Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 26: 26: Tình Chôn Giấu Mối






Thanh Phong cung.

Huyền Kỳ bước vào nội phòng hỏi han hai cung nữ hắn mới điều tới hôm qua.



Ánh mắt hắn ngược lại nhìn chằm chằm vào bóng dáng nữ tử mong manh trên giường, nàng ta nằm xoay lưng về phía hắn.

"Chử tử các ngươi thế nào, đã ăn đã uống?"

"Hồi bẩm hoàng thượng công chúa lúc nãy có tỉnh lại đôi chút nhưng không ăn không uống.



Công chúa bảo mệt muốn nghỉ ngơi nên có lẽ đã ngủ rồi ạ.



Để chúng nô tì đánh thức công chúa dậy thỉnh an người."

"Không cần, Hồ thái y có tới tái khám cho nàng ấy không?"

"Dạ có, Hồ thái y bảo long thai vẫn ổn nhưng công chúa rất yếu, còn mất máu nhiều phải bồi bổ nếu không sẽ không có sức sanh.



Long thai đã được hơn ba tháng rồi nhưng công chúa toàn ăn thanh đạm, chúng nô tì muốn nấu chút canh gà cho công chúa uống cũng không được."

Hai cung nữ mới thi nhau bày tỏ, sợ hoàng thượng trách tội chúng không chăm sóc cho công chúa đàng hoàng.

"Được rồi hai ngươi lui ra ngoài để trẫm ở lại với nàng ấy."

"Vâng ạ." Hai cung nữ cúi đầu lùi ra trả không gian riêng cho hai người.

Huyền Kỳ cởi hoàng phục treo giá sau đó tiến tới bên giường khẽ lật người Raika lại, cẩn thận xem xét vết thương trên bụng nàng.



Tuy không còn đáng ngại nhưng vết thương vẫn chưa khép miệng mấy dù chỉ là một vết thương rất nhỏ.

Nếu là lúc trước chỉ cần qua một đêm nàng đã gần như lành lặn dù cho không được thuốc men chữa trị đàng hoàng.

Chung quy Huyền Kỳ cũng chỉ cho rằng yêu đan nàng tu dưỡng tốt, đạo hạnh cao.



Bất quá cũng chỉ là một viên yêu đan không thay đổi được gì, không có cũng chẳng sao.



Nàng yếu ớt mong manh hơn chút, dễ nghe lời không còn khả năng bỏ trốn khỏi tầm kiểm soát của hắn nữa.

"Raika tỉnh lại ăn chút gì rồi hẵng ngủ." Huyền Kỳ hôn lên trán Raika, nhỏ giọng gọi.



Thật hiếm khi hắn có lúc ôn nhu.



Raika mệt mỏi mở mắt ra nhìn hắn, trong một thoáng đó Huyền Kỳ bắt gặp tia kinh hỉ ánh lên trong đôi mắt nàng song lại rất nhanh vụt tắt lịm.





Raika quay mặt sang bên cố né tránh hắn, không nói một lời.

Vết thương đau đớn nơi ổ bụng cứ từng đợt truyền tới đã nhắc nhở cho nàng nhớ hắn đã moi đan của nàng.



Hắn là một tên vũ phu độc ác.



Phu quân sẽ không bao giờ làm thế với nàng.

"Raika ngoan nàng tỉnh dậy rồi thì ăn chút gì nha, trẫm kêu phòng bếp chuẩn bị." Huyền Kỳ cười cười vươn tay xoa bờ má của nàng đem mặt nàng quay trở lại.

"Ta không ăn." Raika ngắn gọn phun một câu chống đối, chung quy vẫn không nhìn Huyền Kỳ.



Hắn nhíu mày.

"Raika, thái y bảo nàng cơ thể rất yếu, không ăn sẽ ảnh hưởng tới con chúng ta, cũng sẽ không có sức sinh nở.




Ngoan nghe lời trẫm ăn một chút nha." Huyền Kỳ kiên nhẫn bởi nhìn thấy Raika tiều tụy nhợt nhạt, hắn sợ nàng sẽ thật sự xảy ra chuyện.

Raika cũng không đành lòng để đứa bé trong bụng đói theo mình, cứng đối cứng người chịu thiệt tất nàng, suy tính lợi hại nàng khẽ gật đầu ưng thuận.

Thức ăn nhanh chóng hai cung nữ bưng lên, Raika không ngồi dậy nổi sẽ làm co thắt cơ bụng rất đau.



Huyền Kỳ kê cao gối đầu cho nàng nằm ăn, đương nhiên hắn bồi từng ngụm.



Hai cung nữ đứng bên hầu.

Chỉ là Raika ăn món nào được vài ba muỗng cũng ụa ra nôn thốc nôn tháo đến đỏ hoe cả mắt.



Quả nhiên mất đi yêu đan cơ thể nàng hoàn toàn suy yếu tạo đường cho cơn ốm nghén trổi dậy hoành hành.

Huyền Kỳ kéo nàng dựa vào trong lòng hắn vừa vuốt ngực nàng vừa đút nước uống, Raika thở không muốn nổi.



Mọi khi có nội đan hỗ trợ chân khí, vài bữa nửa tháng nàng ăn uống đạm bạc hoặc không ăn gì là bình thường nhưng bây giờ thì khác.


Qua nay nàng không ăn gì còn tiếp tục sẽ cạn kiệt năng lượng mà chết.



Tình huống hiện tại Huyền Kỳ chỉ đành cho Raika uống máu của hắn như lúc trước mà thôi.



Chỉ có máu của hắn nàng mới không cự tuyệt.

"Raika ngoan mau há miệng ra nào."

Dùng ngón tay này rạch nhẹ bên cổ tay kia một chút.





Máu tươi mau chóng rịn chảy ra.



Huyền Kỳ kề tới bên miệng Raika.



Quả nhiên Raika đang rất đói, bản năng sinh tồn của loài thú hoang trổi dậy nàng há miệng ngậm mút vết cắt trên tay hắn, uống tới ngon lành.

Chẳng biết có phải nàng muốn trả thù hắn không mà dùng cả răng cắn ngấu vết thương của hắn day day, còn uống rất là nhiều, nhiều hơn tất cả những lần trước đây.

Huyền Kỳ nhíu mày nhịn đau còn dùng bàn tay còn lại vuốt đầu nàng, hắn chỉ đơn giản nghĩ nàng quá đói.



Mỗi lần nàng uống say sẽ lăn ra ngủ và lần này cũng vậy.

Huyền Kỳ ngoài miệng ngạnh cứng nhưng cũng có lúc mềm mại, mà hiện tại nhìn Raika ngủ ngon không chút phòng bị gì cả hắn càng mềm mại hơn, tâm can như muốn tan chảy.

Hắn cúi thấp xuống khẽ hôn lên môi nàng một ngụm, rồi trụ lại đó vói khí vào trong miệng nàng, lòng bàn tay thô ráp áp bụng nàng tận lực đem vết thương chữa lành.

Sở dĩ tổn thương nàng vì hắn quá yêu nàng, sợ nàng chạy mất mà thôi.



Hiện tại Triệu Tử Phong thì rời đi, ấn phù của Nhậm Hiền Tề cũng biến mất.



Hắn tiến thoái lưỡng nan bao nhiêu thứ dồn hết lên vai hắn.



Bảo sao hắn tâm trạng lên xuống thất thường, lo đông tránh tây.



Ngày nào chưa về thần giới ngày đó đừng mong hắn trả đan cho nàng.

....


Đêm khuya sương xuống Úc Huyền Kỳ điều đặt thêm hàng trăm binh lính tinh nhuệ canh giữ trước cửa phòng Raika xong mới an tâm rời khỏi Thanh Phong cung.

Trên đường về thư phòng ngang qua dãy hàng lang vắng vẻ hắn lại bị một toán sát thủ xa lạ tập kích.



Từ trên mái vòm cung điện chúng đột ngột lao xuống, ám tiễn phóng như mưa không cho hắn cơ hội trở mình.

Úc Huyền Kỳ vẫn bình tĩnh tránh né, còn dùng kiếm đập ngược ám tiễn quy về nguyên chủ, sát thủ kẻ chết kẻ vẫn hừng hực xông lên.



Khí thế không hề mai một.

Liêm Trinh tinh quân cầm bình rượu nhàn nhã ngang qua hoa viên tình cờ nhìn thấy Huyền Kỳ đang chật vật chơi đùa cùng kẻ thù nguy hiểm.



Hắn híp mắt cười cợt bảo:

"Không làm chuyện xấu nửa đêm không gặp họa." Nói rồi hắn ngửa cổ hớp từng ngụm rượu, những giọt bồ đào túy tràn vào yết hầu nồng nàn say đắm.

"Thừa thãi." Úc Huyền Kỳ nhíu mày lạnh giọng, bận bịu tay chân.



Hơn phân nửa không thèm nhìn hắn lại dây dưa với kẻ thù.



Trong hơi men mờ mịt Liêm Trinh thấy chính là vậy đi, thật chướng mắt.

Liêm Trinh nốc một hơi cạn bình, đem quẳng bộp vào vách tường vỡ nát thình lình xông tới tung một chưởng đánh ầm.



Thất sát văng tứ phía, chết không kịp ngáp.



Huyền Kỳ nhất thời ngẩn người.

Liêm Trinh phủi hai tay vào nhau ung dung bước tới trước mặt hắn, đôi mắt to tròn lấp lánh dương quang: "Úc đệ thấy ta có lợi hại hay không?"

"Hừ, phí phạm nội lực muốn thể hiện cái gì.



Thật ấu trĩ trẻ con." Buông một câu Úc Huyền Kỳ quay lưng rời đi, cũng là né tránh đôi mắt háo hức như sói đói cũng hệt như cừu non của ai kia.

Huyền Kỳ mang theo tâm trạng không tốt phi thân lên mái vòm một tòa viện bỏ hoang, ngồi ngắm sao trời.



Mặc dù trời đêm nay đặc biệt tối chỉ có vài ba ông sao lấp lánh trên cao.


Liêm Trinh khinh công tốt hơn Huyền Kỳ, cũng có thể nói trong mười mấy huynh đệ thì chính là khá nhất đi.



Vì thế thoáng chốc mà hắn đã đặt mông ngồi xuống bên cạnh Huyền Kỳ, tiếp tục huyên thuyên: "Úc đệ bọn thích khách ban nãy là ai a?"

"Ta không biết." Huyền Kỳ vẫn nhìn bầu trời đêm thấp giọng.



Liêm Trinh thoáng tia mất mát, không nói một lời rút bình bồ đào còn lại bên thắt lưng ra ngửa cổ tu ừng ực.



Úc Huyền Kỳ chán ghét.



Hừ lạnh:

"Ấn phù bị trộm mất không lo tìm kiếm còn ở đây tâm tình uống rượu.



Chẳng ra làm sao."

"Úc đệ còn ra làm sao nữa, rượu vào hồn lâng lâng, vô cùng sảng khoái có ưu phiền gì cũng đều tiêu tan.



Hay là đệ cũng thử một ngụm đi." Liêm Trinh đau lòng nhưng ngoài mặt vẫn cười, hắn dừng uống đem chiếc bình đưa qua cho Huyền Kỳ, thực tâm mời mọc hắn.


Tay vô tình chạm tay, Huyền Kỳ khó chịu hất hắn ra, sinh khí: "Mùi rượu nồng chết.



Huynh cút sang bên kia ngồi đi.





Ma men."

"Không cút sang bên kia muốn ngồi đây với đệ, nào nào uống với ta một ngụm thôi.



Hiền đệ, Úc đệ, đệ đệ ngoan." Liêm Trinh có lẽ đã say khướt rồi tiếp tục không biết sống chết mà đem chiếc bình áp sát tới, lè nhè với Huyền Kỳ.

Hơi thở hắn nồng nặc mùi men dậy nóng ấm, Huyền Kỳ nổi nóng đẩy mạnh ra, hắn đang say đương nhiên ngã nhoài.



Bình rượu thì lăn lông lóc nước bồ đào túy đổ tràn lan.



Huyền Kỳ trợn mắt ngạnh quát lớn:

"Nhậm Hiền Tề đừng có tưởng huynh là huynh của ta thì ta không dám làm gì huynh.



Huynh tùy tiện thả hai vị muội ra ta còn chưa có tính sổ với huynh đâu đấy."

"Đệ tính làm gì ta, lấy mạng ta sao.



Vậy thì ta cũng cho đệ." Chống hai khuỷu tay xuống mái vòm làm điểm tựa, Liêm Trinh ngóc đầu dậy cười khổ với Huyền Kỳ, có ai biết trong lòng hắn giấc này đau đớn thế nào không.

"Huynh say rồi về nghỉ đi, ta không đôi co với huynh." Huyền Kỳ bất ngờ khi nghe đối phương thốt ra câu nói đó.



Cũng phát giác đối phương có điểm dị thường, hốc mắt hình như có chút đỏ.



Huyền Kỳ không nhìn nổi nữa trầm giọng bỏ lại một câu đoạn quay đầu rời khỏi mái vòm.

Liêm Trinh ngốc lăng nhìn theo cho tới khi chỉ còn mình hắn tuyệt vọng giữa màn đêm tịch mịch.



Hắn nằm phịch xuống mái vòm, ngửa mặt nhìn bầu trời đêm sao lấp lánh.

Nhớ tới ban nãy kề cận thật gần hắn chạm phải cổ tay Úc đệ quấn băng còn loang máu đỏ, hắn còn ngửi ra mùi yêu khí của con thỏ tinh kia trên người đệ ấy.



Hắn không ngốc tới nỗi không biết ban nãy đã xảy ra chuyện gì.

Úc đệ không còn là Úc đệ vô lo đơn thuần như trước nữa, Úc đệ yêu ai mất rồi, tâm tư khổ sở.

Dù cho bên cạnh nhau bao ngàn năm qua hắn vẫn chưa một lần dám thố lộ, đem mối tình oan nghiệt này vùi giấu đến thật sâu.



Úc đệ hệt như những vì sao sáng trên bầu trời kia, xa xôi vời vợi, chỉ có thể nhìn thật không thể nào với tới.



Tình huynh đệ ngàn năm không đổi thay, Úc đệ, ta vĩnh viễn mất đệ rồi.

Gió khuya lạnh căm, sương đêm giá buốt.



Nam tử tuấn lãng nằm trên mái vòm lặng lẽ ngắm nhìn bầu trời, lặng lẽ một dòng châu..