Raika Nàng Chạy Không Thoát!

Chương 22: 22: Chiều Xuống






Cả đêm đổ về sáng Úc Huyền Kỳ không về thư phòng nữa.



Cho tới gần chiều ngày hôm sau cũng không về.



Sai Yến Thanh, Tiểu Đậu đi nghe ngóng cũng chỉ nghe ra được hoàng thượng sáng thượng triều sau đó đi thị sát doanh trại phía Đông, rồi sau đó không biết đi đâu nữa.

Raika đợi mãi tới hoàng hôn khuất sau mái đình cũng chẳng thấy bóng dáng phu quân.



Sốt ruột bồn chồn, cứ miên man nghĩ tới khung cảnh đêm qua Tây Ly công chúa ngồi trên đùi Huyền Kỳ ôm ấp hôn môi hắn, tim nàng lại đau đớn khó chịu, máu nóng sục sôi lên tới tận não, giờ nàng mới phần nào hiểu được cảm giác của hắn khi đó.

Khi bắt gặp nàng cùng Đoàn Hạo Lăng hôn môi rồi dắt nhau chạy trốn bỏ lại hắn với vết thương đẫm máu quằn quại ở trên nền.



Là nàng có lỗi với hắn trước, khó tránh hắn ghim hận nhưng...Nhưng nàng vẫn không cam tâm nhìn hắn cùng nữ tử khác làm ra chuyện đó chỉ vì để trả thù nàng.



Nếu hắn thật sự giận tới mức lên giường cùng cô ta nàng sẽ vỡ tim mà chết mất thôi.

Không được, không thể nào.

Raika giật môi cả người lạnh toát, nàng không đợi được nữa rời khỏi thư phòng.



Nàng muốn đến phía Tây điện gặp Liêm Trinh hay Tây Ly công chúa xem thử Huyền Kỳ có tới chỗ họ không, thế quái nào giữa đường đi nàng lại gặp người quen cũ.

"Ai nha Raika, đang mang thai đi nhanh như vậy coi chừng vấp té sảy thai bây giờ.



Mất đi bảo bối Úc ca ca sẽ không yêu thương ngươi nữa đâu."

"Phải đó, ngươi phải cẩn thận chứ."

Âm Âm và Như Yên từ xa đi tới chạm mặt với nàng, cười cười bảo.

Yến Thanh, Tiểu Đậu nhắc nhở nàng rằng: "Chủ tử cẩn thận."

Raika cả kinh lùi ra sau mấy bước hoang mang nhìn hai vị muội muội xinh đẹp như tiên giáng trần của Huyền Kỳ.



Hai tỷ ấy vì sao ở đây còn biết rõ nàng đang mang thai.



Lẽ nào là Huyền Kỳ thả ra?



Còn nữa bộ dạng Âm tỷ khác hẳn với bê bết dơ bẩn lần trước, lần này trắng trẻo sạch sẽ như hệt lúc ban đầu gặp gỡ.



Ở trong ngục giam mà đãi ngộ tốt thế sao, phải rồi dù gì cũng là người nhà của Huyền Kỳ, chàng ấy sẽ không để bọn họ phải chịu khổ.



Cuối cùng cũng thả ra rồi.

"Âm tỷ, Yên tỷ, lâu rồi không gặp hai tỷ vẫn khỏe chứ.



Hai tỷ ăn uống gì chưa đi cùng muội về Thanh Phong cung chúng ta dùng bữa tối.



Muội có rất nhiều chuyện muốn hàn huyên cùng các tỷ."


Raika không đề phòng mấy, nàng cởi mở và tha thứ hết chuyện trước đây.



Bởi nàng biết sau này lấy Huyền Kỳ rồi hiển nhiên sẽ trở thành người một nhà cùng bọn họ, thường xuyên ra vào gặp mặt chi bằng hóa giải mọi ân oán trở thành thân quyến có phải tốt hơn không.



Úc Huyền Kỳ đứng cửa giữa cũng sẽ không khó xử, ngược lại an lòng.



Hiện tại nàng làm gì cũng đều nghĩ tới hắn trước tiên.

"Ui trời ơi giờ này muội còn có tâm trạng ăn uống nữa sao Raika.



Đêm qua Úc ca ca gài bẫy bắt huynh đệ Đoàn gia và thái tử Bạch Long nhốt vào trong ngục tra tấn dùng cực hình, đợi muội ăn xong bữa tối chắc họ chết khô máu cả á."

"Hai tỷ nói gì cơ, Huyền Kỳ chàng ấy bắt sư huynh Bạch Long và Đoàn vương gia giam vào ngục tra tấn đến chết sao?"

Raika không dám tin hỏi lại lần nữa.



Tên Đoàn Hạo Lăng có thù hãm hại phu quân quá cố của nàng, gã ra sao nàng không quan tâm, chết đi càng tốt có người thay nàng giải mối hận.



Nhưng còn Bạch Long sư huynh và Đoàn vương gia đều có ơn với nàng, họ đã giúp đỡ nàng vượt qua nguy hiểm không biết bao lần.



Có ơn tất báo nàng không thể để họ chết được, hơn nữa còn chết dưới tay Huyền Kỳ, nàng sẽ ân hận cả đời.

"Phải rồi, Úc ca ca xuống tay tàn nhẫn hành hạ tùng xẻo họ, máu chảy lênh láng họ đau đớn thét gào thảm thiết lắm.





Raika muội mau tới đó xem đi, nhà ngục phía Nam, dãy cuối cùng luôn đó."

Âm Âm, Như Yên kẻ xướng người ca.



Raika đổ mồ hôi lạnh đầm đìa không chút do dự chạy về hướng đường bọn họ đã chỉ dẫn.



Yến Thanh, Tiểu Đậu cản không nổi chủ tử chỉ đành chạy theo sau.



Âm Âm, Như Yên nhìn theo mỉm cười tà.

(Chuyển cảnh)

Cùng thời điểm này Úc Huyền Kỳ hướng về một biệt viện khang trang nằm tách biệt với các tòa cung điện nguy nga đồ sộ bên ngoài, biệt viện ẩn mình dưới rừng cây xanh tốt.



Đường vào dây leo hoa cỏ mọc đầy hai bên thật rất nên thơ.

Khuôn sân sạch sẽ một nô tì trẻ tuổi đang quét tước gom lá vàng.



Gặp hắn thì cúi đầu hành lễ.



Hắn đi vào gian phòng phía trong bắt gặp con quái thú vừa trắng vừa tròn đang ngồi trên ghế nhấm nháp bánh ngọt, chung quanh nó kẹo bánh chất đầy.



Nhìn thấy hắn quái thú mở to mắt reo lên nhảy cẩng bay tới sà ngay vào trong lòng hắn mừng quýnh.



========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.



Đáng Yêu Hơn Cả Đường

2.



Mùa Hè Mang Tên Em



3.



Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

4.



Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"

=====================================

"Tròn Tròn, mới có mấy ngày không gặp bản tôn thấy ngươi mập lên nữa thì phải." Huyền Kỳ cười cười bẹo má phệ của nó.

Tròn Tròn chu mỏ xị mặt ra: "Chủ nhân, Tròn Tròn không ú, Tròn Tròn chỉ hơi đầy đặn một chút thôi."

"Ngươi béo phì rồi.



Tóm lại giảm cân, ăn ít lại một chút kẻo sau này ngay cả là là cũng không bay nổi."

"Tròn Tròn phải ăn mới có sức chăm nom cho anh vợ của người chớ.



Khoảng thời gian này Tròn Tròn lăn lông lốc được rồi, khỏi bay cho nó đỡ mỏi cánh." Tròn Tròn già mồm.

Huyền Kỳ dứt khoác quẳng nó ra ngoài sân một phát, nó bèn cuộn tròn nằm im ngắm ráng chiều.




Tì nữ quét sân cười khúc khích.

Trong phòng Úc Huyền Kỳ cất bước tiến tới bên bàn trà ngồi xuống một tấm đệm đối diện cùng với nam nhân tuấn tú đang nhàn nhã đọc sách, thưởng trà tuyết san pha trong ấm tử sa.



Trầm giọng bộc bạch:

"Thê huynh, đệ hôm nay đến muốn trả lại vị trí bấy lâu chiếm giữ, thứ cần tìm không cần tìm nữa.



Nhậm sư huynh vào mấy ngày trước mang tới cho đệ rồi.



Đệ cũng đã bắt được kẻ năm xưa đã hãm hại muội phu quá cố của huynh, đệ không rành rẽ chuyện năm đó cho lắm nên chỉ có thể trút giận một chút, phần còn lại giao cả cho huynh toàn quyền định đoạt.



Đệ đem Raika về Úc gia bái kiến phụ mẫu, đệ sẽ thành thân với Raika cùng nàng ấy sống cả đời."

Triệu Tử Phong bấy giờ thả quyển sách xuống, nhìn hắn vẻ mặt trầm tư.


"Quả thật ban đầu muội phu cướp vị trí của trẫm đẩy trẫm tới nơi này giam cầm, trẫm thật sự có chút giận.



Nhưng thời gian qua sống ở đây trẫm cảm thấy rất thanh thản, trẫm nhận ra nhiều điều mà bản thân đánh mất năm xưa.





Tại vị quá lâu quá lâu rồi quên luôn lời sư tôn căn dặn, có lẽ cũng đến lúc kết thúc rồi."

"Thê huynh đừng lo đệ sẽ lập tức cho người đến dãy Mộc Liên sơn tìm kiếm Bạch Kim Yên thảo về cho huynh kéo dài thọ mệnh."

"Đào đâu ra chứ mùa này làm gì chúng sinh trưởng, bất quá tìm thấy cũng không đợi được tới ngày nở hoa.



Trẫm mệt mỏi chốn thâm cung quần thần đấu đá tranh giành rồi, mớ hỗn độn này đành giao lại cả cho muội phu phân ưu thay trẫm, trẫm sẽ không quay lại nữa.



Đối xử tốt với Raika, đừng tổn thương muội ấy, đó là điều trẫm nặng lòng nhất."

"Thê huynh huynh yên tâm, đệ sẽ dùng mạng bảo vệ nàng ấy không để bất kì ai tổn thương tới nàng."

"Được, có câu nói này trẫm yên tâm rồi.



Một đời này không còn gì luyến tiếc." Triệu Tử Phong mỉm cười ung dung hớp một ngụm trà, mắt nhìn về bầu trời xa xăm.



Đi lâu quá cũng tới lúc phải trở về.

....

Huyền Kỳ rời khỏi biệt viện lòng ngổn ngang trăm mối.



Ban đầu vì tử sa mà nán lại hoàng cung, bắt giam Triệu Tử Phong.



Mạo nhận thân phận, giờ muốn rút chân trả lại con người ấy lại không muốn nhận nữa, đẩy cả cho hắn.



Kiểu này hắn phải tìm kiếm người thích hợp bàn giao vị trí này thôi.

Nói thì dễ nhưng người thích hợp là ai chứ, còn khó hơn lên trời.



Bạch Long tên phế thái tử ấy hành sự lỗ mãng non kém, chẳng biết tí gì về chính sự.



Còn giao cho thừa tướng chẳng khác nào giao trứng cho ác, giao mạng của dân đen vào trong miệng cọp, vấn đề hết sức đau đầu.

Huyền Kỳ vừa ra khỏi biệt viện không bao xa, một tên nhất đẳng thị vệ trong số mười tên luôn theo dõi nhất cử nhất động của Raika bấy lâu lập tức từ trên cành cây phóng xuống đến trước mặt cung kính báo tin cho hắn biết, rằng ái phi của hắn đã chạy tới nhà ngục phía Nam.

Tại sao lại là nhà ngục phía Nam, Raika nàng ấy đến đó làm cái gì?

Úc Huyền Kỳ trợn mắt liền đó tan biến mất.



Đợi cho thị vệ nhất đẳng ngẩng đầu lên bóng dáng hắn chẳng còn thấy đâu nữa rồi, thị vệ nuốt ngụm nước bọt cảm thán một câu:

Hoàng thượng, khinh công không tệ nha..