Rắc Rối Với Ngày Valentine

Chương 5




- Được rồi. Tôi có thể tự lái. – Ông nói, tuyệt nhiên không có ý tưởng đi bất kỳ đâu.

Ông nhìn theo bóng cháu gái đang đi về phía cửa. Katie cau mày trông như đang bực bội. Cô dừng lại, đặt cái xẻng tựa vào kệ tạp chí.

- Em sẽ giữ một chỗ cho anh đấy. – Regina đề nghị.

- Để ông xúc tuyết cho Katie. – Ông nói, tay nhét hộp Folgers của Regina vào trong túi giấy. – Ông cần cháu chuyển hàng cho bà Ada ở Nhà nghỉ Sandman.

- Ada chỉ muốn moi chuyện của ông thôi. Bảo bà ấy cần phải đến tận nơi mua đồ như mọi người chứ. – Katie tỏ vẻ khó chịu.

Lần cuối con bé đua hàng tới Nhà nghỉ Sandman không được suôn sẻ. Stanley đã nghỉ không bao giờ để con bé quay lại đó nữa. Thế nhưng, ông vẫn cố làm thế, bởi vì nếu không chính ông sẽ phải di thay.

- Xúc tuyết là việc của đàn ông. – Ông lại liếc về phía đám đàn ông chỗ máy pha cà phê. – Chờ ông xong việc ở đây đã, rồi ông sẽ ra ngoài làm cho.

- Không có việc gì gọi là “việc đàn ông” đâu ông. – Katie nói với ông khi con bé xỏ tay vào chiếc áo va-rơi màu xanh hải quân.

Stanley cầm séc của Regina , mắt liếc đám đàn ông đứng bên máy pha cà phê. Ông cầu trời cháu ông không nói thêm câu nào nữa. Ông và Katie có vài quan điểm tranh cãi về vai trò của đàn ông và phụ nữ. Đây không phải Las Vegas . Và con bé sẽ không lôi kéo được bất cứ đồng minh nào theo tư tưởng tự do của nó.

Chúa lòng lành không đáp lại lời cầu nguyện của Stanley .

- Phụ nữ có thể làm bất cứ những gì đàn ông có thể làm. – Katie nói tiếp, khiến cả đám đàn ông ngạc nhiên quay lại nhìn.

Cháu gái ông là một cô gái trẻ xinh đẹp. Con bé có một trái tim nhân hậu và rất tốt bụng, nhưng nó quá độc lập, quá cứng đầu và quá to mồm. Và như thế là quá nhiều khuyết điểm để một người đàn ông có thể bỏ qua. Sau khi sống với con bé môt tháng, Stanley có thể hiểu tại sao con bé vẫn chưa lấy chồng.

- Không thể tự mình có con được. – Hayden Dean chen vào, làm một hơi hết cốc cà phê.

Katie cúi xuống cài cúc áo khoác.

- Đúng vậy, nhưng tôi có thể tới ngân hàng tinh trùng, chọn một người hiến tinh trùng hoàn hảo. Chiều cao. Cân nặng. IQ. – Con bé rút trong túi ra một chiếc mũ nồi đen đội lên đầu. – Một cách thụ thai, khi anh nghĩ đến nó, có vẻ hợp lý hơn là ở ghế sau một chiếc Buick.

Stanlet biết con bé chỉ có ý đùa, nhưng đám đàn ông ở Gospel không hiểu nổi sự hóm hỉnh của nó.

- Dù sao cũng không hay ho lắm đâu. – Hayden nói thêm.

Con bé liếc nhìn Hayden, đang đứng giữa hai người đàn ông khác.

- Chuyện đó đáng bàn đấy chứ.

Con bé cuốn chiếc khăn len đen quanh cổ. Stanley tự nhủ liệu ông có nên cuốn nó quanh miệng con bé hay không. Rob kia là một chàng trai trẻ to cao khoẻ mạnh. Cậu ta cũng độc thân nữa. Cậu ta không ở cửa hàng mấy tuần nay. Và nếu Katie chỉ cần giữ yên lặng, con bé có thể lừa cậu ta hẹn hò. Katie cần hẹn hò. Cần làm gì đó, hơn là cứ làm nhặng xị lên về sở thích ăn uống của ông, sắp xếp lại gian đồ vệ sinh, và bảo ông phải sống đời ông như thế nào.

- Không thể đứng tè được. – Paul Aberdeen lên tiếng.

- Không quý cô nào muốn làm chuyện đó cả. – Stanley đứng ra nói đỡ cho Katie.

- Tôi chắc rằng nếu buộc phải làm, tôi có thể làm được bằng cách nào đó.

Stanley nhăn mặt. Câu phát ngôn vừa rồi sẽ xua đuổi bất cứ gã đàn ông nào, nhưng Rob trông có vẻ thích thú hơn là bị xúc phạm. Đô mắt xanh của cậu ta ánh lên vẻ buồn cười khi nhìn chằm chằm vào Katie qua dãy bày kẹo.

- Nhưng cô không thể viết tên mình trên tuyết được. – Cậu ta nói, tay đưa cốc lên miệng.

Katie hỏi lại, bằng cái giọng vô duyên nhất mà Stanley từng nghe từ con bé:

- Sao tôi lại muốn làm như vậy chứ nhỉ?

Giọng nói của con bé làm Stanley lúng túng. Lần cuối Rob đến, Katie còn bối rối đỏ hết cả mặt lên. Kiểu bối rối của một cô gái lại gần một chàng trai như Rob. Chúa lòng lành biết Rob làm phụ nữ ở Gospel xốn xang từ ngày cậu ta lái chiếc Hummer vào thị trấn. Và cháu gái ông cũng không phải ngoại lệ.

Rob nhấp một ngụm rượu, từ từ hạ cốc xuống. Một bên mép cậu ta nhếch lên.

- Vì cô có thể.

Hai gã đàn ông kia cười khùng khục, nhưng Katie trông bối rối hơn là thích thú. Kiểu bối rối của phụ nữ khi họ không hiểu nổi đàn ông. Và trong suốt đời mình, có quá nhiều thứ Katie không hiểu về người khác giới. Như việc một nguời đàn ông bẩm sinh đã muốn chăm sóc người phụ nữ của anh ta, cho dù cô ta hoàn toàn có khả năng tự chăm lo bản thân mình.

Stanley cầm túi đồ của Ragina, bước ra từ sau quầy thanh toán, cố gắng lần cuối cùng kiềm chế Katie.

- Nào, để ông làm cho. Bà cháu chưa bao giờ động đến cái xẻnh xúc tuyết trong đời.

- Cháu đã sống một mình một thời gian. – Con bé vừa nói vừa cầm lấy xẻng xúc tuyết trước khi Stanley có thể chạm vào. – Cháu đã phải làm nhiều việc cho bản thân. Mọi chuyện, từ chuyển thùng rác ra ngoài đường tới thay lốp xe.

Ngoài việc giành cái xẻng với con bé, ông còn có thể làm gì đây?

- Được rồi, nếu nhiều quá thì ông sẽ làm cho.

- Có hơn một nghìn đàn ông ngoài bốn mươi chết trong một năm vì xúc tuyết đó ông. – Con bé gàn lại. – Cháu mơi ba mươi tư, nên cháu nghĩ cháu sẽ làm được.

Không còn cách nào khác, Stanley đành chịu thua. Katie mở cửa bước ra. Một cơn gió lạnh buốt lùa vào khiến Stanlet không chắc có thể làm được gì nhiều với thời tiết bên ngoài.

Một làn hơi lạnh buổi sáng táp vào má trái Katie khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng cô. Cô hít không khí lạnh giá thật sâu rồi chầm chậm thở ra. Làn hơi thở ấm áp lơ lửng trước mặt. Chuyện không được ổn. Cô chỉ muốn ra khỏi cửa hàng càng nhanh càng tốt, chứ không có ý làm ông cô lo lắng hay biến mình thành một kẻ công kích đàn ông. Thậm chí cô không muốn nghĩ đến việc đứng tè – chưa bao giờ như vậy. Cô chưa bao giờ tự thay một cái lốp, nhưng cô chắc chắn cô có thể làm được. May cho cô là cô sẽ không phải làm, bởi vì giống như nhiều phụ nữ thông mình và giỏi giang, cô là thành viên của AAA.

Kate dựa cái xẻng vào tai, rút găng tay trong túi ra. Nửa giờ trước, cô còn thấy mình như nín thở. Suốt từ lúc Rob Sutter bước vào cửa hàng M&S, trông đẹp hơn những lần trước. Cao lớn và điển trai hơn. Một hiện thân với đôi mắt xanh lục, cao một mét chín, gợi nhớ cho cô về cái đêm mình đã muốn hiện thực hoá giấc mộng bấy lâu. Một đêm cô chỉ muốn sex, không cần biết tên tuổi, để rồi thay vào đó kết thúc bằng một lời từ chối làm cô bẽ mặt.

Cô biết việc chín chắn nên làm là quên cái đêm ở Duchin đó đi. Nhưng làm sao cô quên được nếu như lúc nào cũng nhìn thấy Rob như thế này?

Kate ngọ nguậy ngón tay trong găng. Lúc này cô đã không tiếp xúc với Rob được hai tuần, nhưng một vài lần cô có thấy anh ta ở bãi đỗ xe hay đang lái chiếc Hummer lố bịch lượn quanh thị trấn. Cô không lại gần hay trực tiếp gặp gỡ, cho tới sáng nay anh ta đến mua một thanh granola và ở lại làm một tách cà phê miễn phí.

Trong khi cô sắp xếp những món đồ giấy và nghe tiếng Tom Jones rên rỉ như hết hơi bài “Black Betty”, Rob tán chuyện với vài người đàn ông khác trong thị trấn. Họ nói về trận bão tuyết bất thường xảy ra trong vùng đêm hôm trước. Tất cả những gì cô có thể nghĩ được chỉ là chi tiết câu chuyện thất bại thảm hại ở Sun Valley. Trong khi họ tranh luận xem tuyết rơi nên được đo bằng inch hay feet, cô tự hỏi liệu Rob Sutter có thực sự không thể nhớ được bất kỳ chi tiết nào – liệu anh ta có phải một gã bợm say quắc cần câu không còn biết gì nữa hay không. Một câu hỏi làm cô phát điên. Dù sao cũng không đáng để hỏi.

Cuộc đàm luận chuyển sang chuyện con dê núi Paul Aberdeen bắn hạ mùa săn bắn trước. Kate muốn hỏi Paul tại sao ai đó lại phải nhồi đầy máy ướp lạnh bằng một con dê già trong khi đã có sẵn thịt bò ngon lành tuyệt hảo ở M&S. Cô không hỏi vì không muốn gây chú ý và vì cô biết ông cô đã nổi điên lên với cô khi cô đóng gói một tấm porster Tom Jones, The Lead and How to Swing It, treo ngay đầu giường cô.

Sống và làm việc ngày qua ngày với ông mất không nhiều thời gian để quen dần. Ông thích ăn tối vào đúng sáu giờ. Cô thích nấu và dùng bữa trong khoảng từ bảy giờ cho tới lúc đi ngủ. Nếu cô không sắp đồ ăn ra lúc sáu giờ,ông sẽ lấy một hộp Hungry Man cho vào lò vi sóng.

Nếu ông không dừng việc đó lại, cô sẽ phải giấu mấy món thực phẩm chức năng Swansons của ông đi. Và nếu ông không thôi đẩy hết việc giao hàng tại nhà cho cô, có khi cô cũng phải giết ông mất. Trước khi cô đến Gospel, Stanley đóng cửa hàng vào khoảng ba đến bốn giờ chiều và tự mình đi giao hàng. Giờ thì dường như ông định trút hết việc lên vai cô. Hôm qua cô vừa giao một hộp mận khô, một bình nước mận ép, và một dây sáu cuộn giấy vệ sinh Charmin cho Ada Dover. Cô đã phải nghe bà già đó lải nhải về việc bị “táo bón hàng ngày”. Một cuộc trò chuyện bạn không muốn làm với bất cứ ai, đặc biệt là với một bà già không khác gì một con gà già.

Giờ đây Kate lo sợ cô sẽ buồn khổ cả đời. Ngay khi cô giúp ông vượt qua cơn trầm cảm và tiếp tục sống tiếp đời mình, cô cũng cần phải sống cuộc đời của cô. Một cuộc đời không có những lần giao hàng tới nhà cho các bà goá khát đàn ông. Cô không có một kế hoạch nào cả, cũng không biết mỗi kế hoạch đó cần bao nhiêu thời gian để thực hiện. Nhưng nếu cô nỗ lực hơn, nhẹ nhàng giúp ông tìm lại đời sống tình cảm, chuyện đó càng sớm xảy ra.

Kate nắm cán xẻng, xúc một xẻng đầy ự tuyết trên vỉa hè. Cô khẽ rên rỉ khi hất tuyết vào bụi cây. Cô chưa bao giờ nếm trải một mùa đông ở Idaho, và không ngờ tuyết lại nặng đến thế. Cô nhớ một năm trước ở Las Vegas, tuyết chỉ dày hơn một phân. Dĩ nhiên là nó tan trong vòng có một giờ. Không có gì ngạc nhiên khi hơn một nghìn người bị đau tim mỗi năm.

Cô xúc lưỡi xẻng xuống mặt đường rồi ấn mạnh. Tiếng kim loại cạo mặt đường bê tông hoà cùng không khí buổi sáng, trộn với tiếng xe cộ thỉnh thoảng phóng qua. Một đống tuyết trắng đầy ắp xẻng, và thay vì nâng nó lên, cô đẩy luôn vào bụi rậm cạnh toà nhà. Một phương pháp hiệu quả hơn nhiều , cô thầm nghĩ khi xục lưỡi xẻng xuống đường. Tốt hơn nhiều so với việc làm căng cơ lưng và đùa giỡn với kiểu đau tim mà một viên aspirin mỗi ngày cũng không giúp được.

Một làn gió lạnh buốt khẽ nâng đầu khăn quàng của Kate. Cô ngừng tay, kéo mũ trùm đầu xuống tai. Đầu cô đầy ắp những thông tin chẳng đáng quan trọng. Cô biết bộ não một người trưởng thành nặng cỡ gần một cân tư, tim người bơm khoảng bảy nghìn rưỡi lít máu mỗi ngày. Cô đã dành nhiều thời gian đọc tạp chí và sách tham khảo đại cương vì không phải tất cả chúng đều tốn thì giờ và cô có thể dễ dàng ghi lại để làm theo. Có những điều cô nhớ được. Một số thì không. Có lần cố gắng họ tiếng Tây Ban Nha, nhưng tất cả những gì cô có thể nhớ chỉ là Acabo de recibir un envio (tôi vừa nhận được một lô hàng), một câu hữu ích nếu phải nói với ai đó rằng cô vừa mới nhận một lô hàng.

Một mặt lợi của việc có một cái đầu chứa đầy những chuyện linh tinh ấy là cô có thể dùng nó để bắt chuyện dễ dàng với người lạ, thay đổi chủ đề, hay trì hoãn việc nào đó.

Ở cuối đoạn vỉa hè, cô bắt đầu quay lại phía trước cửa hàng M&S. Lần này cô đẩy tuyết vào lề đường và bãi đỗ xe. Những ngón chân của cô bên trong đôi giày da cao tới mắt cá bắt đầu cóng lại. Vì Chúa, giờ đang là tháng Ba mà. Tháng Ba đâu có lạnh như thế chứ.

Ngay khi cô lại gần chiếc Hummer của Rob, anh ta ra khỏi cửa hàng M&S, bước thẳng về phía cô, mặc chiếc áo khoác xanh thẫm giống cái từng mặc hai tuần trước. Đôi giày leo núi của anh ta để lại những vệt tuyết dài phía sau, hai gót chân hất tuyết tung lên. Cô mong sao anh ta bước ra khỏi vỉa hè và chui luôn vào chiếc Hummer.

Anh ta không làm vậy.

- Thế nào? – Anh ta đứng lại trước mặt cô, hỏi.

Cô đứng thẳng, tay nắm chặt cán xẻng. Áo khoác anh ta kéo kháo tới ngang ngực. Cô nhìn chằm chằm vào nhãn hiệu màu đen may trên dải áo.

- Ổn.

Anh ta không nói gì nữa. Ánh mắt cô lướt qua vết sẹo trắng nhỏ xíu, chòm râu cằm và bộ ria Fu Manchu. Đôi mắt xanh lục nhìn cô chăm chú khi anh ta rút một chiếc mũ đan màu đen trong túi áo khoác ra. Lần đầu tiên cô để ý lông mi anh ta. Chúng dài hơn của cô. Lông mi như thế hoàn toàn vô nghĩa với một người đàn ông, đặc biệt là một người đàn ông như anh ta.

Anh ta chụp cái mũ lên đầu, tiếp tục săm soi cô như thể đang cố gắng hiểu ra chuyện gì đó.

- Hãy báo cho tôi nếu anh định viết tên mình trên tuyết. – Cô cất lời, phá vỡ sư im lặng.

- Thực ra, tôi đang đứng ở đây tự hỏi liệu tôi có phải giật lấy cái xẻng xúc tuyết kia ra khỏi tay cô không nhỉ. - Làn hơi ấm áp anh ta thở ra lơ lửng giữa hai người. – Tôi hy vọng cô sẽ tử tế đưa nó cho tôi.

Cô nắm chặt cán xẻng hơn một chút.

- Sao tôi phải đưa nó cho anh?

- Vì ông cô ở trong kia, đang rối tinh lên vì việc cô làm, việc ông ấy nghĩ là việc của đàn ông.

- Vâng, chuyện đó thật ngớ ngẩn. Tôi hoàn toàn có thể dọn tuyết được.

Anh ta nhún vai, đút tay vào túi hông chiếc quần hộp.

- Tôi nghĩ đấy không phải là ý hay. Ông ấy nghĩ đó là việc của đàn ông, và cô làm ông ấy bối rối trước mặt bạn bè.

- Cái gì?

- Ngay lúc này đây, ông ấy đang ở trong đó cố gắng thuyết phục mọi người rằng cô… - Rob ngập ngừng. – Tôi tin câu chính xác của ông là cô “thường là một cô gái dịu dàng, tử tế”. Rồi sau đấy ông có nói gì đó về việc cô nổi cáu là do cô không ra ngoài với bạn bè cùng trang lứa.

Tuyệt thật đấy. Kate ngờ rằng những lời vô nghĩa của ông cô là nhằm vào Rob chứ không phải người đàn ông nào khác. Tệ hơn, cô chắc chắn anh ta cũng nghi ngờ như thế. Điều cuối cùng cô cần là ông cô đừng xía vào cuộc sống yêu đương tưởng tượng của cô. Đặc biệt là với Rob Sutter.

- Tôi không cáu.

Anh ta không ý kiến, nhưng đôi lông mày hơi nhướn lên đã nói lên tất cả.

- Tôi không nói thế. – Cô nhấn mạnh. – ông tôi thật cổ hủ.

- Ông ấy là người tốt

- Ông ương ngạnh.

- Nếu phải nói, tôi sẽ nói cô rất giống cái tính ương ngạnh đó đó.

- Hay đấy. – Cô đẩy cái xẻng về phía anh ta.

Một nụ cười nở trên khoé miệng anh ta khi rút ta khỏi túi áo, cầm lấy xẻng trong tay cô. Bàn tay thô ráp của anh ta nắm chặt tay cô. Cô kéo lại, nhưng anh ta nắm chặt quá.

Cô không định chơi trò kéo co với một người đàn ông lực lưỡng như Đá Tảng.

- Tôi có thể rút tay lại được không?

Anh ta từ từ nới lỏng từng ngón, cô mới rút tay ra được.

- Khỉ thật. Tôi tưởng sẽ phải đánh vật với cô để lấy được nó.

Cô biết đấy không phải sự thật. Say hay không, anh ta đều không thích thú gì chuyện “đánh vật” với Kate. Đó không phải chuyện riêng. Cô nghĩ thầm chắc anh ta có vấn đề gì đó khác thường trong cơ thể ngăn cản anh ta “đánh vật” với bất cứ phụ nữ nào. Không có gì bất thường với cô cả. Là anh ta. Cô nên thấy thương hại cho anh ta mới phải.

- Hôm ấy tôi cũng mong được ngắm hình xăm của cô.

Phải mất vài giây, não bộ của Kate mới thấm được câu nói của anh ta. Lúc đó, cô quên luôn việc cố gắng thương hại Rob Sutter. Cô nín thở.

- Anh có nhớ!

- Gì cơ? Đề nghị cho tôi xem mông đó hả? – Anh ta cười khùng khục trong cổ. – Sao tôi có thể quên chuyện đó chứ?

- Nhưng… - Ngực cô thắt lại, cô cần phải thở ra. – Nhưng anh đã nói anh chưa bao giờ gặp tôi cơ mà.

Cô cần phải hít một hơi thật sâu nữa.

- Hôm đầu tiên anh đã không… ôi Chúa ơi!

- Vậy cô muốn tôi nói với ông Stanley là chúng ta từng gặp ấy hả? – Anh ta vừa hỏi vừa cúi xuống xúc tuyết. – Chắc ông ấy cũng muốn biết chi tiết câu chuyện.

Lạy chúc nhân từ. Cô đưa hai tay đeo găng lên che má. Những suy nghĩ đang quay cuồng trong óc. Xui xẻo quá trời ơi, anh ta không phải một gã bợm rượu. Anh ta có nhớ. Anh ta đã kể chuyện đêm đó cho bao nhiêu người rồi? Trong thị trấn này, chỉ cần một người biết, chuyện đó sẽ lan rộng ra như virus West Nile mất. Cầu trời cả thị trấn, nhất là ông đừng có biết đến chuyện đáng hổ thẹn ấy. Ông đến nhà thờ mỗi chủ nhật. Ông không chấp nhận quan hệ tình dục ngoài hôn nhân, huống hồ là chuyện đàn bà mời đàn ông ở quán bar.

- Tôi không muốn là người đập tan ảo tưởng của ông về cô đâu. – Anh ta xúc một xẻng tuyết giữa hai người rồi hất nó vào bụi cây. – Sự thật chắc sẽ khiến ông ấy lên cơn đau tim, mà cô thì có vẻ rất lo về chuyện đó.

Cô ngước lên liếc nhìn cái mũ trượt tuyết của anh ta. Tóc anh ta quăn về phía sau như những móc câu nhỏ.

- Anh không biết tôi, và anh không biết bất cứ chuyện gì về mối quan hệ của tôi với ông tôi.

- Tôi biết cô đúng về việc Stanley là một người cổ hủ. Chắc hẳn ông nghĩ cô sẽ giữ gìn cho tới tận đêm tân hôn, và cả hai ta đều biết là không.

Nếu Kate không đưa anh ta cái xẻng, cô sẽ nện vào đầu anh ta với cái đ1o.

- Tôi cũng biết cô không muốn nghe vài lời khuyên của tôi, nhưng dù sao tôi cũng sẽ nói. – Anh ta để lưỡi xẻng chống xuống nền bê tông, ke cô tay trên đầu cán xẻng. – Làm quen với đàn ông ở quán bar là không thông minh. Cô có thể gặp rất nhiều rắc rối nếu cứ như thế.

Cô không quan tâm anh ta nghĩ gì, cũng không thấy mình cần phải tự bảo vệ.

- Tôi biết anh không phải bố tôi, vậy anh là cái gì chứ? Cảnh sát à?

- Không.

- Linh mục? – anh ta trông không giống linh mục, nhưng như thế thì nghe còn có lý.

- Không.

- Tín đồ truyền giáo Mormon?

Không. Anh ta trông giống một gã thích gây rối, nhưng không phải thế. Cô chẳng biết gì về anh ta cả. Ngoại trừ sự thật rằng anh ta là một gã ngốc lái một chiếc Hummer. Loại người gì mà lại đi lái một cái xe quân đội chứ? Một gã ngốc mắc chứng loạn cương, chính là loại đấy.

- Sao anh không lái một cái xe vừa người?

Anh ta đứng thẳng dậy.

- Tôi thích chiếc Hummer của tôi.

Một làn gió lạnh buốt hổi qua nâng đầu khăn len quàng cổ của Kate, nhảy múa trong không trung giữa hai người.

- Nó khiến mọi người thắc mắc liệu có phải anh đang cố sửa chửa gì đó hay không.

Anh ta nheo mắt, đưa tay ra kéo một đầu khăn của cô.

- Cô đang đứng đó tự hỏi về cỡ cái ấy của tôi đấy hả?

Hai má cô nóng bừng lên. Cô thầm cảm ơn là chúng vốn đã đỏ sẵn vì lạnh. Cô kéo khăn khỏi tay anh ta.

- Đừng có mơ. Tôi chẳng quan tâm anh thế nào. – Cô đi vòng quanh anh ta, nói thêm. – Nhất là kích cỡ cái đó của anh.

Anh ta ngửa cổ cười sằng sặc. Điệu cười tự mãn của một gã tán tỉnh cô từ đầu tới cuối ngay trước cửa hàng. Cô lẩm bẩm một câu “Chúc ngày tốt lành” với Paul Aberdeen và Hayden Dean khi đi ngang qua họ trong lúc họ rời cửa hàng M&S. Bên trong, Regina vẫn lởn vởn gần Stanley, cặp kính dày cộp bập bềnh nơi đầu mũi mỗi khi bà ta gật đầu. Stanley cặm cụi tính tiền gần quầy thanh toán. Bình thường Kate sẽ giải cứu ông khỏi bị Regina tỉ tê làm phiền. Nhưng Stanley đã xúi Rob quấy rầy cô và cô thấy không cần phải tốt bụng quá vào lúc này.

- Chảu sẽ quay lại. – Cô nói với ông khi đi ngang qua.

Cô tháo găng tay, mũ và cởi khăn quàng cổ. Cô ném chúng lên bàn làm việc, treo áo khoác lên móc. Một lỗ thông hơi trên trần phả làn hơi ấm vào đỉnh đầu cô. Cô ngửa mặt lên, mắt nhắm nghiền.

Anh ta nhớ mọi chuyện cái đêm cô gạ gẫm anh ta. Ruột gan cô rối bời. Hy vọng anh ta là một gã say xỉn chẳng còn ích gì nữa. Cô đến Gospel để được nghỉ ngơi đôi chút. Một dịp xả hơi, thư giãn và định tâm lại.

Kate mở mắt ra, thở dài. Lẽ nào cuộc đời cô lại có thể tệ hơn nữa? Cô cô đơn và bên ngoài cửa hàng M&S, cuộc nói chuyện duy nhất của cô với người cùng lứa lại là với một gã khốn mắt xanh, cao một mét chín ở bãi đỗ xe. Và chuyện vừa xảy ra giữa họ thực sự không thể chấp nhận được cho việc chuyện trò.

Cô phải tìm việc gì đó để làm. Việc gì đó ngoài những việc phải làm ở M&S và xem Những người bạn tối nào cũng chiếu đi chiếu lại. Vấn đề là chỉ có mỗi hai việc để làm trong thị trấn này – gia nhập Hội Xếp Giấy Moutain Mama, đan khăn ủ lò nướng hoặc đến quán bar nhậu. Toàn những việc nhàm chán nhất.

Chuông cửa trước vang lên, ông Stanley gọi cô ra ngoài. Liệu có phải Rob quay lại không nhỉ? Cô e ông lại tiếp tục bày trò mai mối ngớ ngẩn với anh ta. Nhưng thật may mắn, khi cô ra ngoài, không thấy bóng dáng Rob đâu cả.

Ông Stanley đứng ở phía cuối quầy thanh toán đang nói chuyện với một người phụ nữ trạc năm, sáu mươi tuổi. Mái tóc nâu của bà đã điểm bạc, chải chuốt thật hoàn hảo. Bà chỉ đứng thấp hơn ông Kate vài phân, cao tương đương với Kate. Bà đeo một cái ống nghe màu đỏ ở trước ngực áo khoác mở khoá. Regina đứng cạnh họ. Cả hai bà đều đang nói với ông Stanley về buổi sinh hoạt thơ.

- Em nghĩ anh sẽ đổi ý. – Người phũ nữ cao ráo nói. – Buổi sinh hoạt hàng tháng của bọn em có lẽ cũng cần thêm vài quý ông góp mặt.

- Rob thế nào? – Regina hỏi.

Khi Kate lại gần, người phụ nữ cap ráo nhún vai, ngước nhìn Stanley .

- Em thấy anh để Rob dọn tuyết chỗ lối vào cửa hàng anh.

- Cậu ấy tự nguyện đấy chứ. – Stanley nhìn Kate, bộ ria mép khẽ nhích lên. – Grace, tôi không nghĩ là cô đã gặp cháu gái tôi, Katie Hamilton.

- Chào bà. – Kate chìa tay ra, người phụ nữ vui vẻ nắm tay cô.

- Rất vui được gặp cháu, Katie. – Grace nghiêng đầu, ngắm nhìn Kate trong chốc lát. Tuổi tác làm nhăn khoé đôi mắt xanh lục của bà, những ngón tay vẫn còn hơi lạnh. – Cháu làm tóc đỏ ở đâu thế? Đẹp quá.

- Cảm ơn bà. – Kate rút tay lại, mỉm cười. – Đằng nội nhà chau đều tóc đỏ.

- Grace là mẹ của Rob đấy. – Stanley giới thiệu. – Bà ấy làm việc ở phòng khám Sawtooth.

Ruột gan Kate thắt lại. Cô cố gắng giữ nguyên nụ cười trên môi. Liệu Rob đã nói gì với mẹ anh ta về chuyện ở Duchin chưa? Liệu quý bà xinh đẹp với cái ông nghe đây có biết Kate đã gạ gẫm con trai bà hay không? Liệu Kate có cần giải thích rằng tối đó cô hơi chuếnh choáng say hay không? Rằng đó là một lần, lần duy nhất cô gạ gẫm một người đàn ông ở quán bar? Rằng thực sự cô không phải một kẻ bợm rượu? Không hẳn là cô chưa bao giờ có ý nghĩ bậy bạ. Cô chỉ chưa bao giờ có đủ dũng khí để thực hiện những ý nghĩ đó vào trước tối hôm ấy.

Trời đất ơi! Đầu óc cô rối bời.

- Rất vui được gặp bà, bà Grace. – Cô lùi lại một chút trước khi những ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu cô thốt lên thành lời. – Cháu sẽ đi xếp nốt chỗ khăn giấy.

Cô nói rồi lui về phía dãy hàng số ba. Sao cô lại phải e ngại mẹ Rob Sutter nghĩ gì về mình chứ? Grace đã nuôi nấng một đứa con đáng ghét và thô lỗ. Hiển nhiên bà ta cũng chẳng hoàn hảo gì cả.

Ngay khi Katie nhặt một cuộn giấy Bounty và đặt nó lên đỉnh giá hàng, Grace bước sang dãy số hai, Regina theo ngay sau gót bà ta.

- Tôi có chuyện cần nói với chị, chị Grace.

- Thực sự tôi không có thời gian tán gẫu đâu. Tôi chỉ tranh thủ mua ít đường viên cho phòng kham thôi. – Grace nhẹ nhàng.

- Chỉ một phút thôi mà. – Regina nài nỉ khi hai người dừng bước phía bên kia giá đ6e khăn giấy. – Hôm qua tôi đến Cozy Corner, dùngbua74 trưa đặc biệt. Iona nói với tôi rằng con trai chị, cậu Rob, bị gay.

Kate khẽ ngó đầu qua khe hở giữa giá để hàng. Cô thất mắt bà Grace mở tô, hai môi run run.

- Được rồi, tôi không nghĩ…

- Giờ thì lý do tôi nói ra. – Regina ngắt lời. – Là vì con trai tôi, Tiffer, nhân dịp lễ Phục Sinh, cuối tuần này sẽ về. Tôi không biết liệu chị có biết không, nhưng Tiffer làm nghề đóng giả gái ở Boise .

Kate đã nghe chuyện đó, nhưng cô không thể nhớ ra là ở đâu, khi nào.

- Lúc này Tiffer không có bạn, và tôi nghĩ nếu Rob còn độc thân, chúng ta có thể giới thiệu chúng với nhau.

Grace chỉnh lại cổ áo.

- Thế này nhé, tôi không tin Robert nhà tôi bị gay.

Kate cũng không tin. Cô thầm nghĩ không biết ai đã phao tin đồn đó, và tại sao lại có người lại tin chuyện đó cơ chứ. Không hẳn là cô thương hại “Robert”.

- Đôi khi những bà mẹ như chúng ta lại là người cuối cùng biết chuyện. – Regina quả quyết.

- Nó đã ba mươi sáu tuổi rồi. – Grace cau mày giận dữ. – Tôi chắc là tôi có biết.

- Là một cầu thủ Hockey, tôi có thể hiểu là cậu ấy muốn giữ kín chuyện giới tính của mìnhh.

- Nó không còn chơi hockey nữa.

-Có thể cậu ấy vẫn giấu. Một số người không bao giờ để lộ chuyện đó ra.

Cầu thủ hockey? Kate đã nghe một vài tin đồn về Rob, nhưng không ai nói anh ta từng chơi hockey cả. Cho dù nó giải thích chuyện cái đầu dối bị thương anh ta phàn nàn tối đầu tiên họ gặp nhau. Nó cũng giải thích cả cái tính cáu kỉnh của anh ta.

- Tôi đảm bào với chị, Regina , rằng con trai tôi có thích phụ nữ.

Chuông cửa lại vang lên, mọi cặp mắt hướng về phía người đàn ông đán ngờ khi anh ta bước bào, dậm chân rũ tuyết dính ở giày. Anh ta cởi mũ, nhét vào trong túi áo khoác. Hai má anh ta đỏ ửng, đôi mắt xanh lục sáng lên. Ánh đèn trên trần làm chiếc nhẫn bạc của anh ta lấp lánh khi anh ta lùa những ngón tay vuốt tóc. Không biết thế nào, cùng lúc trông anh ta vừa cao lớn, vừa ấn tượng, vừa trẻ trung.

Regina sán lại gần, thì thào:

- Chị chắc chắn nên nói chuyện với cậu ấy. Nói cậu ấy rằng Tiffer là một món mồi béo bở đấy.

Grace khẽ nhếch mép.

- Được rồi, chị có thể chắc chắn là tôi sẽ nói với nó.

-Regina Cladis muốn gán con với Tiffer, con trai bà ta đấy.

Rob mở cửa chiếc Bronco cho mẹ. Trong đầu anh, phần nào có nghe mẹ nói, nhưng anh không để tâm lắm. Anh đang mãi nghĩ về Kate Hamilton và cuộc nói chuyện giữa họ. Cô ta không chỉ sai lầm khi tin rằng không nhớ gì về buổi tối cô ta gạ gẫm anh, mà cô ta còn có vẻ không muốn nhắc đến nó. Dù sao anh cũng chỉ cố cho cô ta vài lời khuyên hữu ích về việc làm quen với đàn ông ở quán bar. Anh cũng đã cố gắng tỏ ra hài hước với cô ta. Cô ta rõ ràng không thấy có gì đáng cười.

- Regina nghĩ con giấu giếm chuyện đồng tính.

Câu nói đó làm anh chú ý. Anh quay lại nhìn mẹ.

-Cái gì cơ ạ?

-Hình như Tiffer nghĩ việc giả gái một thời gian để về nhà dự lễ Phục Sinh. Regina nghĩ nó là một con mồi béo bở cho con.

Anh cảm thấy hơi chút vô vọng, nhưng ngoài việc chộp lấy một phụ nữ và làm việc với cô ta trên Phố Main, chẳng có gì anh có thể làm được.

-Con nghĩ có khả năng Harvey Middleton tung tin đồn để làm hại việc kinh doanh của con không?

-Không. – Anh không nghĩ chủ cửa hàng Súng và Đồ Câu Sawtooth tung tin đồn. Harvey là người tốt, và việc kinh doanh của anh ta làm còn chẳng xuể.

-Vậy con nghĩ ai đã tung tin đó?

Anh lắc đầu.

-Con không biết. Sao người ta lại tin được chuyện đó được nhỉ?

Một câu hỏi tu từ, nhưng Grace nghĩ nó vô nghĩa.

-Có thể vì con không hẹn hò ai nữa.

Rob không muốn nói về chuyện hẹn hồ với mẹ. Không chỉ vì họ đã nói chuyện này từ trước mà còn vì nói về việc hẹn hò chắc chắn khiến anh nghĩ tới sex. Thiếu sex là vấn đề chính của anh. Và chuyện đó chắc chắn là chuyện một người đàn ông không muốn bàn luận với mẹ mình

-Mẹ cũng không hẹn hò mà. – Anh nói, mắt liếc qua cửa về phía cửa hàng M&S.

Không thấy bóng dáng cái đầu đỏ lúc nào cũng làm ra vẻ ta đây ở trong đó. Đừng có mơ. Tôi chẳng quan tâm anh thế nào , cô ta đã nói thế với anh. Nhất là kích cỡ cái đó của anh. Có vẻ không được công bằng cho lắm, vì gần đây anh nghĩ khá nhiều về hình xăm cô ta có thể có ở mông.

-Mẹ nghĩ đây là lúc để cả hai mẹ con mình bắt đầu hẹn hò lại.

Anh quay sang mẹ.

-Mẹ đang ngắm ai rồi à? – Anh hỏi, nửa đùa.

Từ sau khi cha mất năm 1980, anh không biết nhiều về chuyện hẹn hò của mẹ cho lắm. Bà lắc đầu, ngồi vào xe.

-Không. Không hẳn vậy. Mẹ chỉ nghĩ có thể cả hai ta cần ra ngoài nhiều hơn một chút. Có thể cần sống khác đi, hơn là chỉ biết làm việc.

-Cuộc sống của con vẫn ổn mà.

Bà nhìn anh với ánh mắt kiểu “con có thể tự dối mình, nhưng không thể dối mẹ” rồi nắm lấy tay cầm cửa.

-Mẹ sẽ đọc bài thơ mới của mẹ ở trang trại vào tối nay. Con nên ghé qua xem.

Ôi, quỷ thật, không. “Cuối tuần này con sẽ đi thăm Amelia,” là câu trả lời bất đắc dĩ tốt nhất anh có thể nói lúc này. Câu trả lời không thỏa đáng, nhưng là sự thật. Grace sập cửa lại rồi nổ máy.

-Còn gần ba ngày nữa cơ mà. - Bà nói trong khi kéo cửa kính xuống.

Anh đã đọc thơ của mẹ, và thậm chí ngay cả khi không giỏi bình thơ cho lắm, anh vẫn biết thơ của bà dở.

Cực kỳ dở.

-Hai tuần nữa con mở cửa hàng. Con có cả núi việc để làm đây.

Chuyện này cũng là thật, nhưng cũng không thỏa đáng như lí do đầu tiên anh đưa ra.

-Tốt thôi. Mẹ đã mua cho Amelia ít đồ. Ghé qua nhà trước khi con rời thị trấn nhé.

Anh đã làm bà tổn thương, nhưng anh thà làm vậy còn hơn là tham dự một buổi sinh hoạt thơ thẩn.

-Thực sự là tối nay con không thể đến được.

-Mẹ hiểu con. – Bà vừa nói vừa cài số lùi chiếc Suv. – Nếu con đổi ý, chương trình bắt đầu lúc bảy giờ.

Rob đứng im ở chỗ đỗ xe bỏ trống, nhìn theo bóng xe mẹ đi khuất. Anh đã ba mươi sáu tuổi. Một người trưởng thành. Có thời điểm trong đời, anh đã quật ngã vô số cầu thủ hockey, là cầu thủ đáng sợ nhất giải NHÌ, và dẫn đầu giải về số phút bị phạt. Họ gọi anh là Cái Búa, theo biệt danh của huyền thoại hockey Dave Schultz.

Tối nay anh sẽ dự một buổi sinh hoạt toàn các bà già và nghe thơ của mẹ. Anh chỉ cầ nguyện làm sao bài lần này không tệ như bài thơ của bà về những con sóc thèm quả hạch.

Đêm thơ Gospel bắt đầu đúng bảy giờ với một cuộc thảo luận về việc thu thập các bài thơ của hội, bán chúng trong lễ hội Rocky Mountain Oyster Feed và Toilet Toss (Rocky Mountain Oyster Feed và Toilet Toss là các lễ hội tổ chức ở bang Idaho vào cuối tuần đầu tiên của tháng Sáu. Rocky Mountain Oyster Feed thường được biết đến với tên gọi lòng đỏ trứng trộn muối tiêu. Người dân Bắc Mỹ dùng cái tên này để đặt cho món pín bò, pín trâu ướp muối tiêu tẩm bột rán. Toilet Toss là một tập quán trong đó người tham gia lễ hội trang trí các bồn cầu rồi ném đi.) hè này. Đạo diễn năm nay, Ada Dover, đứng trên bục dẫn chương trình.

Ghế đã được sắp xếp gọn gàng bên trong căn phòng dài. Có khoảng hai mươi lăm quý bà quý cô…và Rob. Anh chủ định đến muộn nửa giờ rồi ngồi ở hàng ghế trống phía sau, gần cửa ra vào. Anh tính khi đến giờ bắt đẩu khai mạc, anh có thể chuồn êm.

-Chúng ta không có quầy bán. – Một người phát biểu.

Từ vài hàng ghế phía trên, anh thấy mẹ đang giơ tay.

-Chúng ta có thể bán ở quầy của Hội Xếp Giấy Mountain Momma. Dù sao thì hầu hết chúng ta đều là thành viên Hội đó.

-Tôi cá rằng thơ sẽ bán nhanh hơn cả ấm ủ trà Kleenex năm ngoái.

Rob xắn ống tay chiếc áo len đan màu xám lên, tự hỏi không biết cái ấm ủ trà Kleenex có giống mấy món đồ len tự đan bà anh thường dùng để đặt vào cuộn giấy vệ sinh của bà hay không. Nếu anh nhớ không nhầm, ấm của bà có nhiều ren và gắn đầu một con búp bê ở trên cùng.

Cánh cửa sau ngay cạnh vai anh mở ra. Anh ngước lên nhìn. Là ông Stanley Caldwell, trông như đến để lấy tủy răng vậy. Không khí ban tối lạnh buốt cùng với cháu gái ông ùa vào ngay phía sau, trông thậm chí còn kém vui hơn cả ông cô ta. Stanley nhận ta Rob liền tiến lại gần.

-Có phiền không nếu chúng tôi ngồi cạnh cậu? – Stanley hỏi.

Rob liếc nhìn Kate sau lưng Stanley, nhìn mái tóc quăn xõa ngang bờ vai cái áo khoác và đôi môi hồng bóng. Sự chú ý của cô ta đang hướng về phía Ada. Cô ta đang làm rất tốt cái việc giả vờ như anh không hề tồn tại.

-Không sao. – Anh đứng lên.

Stanley tiến vào ghế thứ ba rồi dừng lại, để lại ghế trống ngay cạnh Rob. Kate trừng mắt nhìn ông cái kỉnh khi bước qua Rob. Vai áo khoác của cô ta gần như cọ sát vào ngực áo len của Rob khi len qua. Cặp má trắng trẻo của cô ta ửng hồng vì lạnh. Mùi thơm của làn da mát rượi phủ đầy lồng ngực anh.

Trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người bắt gặp nhau, và sự căm ghét của cô ta dành cho anh tràn ngập đôi mắt màu nâu sẫm. Thái độ của cô ta với anh lẽ ra quan trọng, nhưng không. Vì một vài lý do không thể hiểu nổi, anh bị cuốn hút bởi Kate Hamilton nhiều hơn bất kỳ người phụ nữ nào khác bấy lâu nay. Anh không đùa. Đó là sex. Không có gì khác và hoàn toàn dễ hiểu, dựa vào cái cách họ gặp nhau. Mỗi lần anh nhìn thấy cô ta, anh chỉ thấy người đàn bà đã gạ gẫm mình. Người đàn bà đã muốn cho anh xem cặp mông trần của cô ta.

Họ ngồi vào chỗ, Stanley nhoài người qua cô cháu gái, bắt chuyện:

-Không ngờ lại gặp cậu ở đây.

Rob chuyển hướng chú ý từ Kate sang ông:

-Tối nay mẹ cháu sẽ đọc bài thơ bà làm. Cháu không còn lựa chọn nào khác. Thế lý do của ông là gì?

-Katie gạt hết cớ tôi đưa ra, còn Regian thì gọi cả ngày, dọa sẽ đến đón rồi lái xe đưa tôi tới đây. – Ông chỉ vào Kate. – Tôi kéo Katie đi cùng vì tất cả là lỗi tại nó.

Kate khoanh tay trước ngực, hơi mím môi, nhưng không nói gì. Stanley cởi chiếc áo khoác lông cừu, đặt nó lên lòng.

-Tôi có bỏ lỡ gì không?

-Không ạ. – Rob lắc đầu.

-Khỉ thật.

Stanley ngồi xuống, Rob lại quay sang nhìn Kate, chăm chú nhìn chỏm tóc cô ta. Rõ ràng cô ta thấy khó chịu, nhưng anh chẳng quan tâm. Anh luôn là một fan thực thụ của các cô gái tóc đỏ bẩm sinh. Nhìn vào mái tóc Kate cũng tựa đang nhìn vào ngọn lửa. Một trong những điểm khiến anh để mắt tới cô ta vào đêm họ gặp nhau ở Duchin bên cạnh làn da trắng muốt mịn màng và đôi mắt to màu nâu chính là mái tóc.

Tối nay, cô ta xuất hiện lạnh lùng và điềm tĩnh, nhưng anh càng ngắm ngía kỹ, đôi môi cô ta càng bộc lộ vẻ cáu kỉnh. Hai tay cô ta vẫn khoanh trước ngực áo khoác len, đôi chân dài vẫn vắt chéo và dường như duỗi ra vô tận trước mặt. Cô ta mặc quần đen, đi giày cao gót. Kiểu rất hợp với một bộ roi da và vợt gỗ. Mẹ kiếp đúng thế đấy.

-Các bạn có thể lắng nghe một chút được không ạ? – Ada Dover đứng trên bục phát biểu, kéo sự chú ý của Rob về phía đầu khán phòng. – Xin chào đón tất cả các bạn tới buổi giao lưu tháng này. Đặc biệt là các bạn lần đầu tiên đến đây, đang ở hàng dưới kia.

Stanley co rúm người lại trong khi Rob và Kate hơi cúi đầu, nhưng cả hai quá cao để có thể lọt thỏm giữa các hàng ghế.

-Như các bạn biết đấy, đêm nay là một đêm thơ. Một số bạn trong chúng ta đã đem thơ của mình đến cho mọi người thưởng thức. Sau khi tất cả có cơ hội chia sẻ, chúng ta sẽ bắt đầu chương trình tối nay. – Bà ta liếc xuống bàn ghi chép, rồi tiếp tục. – Tôi sẽ là người đầu tiên đọc, sau đó tới chị Regina Cladis.

Trong khi Ada bắt đầu đọc bài thơ dài bà ta viết về con chó của mình, Snicker, bộ dạng điềm tĩnh lạnh lùng của Kate bắt đầu xuất hiện thêm dấu hiệu xúc động. Đầu tiên, cái chân phải hơi đung đưa tỏ vẻ khó chịu. Bài Snicker ngâm được vài phút, động tác chuyển thành vung vẩy bực bội.

-Đôi mắt nó màu nậu. – Giọng Ada đầy diễn cảm ở khổ thơ cuối cùng.

“Nó là con chó duy nhất trong thị trấn

Chạy đến khi tôi gọi Snicker.

Lưỡi nó màu hồng,

Lông nó như lông chồn, và

Nó là một kẻ liếm lấp kinh khủng!”

Chân Kate ngừng lại. Rob nghĩ mình có nghe thấy cô ta lẩm bẩm câu gì đó kiểu như “Lạy Chúa nhân từ”.

Stanley đưa tay lên che miệng, ho húng hắng. Rob thầm biết ơn là mẹ anh không phải nhà thơ duy nhất dở tệ trong cái phòng này.

Đến phiên Regina đọc một bài thơ về thư viện nơi bà ta làm việc. Ion Osborn lắp một cuốn băng cát-sét, tiếng nhạc bum bop-bop bum tràn ngập trang trại. Hòa cùng nhịp trống, Ion ngâm một bài thơ tựa đề “Nếu tôi là Britney Spear.” Bài thơ có vẻ thú vị và chỉ dở bằng một nửa bài con chó của Ada. Hai chân Kate lại nhẹ nhàng đung đưa, rồi dừng lại khi những ngón tay thon dài của cô ta mân mê những cái cúc lớn trên áo khoác. Vai cô ta va vào vai Rob trong khi cố gắng rút tay khỏi ống tay áo. Trông cô ta giống một người đang cố gắng vùng vẫy thoát ra khỏi cái áo bó trói hai tay thật chặt.

Anh ngả người, thì thầm vào tai cô ta.

-Nâng tóc cô lên đi.

Cô ta dừng ngay việc ngọ nguậy lại, liếc xéo anh. Trông như cô ta định quay ra cãi lại. Như cô ta định bắt đầu bài diễn thuyết, “Tôi có thể tự lo”. Cô ta mở miệng, rồi ngậm lại, sau đó đưa một tay dọc theo sau cổ, vặn cổ tay cuộn tóc. Cô ta bắt tóc lên. Rob chạm vào áo khoác cô ta. Anh giữ cổ áo trong khi cô ta vươn về phía trước để cởi ra. Cô ta để một cánh tay thả lỏng và ngồi thẳng lại, buông xõa tóc. Mái tóc như cơn sóng dịu dàng cọ vào mu bàn tay Rob. Cả nghìn sợi lụa đỏ chạm vào làn da anh, cuộn quanh những ngón tay anh. Nếu anh ngửa lòng bàn tay, anh có thể nắm lấy chúng. Đã rất lâu rồi anh không được cảm nhận sự mềm mại của mái tóc phụ nữ trong tay mình hau khắp vùng ngực và bụng. Sự khao khát bất ngờ và không mong muốn giằng xéo trong lòng anh.

Cô ta nhìn anh, lần đầu tiên mỉm cười kể từ cái đêm họ gặp nhau ở Sun Valley.

-Cám ơn. – Cô ta nói trong khi cởi nốt tay còn lại.

-Không có gì. – Anh chuyển sự chú ý về phía bục, hai tay khoanh trước ngực.

Cuộc đời anh trở nên đáng thương. Mái tóc cô đã chạm vào tay anh, chỉ thế thôi. Đã có thời điểm trong đời, anh gần như chắc chắn không để tâm. Khi sự chú ý của anh còn tập trung vào việc làm thế nào để cởi áo ngực cô ta, chứ không phải vào mái tóc.

Anh không biết mình cảm thấy thế nào về Kate Hamilton. Ngoài thân hình tuyệt đẹp của cô ta và đôi giày gợi cảm, anh không chắc mình thích bất cứ thứ gì thuộc về cô nàng này. Một vài người đàn ông trong thị trấn bị đe dọa bởi Kate. Những người nghĩ cô muốn lấy bìu của họ để đổi túi xách. Rob không dám chắc họ sai. Sao anh lại nghĩ đến cô ta theo cái cách đặt cái bìu của anh vào vòng nguy hiểm nhỉ?

Anh không biết, nữa nhưng có thể là vì Kate mà mọi người biết hoàn toàn tương phản với người đàn bà trong quán bar ở Sun Valley. Đêm đó cô ta thật dịu dàng, thân thiện và lôi cuốn. Cô ta là sự cám dỗ, nhưng lại là cám dỗ anh đã cưỡng lại được. Một cám dỗ anh vẫn có thể cưỡng lại.

Liệu cô ta có đáng để khao khát hay không? Một tiếng nói vang lên trong đầu anh. Liệu cô ta có xứng đáng với đời mày không? Kate thật đẹp. Không còn nghi ngờ gì về điều đó, nhưng như mọi khi, câu trả lời là không. Rất có thể một phụ nữa dịu dàng, thân thiện, lôi cuốn sẽ biến hình thành một con bọ ngựa.

Tiếp theo, Eden Hansen bước lên bục. Bà ta mặc một bộ từ đầu tới chân.- theo đúng nghĩa đen- màu tía. Rob để ý mái tóc và phấn mắt cũng màu tía. Nếu thứ gì đó có thể xua tan những suy nghĩ về sex khỏi đầu Rob, chính là Eden . Bài thơ của bà ta có tựa đề “Mười cách để giết một con chuột ghẻ”. Bài đó nói về anh rể bà ta, Hayden Dean. Bà ta không có ý ám chỉ đích danh Hayden, nhưng ai biết bà ta đều biết bà ta đang nói về chồng của cô chị song sinh Eddie. Khi bà ta đọc xong, mọi người không biết nên vỗ tay hay lục soát vũ khí giấu trong người bà ta nữa.

Ở mấy hàng ghế phía trên, Rob thấy mẹ đang bước lên trước. Bà đặt bài thơ lên bục và bắt đầu đọc.

“Tuổi già thật nhạt nhẽo vô vị

Bạn bắt đầu có nếp nhăn, đầu óc mụ mị

Mông bạn xệ hẳn xuống

Và bạn bắt đầu đi lại chậm chạp

Bạn sợ ai đó có thể nhét bạn vào bao.”

Rob đặt hai tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm xuống giày. Mẹ anh rõ ràng vừa cho từ điển vần của bà một bài luyện thể lực.

“Mọi người ở nửa tuổi của bạn

Lương kiếm được khá hơn

Nghĩ họ thông minh gấp hai lần

Nhưng có nhiều thứ để hăng hái lên

Tình cờ tôi thích sân khấu này.”

Bài thơ tiếp tục vài phút nữa. Grace chạm tới cao trào của việc già đi và kết thúc bằng các câu:

“Cuộc sống bạn êm đềm, không kịch tính

Gần như tắt ngấm tựa đỉnh Phú Sỹ

Nhưng không như đỉnh núi đó

Tôi không chết hay thậm chí yếu đi

Tôi vẫn sống và là một người mẹ bốc lửa!”

-Lạy Thánh Maria, Đức Mẹ Đồng Trinh ơi. – Rob rên rỉ, nhìn chăm chăm vào hai mũi giày.

Anh thấy chân Kate vẫn giữ nguyên, và phá vỡ bầu không khí im lặng, Stanley Caldwell thì thào.

-Thật tuyệt vời.

Rob ngước nhìn Stanley . Quý ông già này tỏ vẻ rất nghiêm túc.

-Bài hay nhất cho tới lúc này. – Ông nhận xét.

Kate nhìn ông như thể ông đang quá phấn khích.

-Hay hơn vài Britney hả ông?

-Đúng thế. Cháu không nghĩ thế à?

Cô ta vén một bên tóc ra sau tai, bình phẩm:

-Không phải thơ nào cũng cần có vần.

Stanley cau mày, đầu ria mép hạ xuống.

-Phải rồi, tất cả những gì ông biết là bài thơ của Grace là về cuộc sống, cuộc sống ra sao khi ta về già. Nó nói về sự từng trải, việc kiếm tìm giây phút thanh thản với bản thân. Nó nói về ông.

Rob đặt hai tay lên đầu gối, mắt không rời khỏi Stanley. Bài thơ của mẹ anh đã nói tất cả những điều đó sao? Tất cả những gì anh nghe là mẹ anh lo sợ bị nhét vào một cái bao và bà là “một người mẹ bốc lửa ”. Cả hai đều là những điều một đứa con trai không bao giờ muốn nghĩ đến.

Grace mỉm cười về chỗ. Rob phải chịu đựng thêm ba bài thơ nữa trước khi phần “giao lưu” của buổi tối bắt đầu. Anh xin phép Stanley và Kate rồi đi tìm mẹ. Bà đang đứng ở gần bàn để đồ uống. Anh và Stanley là hai người đàn ông duy nhất trong trang trại, và không có lý do nào để anh nán lại giao lưu, ở Gospel có nghĩa là cùng buôn chuyện.

-Con nghĩ thế nào về bài thơ của mẹ? – Mẹ hỏi khi đưa anh một cái bánh quy nhân mứt.

-Con nghĩ nó hay hơn bài thơ con sóc mẹ đọc cho con nghe tuần trước. – Anh trả lời, cắn một miếng bánh.

Anh làm một ngụm sâm panh hoa quả mẹ đưa cho dễ nuốt. Chất lỏng mùi hoa quả làm dạ dày anh ấm lên.

-Cái gì trong này đây ạ?

-Một chút whisky, một chút rượu mạnh, và một chút sâm panh. Nếu con uống nhiều quá, đừng lo, chúng ta có những người không uống rượu để đưa về rồi.

Anh không định uống quá nhiều để cần một người lái xe đưa về.

-Con không nghĩ câu núi Phú Sỹ quá khó hiểu chứ?



-Không ạ. Ông Stanley Caldwell thích bài thơ của mẹ. Ông ấy nói nó thật tuyệt. Nó nói về ông ấy.

Bà nhoẻn cười:

-Thật thế à?

-Vâng.

Nếu mẹ nghĩ nhồi cho anh bánh quy và rượu có thể làm anh nán lại lâu hơn thì bà đã nhầm. Chỉ ngay khi nuốt chửng xong miếng bánh khô khan, anh sẽ chuồn ngay.

-Ông ấy nghĩ đó là bài thơ hay nhất so với tất cả các bài khác.

-Ông ấy thật tốt. – Bà tủm tỉm.

Những vết chân chim nơi khóe mắt bà giãn ra quanh thái dương, tới tận chân mái tóc xám.

-Ông ấy đã rất cô đơn kể từ khi Melha mắt. Có thể mẹ sẽ mời ông ấy dùng bữa một tối nào đó gần đây.

Rob liếc nhìn Stanley . Ông đang đứng sau anh vài bước chân, bị vây kín bởi các bà độc thân luống tuổi. Ánh đèn phản chiếu cái đầu hói như đánh bóng bằng si Pledge của ông. Ánh mắt ông đảo khắp phòng tìm người giải cứu. Ánh mắt đó dừng lại ở Kate, đang đứng ở đằng xa, chỗ bàn giải khát uống rượu trái cây mạnh.

-Mẹ thích ông Stanley Caldwell à? – Anh hỏi, nhét nốt miếng bánh vào mồm.

-Chỉ là bạn thôi. Ông ấy hơn mẹ có sáu tuổi. – Bà nhấp một ngụm rượu, nói tiếp. – Bọn mẹ có nhiều điểm chung.

Rob uống cạn cốc mình, đặt nó lên bàn.

-Con phải đi đây. – Anh vừa nói vừa khoác áo khoác vào. Nhưng trước khi anh có thể bước thêm một bước về phía cửa, Regina đã chặn đường thoát ra.

-Mẹ cháu đã có cơ hội nói chuyện về Tiffer chưa nhỉ? – Bà ta nói.

-Rồi. – Grace nói nhỏ. – Tôi đã nói với nó.

Rob cau mày, liếc nhìn sau lưng xem có ai đó nghe thấy Regina nói không.

-Cháu không bị gay.

Bà ta nhìn chằm chằm vào anh một lúc qua cặp kính dày cộp làm đôi mắt xanh của bà ta phóng to lên.

-Cháu chắc chứ?

Anh khoanh tay trước ngực. Anh chắc chứ?

-Vâng. – Anh đáp. – Rất chắc chắn đấy.

Vai Regina trĩu xuống tỏ vẻ đầy thất vọng.

-Cô rất tiếc phải nghe điều đó. Lẽ ra cháu có thể là một đối tượng tốt cho Tiffer.

Một đối tượng tốt cho một bà hoàng giả trang ấy hả? Chuyện này thật quá sức tưởng tượng, và nó đang bắt đầu làm anh thấy bực.

-Chị Regina, chị có biết ai đã loan cái tin đồn kinh khủng này không? – Grace hỏi.

-Tôi không biết. Iona nói với tôi vậy, nhưng tôi không biết bà ấy nghe ở đâu. – Bà ta quay sang nhóm người đang đứng sau lưng họ vài bước.

- Iona . – Bà ta gọi to. – Chị nghe ở đâu cái tin con trai chị Grace bị gay đấy?

Ngay lập tức, cả đám người vây quanh ông Stanley Caldwell quay lại nhìn Rob. Anh thấy như đèn pha đang chiếu thẳng vào mình. Và lần đầu tiên kể từ khi nghe chuyện nhảm nhí này, anh nổi khùng. Lúc này, anh không còn quan tâm ai là người tung tin đồn ra nữa. Anh chỉ muốn dập tắt nó trước khi chuyện vượt quá tầm kiềm soát. Trước khi anh bị đám người lỗ mãng nhảy bổ vào tóm lấy để chứng minh điều gì đó. – Không hẳn là anh không thể tự vệ.

-Tôi nghe chuyện đó hôm tôi làn tóc xong ở hiệu Curl Up & Dye. Ada bảo với tôi thế. Tôi không biết bà ấy nghe được ở đâu nữa.

Ada đặt một ngón tay xương xẩu lên đôi môi mỏng dính, sau vài giây suy nghĩ, bà ta phát biểu:

-Cháu gái Stanley nói cậu bị gay.

Mọi con mắt đổ dồn vào Kate. Cô dường như không nhận ra tới lúc uống cạn cốc rượu rồi ngước mắt nhìn lên.

-Gì thế ạ?

-Là cô.

Kate liếm môi, nhìn nọi người đang nhìn mình. Họ đang nhìn chằm chằm như thể cô vừa làm chuyện gì đó thật độc ác. Phải, cô vừa uống mấy cốc rượu. Chuyện gì vậy? Cô cần uống sau khi chịu đựng cả một buổi tối với những bài thơ dở ẹc và Rob Sutter. Anh ta lừa cô phải mỉm cười với anh ta. Anh ta quá to xác và chiếm chỗ đến nỗi cô đã phải khom vai lại để tránh cọ vào người anh ta. Giờ thì cổ cô bị đau. Chuyện đó đáng để uống một hay hai cốc rượu hoa quả chứ.

-Chuyện gì thế? – Cô hỏi lại, trong khi mọi người vẫn nhìn mình chằm chằm.

Có chuyện gì với mọi người vậy? Cô để lại một chút rượu hoa quả trong bát.

-Cháu đã làm gì à?

-Cô là người đầu tiên nói con trai bà Grace bị gay.

-Cháu á? – Cô nín thở. – Không phải cháu!

-Phải, chính cô. Cô tính tiền đao mơ cho tôi rồi cô nói cậu ta không thích phụ nữ.

Kate điểm lại và chỉ nhớ một cuộc nói chuyện của cô với Ada về người chủ cửa hàng bán đồ thể thao bên kia bãi đỗ xe cửa hàng M&S.

-Chờ chút. – Cô giơ một tay lên. – Cháu không biết bà đang nói về ai. Cháu chưa bao giờ gặp ông Sutter.

Lông mày anh nhướn lên tỏ ý xem cô là kẻ dối trá.

-Tôi thề đấy. – Cô thốt lên. – Tôi không biết bà ấy đang nói về anh.

Ánh mắt xanh lục của anh cho thấy không hề tin cô.

-Thật không phải khi tung một tin đồn về ai đó mà cô không biết. – Iona trách, như thể

Kate đã phá vỡ một quy tắc buôn chuyện nào đó. Thứ quy tắc điên rồ. Mọi người biết chỉ có một quy tắc buôn chuyện, đó là nếu bạn không ở trong phòng, bạn sẽ là đối tượng bị nói xấu.

-Katie. – Ông cô lắc đầu. – Cháu không nên tung tin đồn nhảm.

-Cháu không làm thế! – Cô biết cô không thể khởi đầu bất cứ thứ gì, nhưng qua ánh mắt mọi người, không ai tin cô hết. – Được rồi. Cứ nghĩ gì các người nghĩ đi.

Cô mặc áo khoác vào. Cô vô tội. Nếu cô, cô hỉ nghĩ Rob bị bất lực, chứ không phải gay.

Chuyện này thật điên rồ. Cô đang bị trừng phạt vì là một đứa ngồi lê đôi mách trong một cái thị trấn phát triển được nhờ buôn chuyện. Cô không thể hiểu nổi những con người này.

Cô nhìn chằm chằm từ Rob, kẻ trộng như thể muốn bóp cổ cô, tới tất cả những người còn lại trong trang trại. Có thể phần nào đó trông họ bình thường, nhưng thực ra không phải vậy. Nếu không cẩn thận, cô có thể trở thành một trong số họ.

Một người bình thường lạc giữa thị trấn đầy rẫy những kẻ điên.