Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 24: 24: Bạo Quân






Raika vô pháp chống cự.



Huyền Kỳ đổi đủ tư thế từng chút một xâm phạm nàng, mạnh có nhẹ có đủ loại đớn đau dày vò, lúc cho nàng lên thiên đường lúc đem nàng nhận xuống tận vực sâu tăm tối.



Raika chìm đắm trong biển tình hòa cùng biển lửa, miên man bất tận.

Chẳng biết qua bao lâu Úc Huyền Kỳ cũng dừng lại tắm rửa vệ sinh sạch sẽ cho nàng, đem tinh dịch hắn phóng thích trong cơ thể nàng từng trận rút sạch.

"Phu quân, thiếp yêu chàng, vĩnh viễn yêu chàng." Raika vòng tay ôm cổ Huyền Kỳ, thân thể hư nhuyễn sau hoan ái dựa cả vào người hắn để yên cho hắn bế về giường.



Đầu tóc nàng hãy còn ướt nước sau khi tắm rửa qua.

Đặt nàng lên giường.



Nhìn cần cổ nàng còn in hằn dấu đỏ bầm từ ngón tay hắn mang lại.



Huyền Kỳ nhói lòng hôn lên trán nàng.



Raika mỉm cười tính thừa cơ tâm trạng đối phương đang phấn khởi mở miệng xin tha kẻ trong ngục kia ra.



Nào ngờ đâu thẳng tới đã phát hiện cả người mình cứng đờ, muốn động cũng không còn động được nữa.

"Phu quân chàng muốn làm gì sao tự dưng điểm huyệt thiếp, chàng mau giải khai." Raika có điểm hoảng hốt nghi ngờ.

Úc Huyền Kỳ gương mặt âm trầm đến đáng sợ tay di chuyển xuống phía dưới vuốt ve cẩn thận ổ bụng của nàng.



Raika rùng mình run rẩy bần bật.



Dự cảm chẳng lành.

"Raika nàng cố chịu một chút sẽ không lâu đâu, ta sẽ thật nhẹ nhàng, chỉ có cách này nàng mới vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta."

"Không Úc Huyền Kỳ chàng đừng làm vậy, thiếp hứa sẽ không bao giờ rời xa chàng mà.



Chàng tin thiếp, chàng nhất định phải tin thiếp."

"Tin không tin nàng, ta chỉ tin vào lựa chọn của ta mà thôi.



Nàng có dám thề rằng sau này bất luận phu quân quá cố của nàng quay về nàng sẽ không bao giờ phản bội ta mà chạy theo hắn, nàng có dám thề không?"



Raika vụt sững sờ im lặng.



Nàng không thể thề bởi vì hình bóng phu quân quá cố vẫn in sâu vào tâm trí nàng, chiếm giữ trái tim nàng một phần nhất định.



Nếu chàng ấy thật sự trở về nàng có lẽ sẽ hướng về chàng nữa thôi.



Nàng vì sao thế này.



Trái tim từ khi nào chia hai nửa.

"Phu quân thiếp xin lỗi thiếp làm không được, thiếp yêu phu quân và thiếp cũng yêu chàng.




Huyền Kỳ, tha lỗi cho thiếp.



Tha lỗi cho thiếp."

Raika khóc nức nở.

Huyền Kỳ sắc mặt càng âm lạnh hơn, tay lần dò vùng bụng dưới của nàng, cách bể khí không bao xa.



Nhìn đối nàng cười khổ:

"Quả nhiên đây mới là lời nói thật lòng.



Raika ta cũng nói thật lòng cho nàng biết.



Ta ghét tất cả những ai tiếp xúc với nàng, càng không muốn nàng san sẻ tình cảm cho bất cứ một ai.



Nàng là của ta, vĩnh viễn thuộc về Úc Huyền Kỳ ta.



Nàng có nghe rõ chưa?"

"Phu quân đừng...đừng mà..."

Raika kinh sợ liên tục van xin, nước mắt tuôn đầm đìa.



Chưa bao giờ nàng cảm giác sợ hãi như bây giờ.





Phu quân hiện tại rất dọa người.

"Phu quân đừng làm thiếp đau...hu hu hu..."

"Raika xin lỗi...ta không thể."

Huyền Kỳ thở mạnh, mắt hằn tơ máu nhìn nàng, âm thầm tích dồn nội lực vào năm đầu ngón tay.



Không khí chung quanh nhất thời ảnh hưởng mà co quánh lại sền sệt.

"A..."

Khoảnh khắc Raika bật thét lên cả người run giật, nàng không sao ngờ tới Huyền Kỳ thật sự nhẫn tâm xuống tay với nàng.



Bàn tay hắn thọc sâu vào trong bụng nàng cẩn thận moi ra một viên yêu đan nhầy nhụa máu.



Quá đớn đau Raika chịu không nổi ngất lịm đi, nước mắt vẫn còn giàn giụa bên bờ mi đen ướt.

Huyền Kỳ kinh hách khi yêu đan có hai màu đen cùng đỏ, cả đời hắn chưa từng nhìn thấy yêu đan nào lạ lẫm như thế bao giờ.



Huyền Kỳ càng cả kinh hơn khi thấy Raika ngất lịm đi, bàn tay hắn đầy máu, ổ bụng nàng cũng đầy máu đang đầm đìa chảy.

Cất vội yêu đan vào trong chéo áo, Huyền Kỳ lập tức phong bế huyệt vị chung quanh cầm máu vết thương cho nàng, truyền Hồ thái y đến bắt mạch.



Mặc dù trong quá trình lấy đan Huyền Kỳ đã tính toán vị trí hết sức cẩn thận tuyệt đối không ảnh hưởng gì tới hài nhi trong bụng nàng, nhưng mãi tới khi Hồ thái y nói cái thai vẫn bình yên vô sự lúc này hắn mới thật sự trút đi gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra.

Bình bịch bình bịch...


Bỗng đâu có rất nhiều tiếng bước chân nặng nhẹ chạy về hướng cửa phòng.



Chẳng bao lâu Liêm Trinh tinh quân, Thừa Hoan tướng quân, Âm Âm, Như Yên và cả công chúa Tây Ly, Tạ công công đều lần lượt ùa vào.



Ai cũng vội vã, mặt mày xanh mét.

Nguyên lai nghe phong phanh tay hoàng thượng đầm đìa máu, lệnh cung nhân truyền gấp Hồ thái y tới Thanh Phong cung.



Bọn họ đều tưởng hoàng thượng bị trọng thương, cấp thiết kéo tới, lo lắng sốt vó.

"Hoàng thượng."



"Úc đệ."

"Úc ca ca."

Có rất nhiều âm thanh hỗn tạp khác nhau đồng lúc gọi tên hắn, cả bọn khựng chân ngay giữa phòng sững sờ nhìn Huyền Kỳ.



Hắn không có sao cả, thân thể vẫn lành lặn vô sự, tuấn tú uy phong, nhưng nữ tử nằm ở trên giường thì khác.



Vết thương quấn băng đỏ lòm nơi ổ bụng đập vào tầm mắt họ vô cùng chói lóa.



Bọn họ giật giật môi lờ mờ đoán ra chuyện gì.

Liêm Trinh tinh quân thẳng bước tiến tới, ở đây hắn chính là người chẳng kiêng dè Huyền Kỳ nhất.



Bản tính của hắn trong bụng nghĩ sao thì nói quạch tẹt ra:

"Úc Huyền Kỳ có phải đệ vừa mới moi đan của nàng ta?"

"Phải." Huyền Kỳ gật đầu thừa nhận.



Cả thảy mở to mắt kinh hách.



Hồ thái y cầm hòm y cụ run run tay, mồ hôi lạnh toát đầy sống lưng ông.


Moi đan một người còn đang sống sờ sờ có bao nhiêu đớn đau dằn vặt, chả trách công chúa ngất lịm đi.



Bảo sao lúc nãy ông nhìn thấy bụng nàng ta đầy máu cứ tưởng bị đao kiếm vô tình chém trúng, nào ngờ là bị hoàng thượng moi...moi đan.

Hoàng thượng xưa nay ông biết đâu có độc ác bạo tàn đến nhường này.



Hoàng thượng trước mắt dường như biến thành con người khác, người đã thay đổi thật rồi.

"Úc Huyền Kỳ tốt xấu gì nàng ta cũng là thê tử của đệ đó còn đang mang thai, đệ có còn tính người không hả?" Liêm Trinh nắm chặt lấy bả vai Huyền Kỳ.



Mắt tràn đầy ghê tởm nhìn hắn.



Yêu đan hình thành là cả một quá trình tu luyện lâu dài, công sức cả đời dồn cả vào trong đó.



Moi đan người ta ra khác nào lấy đi nửa cái mạng, sau này kẻ đó phải sống làm sao.

"Vẫn không chết được.




Nhậm Hiền Tề huynh sinh khí cái gì ở đây trách cứ trẫm.



Không dạy dỗ nàng ta một chút sau này sao có thể ngoan ngoãn phục tùng." Huyền Kỳ ngạnh miệng cường quyền, cơ hồ muốn đem thê tử đạp dưới chân.



Liêm Trinh cương vị yêu thầm hắn nghe ra còn tức muốn hộc máu.



Có phải hắn mù mắt rồi nên bấy lâu tôn thờ nam nhân bá đạo chết tiệt này không.

"Úc Huyền Kỳ đệ bá khí kiêu ngạo không lí lẽ, đệ mới chính đem nhân tâm mài mòn, nàng ta không khuất phục."

"Không cần nàng ta khuất phục.



Chỉ cần khống chế được trong lòng bàn tay, trẫm tự hỏi có cái gì không tốt."

"Huyền Kỳ đệ...đệ điên rồi.



Đệ nhất định sẽ hối hận."

"Trẫm sẽ không hối hận." Huyền Kỳ ngắn gọn buông một câu sau đó quay đầu rời khỏi phòng.



Hắn đơn giản không muốn đôi co cùng Liêm Trinh.



Tạ công công liền đó theo sau hắn.

Huyền Kỳ rời đi cả căn phòng chìm trong thinh lặng.



Ai nấy cũng thấy sợ đương kim thánh thượng, bất quá ngoài sợ trong lòng còn tư vị khác.

Âm Âm, Như Yên lo lắng sự việc các nàng rắp tâm hãm hại Raika bị bại lộ, Úc ca ca sẽ không tha cho các nàng.

Liêm Trinh cắn môi kềm chế cơn đau đang dâng lên trước ngực, nét mặt hắn tái nhợt, còn chẳng phải bị Huyền Kỳ chọc cho tức tới động thương, vết thương cũng là Huyền Kỳ ban cho hắn, chết tiệt mà.



Liêm Trinh siết chặt nắm tay thành đấm.

Thừa Hoan tướng quân đáy mắt âm trầm.

Duy chỉ công chúa Tây Ly trong lòng cười rộ, tặng cho nữ tử đang nằm ngất trên giường kia một câu: Đáng đời.



Ngu xuẩn.

Hồ thái y tuổi già sức yếu thức thời cầm hòm y cụ lùi ra ngoài.

Đợi cho cả thảy đều đi cả rồi bấy giờ Raika mới từ từ mở mắt ra.



Hốc mắt giàn giụa nước.



Nàng đã tỉnh được một lúc nghe hết những lời Huyền Kỳ nói ban nãy.



Huyền Kỳ thật sự xem nàng như món đồ chơi trong tay hắn, nàng không nghe nhầm.

.....