắt nạt ức hiếp.

"Hoàng thượng không, không được."

"Sao lại không được?" Huyền Kỳ tức giận trợn mắt.



Đã là lúc nào tên này còn lằng nhằng, nếu không phải vì ngoài hắn ra chẳng còn ai có thể cứu mạng y hắn sẽ chấp nhận làm những chuyện kì quái này sao, điều duy nhất hắn nghĩ tới chính là nương tử cùng con thơ đang đợi hắn ở hoàng cung.



Nhưng mạng của tên này còn chờ hắn cứu, hắn chỉ đành có lỗi với nàng.

"Thừa Hoan, muốn sống ngươi ngoan ngoãn phối hợp một chút.



Trẫm giúp ngươi đẩy độc tố ra bên ngoài.



Căn bản không vì cái gì khác nữa, ngươi có hiểu không?" Huyền Kỳ ngắn gọn rạch ròi.

Những lời nói của hắn vô tình như vạn mũi kim châm đâm vào vô số tử huyệt, Thừa Hoan khẽ gật đầu không phản kháng cũng không nói thêm lời nào nữa, cả người lạnh run co giật.

"A..."


Từ bên ngoài mọi người nghe được tiếng thét chói tai của Thừa tướng quân vang lên, tiếp sau đó là một tràng những âm thanh trầm thấp.



Nhận ra đó là gì mọi người đỏ mặt xấu hổ, ai cũng lảng đi nơi khác nhìn biển lại ngó trời.



Hoàng hôn xuống biển phía xa đỏ lừ lừ như một quả cầu lửa khổng lồ thiêu đốt.

Trong khoang Huyền Kỳ ôm lấy Thừa Hoan một mặc giao hoan, một mặc truyền chân khí vào từ đường miệng cho y, bờ môi hai nam tử vô tình ở chung một chỗ.

Thừa Hoan mê loạn vòng tay qua sau ôm cổ Huyền Kỳ không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ trầm thấp, vừa đau đớn vừa hoang dại.

Trong khoảnh khắc Thừa Hoan có chút thanh tỉnh, y nhìn thấy người trước mặt không còn là hoàng đế Yên Đô nữa mà là vị ngạch phò trước kia của công chúa Dạ Sương.



Ngạch phò dung mạo lãnh diễm khuynh đảo nhân tâm.

"Không."

Thừa Hoan bật thét lên dùng hết sức đẩy Huyền Kỳ ra nhưng đẩy không được.



Rõ trong lúc giao hoan lại truyền cho y quá nhiều chân khí Huyền Kỳ nhất thời không kiểm soát được dung mạo cứ thế trở về nguyên dạng bị đối phương phát hiện mất rồi.

"Thật là phiền phức." Huyền Kỳ thở hổn hển quyết định đánh ngất Thừa Hoan tiếp tục điều thương cho y.

Màn đêm phủ trùm mặt biển.



Thừa Hoan cuối cùng cũng qua cơn nguy kịch.



Trương thái y bắt mạch lần nữa cho hay.



Mọi người vui mừng kinh hỉ quỳ lạy thánh ân.

Quả nhiên hoàng thượng chân mệnh thiên tử có thể đem sinh mệnh tướng quân lần nữa từ cõi chết trở về.



Hoàng thượng đến lòng quân càng thêm sục sôi sĩ khí vực dậy hừng hực.

Đêm đó Huyền Kỳ cũng ngủ trong khoang cùng Thừa Hoan, đề phòng vạn nhất y lại bị độc phát lần nữa nhưng cả đêm y không sao ngủ rất ngon, thỉnh thoảng trở mình rên khẽ một tiếng đường chân mày chau lại.



Huyền Kỳ vỗ nhẹ lưng y mấy cái, y lại giãn mi ra tiếp tục ngủ ngon lành.



Ba quân tướng sĩ bề ngoài chẳng ai bảo ai nhưng trong lòng đều ngầm thừa nhận Thừa tướng quân đã trở thành người của hoàng thượng.



Đúng là trong họa được phúc..