Rắc Rối Với Ngày Valentine

Chương 12




- Tôi không chạy.

- Cũng gần như thế.

Anh ta lại với tay chỉnh hệ thống định vị, ấn vài nút, sờ dàn điều chỉnh âm thanh tắt nó đi. Anh ta liếc sang nhìn cô, cau mày, như thể đang cân nhắc chuyện gì quan trọng lắm. Xong anh ta lại chú ý nhìn đường. Giọng anh ta trầm hơn một chút:

- Cô định sẽ làm chuyện đó với tôi như thế nào?

- Quên chuyện đó đi.

- Cô sẽ nói nếu tôi cầu xin chứ?

- Không.

- Tôi sẽ trả tiền cô.

- Không. Anh tưởng tôi là điếm à?

Anh liếc trộm cô rồi lại quay trở lại nhìn đường.

- Tôi không nghĩ cô là điếm.

- Vâng, thế mà có đấy. Anh túm tay tôi rồi ấn vào đũng quần anh. Với tôi thế có nghĩa là anh nghĩ tôi là một con điếm.

Ánh đèn từ bảng điều khiển chiếu sáng rõ bộ ria và vẻ mặt cau có của anh ta.

- Lẽ ra tôi không nên túm lấy tay cô.

- Không. Đáng lẽ anh không nên làm thế.

- Tôi đã bị kích động.

Có thể.

Anh ta im lặng vài giây.

- Cô có thực sự tin phụ nữ có thể nghĩ như đàn ông trong vấn đề tình dục không?

- Có. – Cô trả lời, mặc dù chưa từng có cơ hội thử. Chính cái gã ngồi ghế bên kia chiếc Hummer đã giết chết cơ hội duy nhất của cô.

- Cô nghĩ phụ nữ chỉ có thể tận hưởng vui vẻ và như thế là đủ à?

- Đúng vậy. – Ít nhất là trên lý thuyết. – Anh không nghĩ vậy sao?

- Tôi từng nghĩ thế, nhưng giờ thì không chắc lắm.

Họ đã vào thị trấn, lái xe qua tấm biển Texaco lớn sơn đỏ.

- Sao lại không chứ? – Cô hỏi, dù cô biết câu trả lời.

- Sex có thể làm phụ nữ điên loạn.

- Thật tức cười. – Cô nghĩ về câu trả lời anh ta sẽ đưa ra. – Sex không làm con người điên loạn. Họ bị điên trước khi có sex rồi.

- Phải, nhưng cô không thể nói chỉ dựa trên quan sát. Một phụ nữ có thể trông hoàn toàn bình thường, tới khi cô ta xuất hiện ở nhà cô với đôi mắt điên dại và một khẩu Beretta.22.

- Đàn ông điên trông cũng hoàn toàn bình thường. – Cô nói thêm, nhớ tới Randy Meyers trông bình thường như thế nào trong cái ngày hắn ta tìm đến văn phòng cô.

- Phải, nhưng một người đàn ông gần như ít hành động quái dị sau tình một đêm khi anh ta không nhận được trái tim, hoa tươi hay một lời cầu hôn. – Xe họ lướt qua toà án và Cửa Hàng Hansen. – Nhưng nếu đem cho một phụ nữ cảm giác làm tình thú vị thì nhiều khả năng cô ta sẽ hoá điên.

Thật quá đỗi ngớ ngẩn.

- Anh đang nói nếu chuyện tình dục tệ hại thì một phụ nữ sẽ không hoá điên hả?

Anh ta liếc nhìn cô như thể cô vừa hỏi một điều hiển nhiên.

- Sao có người lại lén lút làm một việc đê tiện nhỉ? – Anh ta bẻ lái rẽ vào phố nhà ông cô. – Cô có thích câu fly không?

- Gì cơ? – Làm thế nào mà câu chuyện lại có thể chuyển từ phụ nữ điên sang câu cá nhỉ?

- Câu fly. Cô có thích không?

- À… Tôi không biết. Tôi chưa bao giờ câu fly.

Anh ta đánh chiếc HUMMER vào đường dẫn vào nhà ông Stanley , đỗ ngay sau chiếc Honda của Kate.

- Dịp nào đó tôi sẽ dẫn cô đi. Nó tốt cho thần kinh cô lắm đấy.

- Thần kinh của tôi vẫn ổn. – Cô nói, túm lấy nắm cửa xe. - Cảm ơn đã cho đi nhờ.

Anh ta với tay sang tóm lấy tay cô.

- Chờ đã.

Cô ngơ ngác, anh ta nói thêm:

- Để tôi mở cửa cho cô.

- Tôi có thể tự mở.

- Tôi biết cô có thể. – Anh ta nói và đã gần chui ra khỏi xe.

Những cái đèn cũng to và đáng ghét như phần còn lại của chiếc xe. Trong khoảng khắc ngắn ngủi, chúng chiếu sáng anh ta như thể anh ta đang đứng trên sân khấu. Anh ta mở cửa cho cô, cầm lấy đĩa đồ ăn nguội. Tay anh ta nắm chặt tay cô khi giúp cô ra khỏi xe. Một việc thật kỳ cục, vì cô hoàn toàn có thể tự ra khỏi xe được.

- Ta bỏ qua nhé. – Lòng bàn tay anh ta vuốt nhẹ khuỷu tay cô rồi buông xuống cạnh sườn anh ta.

Nhưng, cô thực sự phải thừa nhận, một phần trong cô thích cử chỉ quan tâm lịch lãm kiểu cổ điển.

- Bỏ qua? Ý anh là quên cái tối chúng ta gặp nhau đó hả?

- Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa. – Anh ta theo sát phía sau khi cô bước lên vỉa hè tối om. Tiếng đế giày anh ta bị át bởi âm thanh phát ta từ gót giày cô. – Có lẽ ta có thể là bạn.

Ối chà, đó là bước đầu tiên , cô thầm nghĩ khi đứng lại dưới đèn hiên, lấy chiếc đĩa từ tay anh ta. Cô thường nghe những từ đó trước khi cô bị ruồng rẫy, và hắn thậm chí chưa phải là bạn trai cô.

- Anh dã bao giờ có một người bạn là con gái chưa? – Cô hỏi, co rúm vai lại vì một cơn gió lạnh thổi qua.

- Chưa. Thế cô từng có người bạn nào là con trai chưa?

- Chưa.

Ánh đèn hiên làm màu trắng của chiếc áo anh ta mặc gần như phát sáng, trong khi màn đêm bao phủ một màu đen kịt xung quanh. Anh ta cao hơn cô và cố gắng làm cho cô, một phụ nữ cao một mét tám với bàn chân cỡ mười, thấy mình thật nhỏ bé.

- Anh thực sự nghĩ chúng ta có thể làm bạn được ư?

- Tôi cũng hơi nghi ngờ. Nhưng nếu mẹ tôi và ông cô làm bạn thì có thể chúng ta sẽ gặp nhau nhiều hơn.

Cô đang rét run lên, trong khi cái lạnh xem ra chẳng ảnh hưởng gì tới anh ta.

- Có thể.

Có lẽ anh ta không thấy lạnh vì anh ta đã chén rõ nhiều. Cô chưa thấy ai ăn nhiều như Rob tối nay. Lẽ ra ăn nhiều sẽ béo, nhưng anh ta thì không. Cái hôm anh ta hôn cô, cô có thấy cơ ngực rắn rỏi và cái bụng phẳng săn chắc. Chắc mỗi ngày anh ta phải tập hai trăm lần đứng lên ngồi xuống.

- Sẽ tốt hơn nếu cô không tránh mặt tôi mãi. – Anh ta nói.

Cô đút một tay vào túi áo tìm chìa khoá.

- Tôi không cố tránh mặt anh mãi . – Túi cô trỗng rỗng. Cô sực nhớ ra là không ai ở Gospel khoá cửa xe hay nhà cả. – Nhưng nếu anh vẫn còn nhớ cái đêm ở Sunvalley đó. Rõ ràng là chuyện đó không dễ chịu gì với tôi, không như với anh.

Anh ta nhìn cô.

- Sẽ thế nào nếu tôi không nhắc lại chuyện đêm đó và cô không nổi điên.

Cô mở cánh cửa sau lưng. Cô không tin lắm chuyện anh ta có thể kiểm soát bản thân.

- Cả hai ta có thể cùng cố gắng.

- Vậy ta nên bắt tay vì chuyện đó chứ?

Cô giữ đĩa ở một tay, chìa tay kia ra. Lòng bàn tay anh ta nắm chặt tay cô, rắn chắc và ấm áp đến nỗi cổ tay cô thấy kích thích.

- Tôi nghĩ điều này có nghĩa tôi không bao giờ phải nghe về kiểu làm tình đó nữa phải không.

Cô cố gắng không bật cười.

- Không.

- Khỉ thật. – Ngón tay cái của anh ta chạm vào lòng bàn tay, vuốt nhè nhẹ, một cảm giác nóng ran chạy dọc cổ tay cô.

- Chúc ngủ ngon. - Lần này khi cô rụt tay lại, anh ta buông ra.

- Chúc ngủ ngon, Kate.

Cô vào nhà, đóng sập cửa lại. Cô thấy mặt hơi nóng khi đặt cái khay lên quầy và treo áo khoác lên. Cô cau mày vì cảm giác rộn ràng vẫn còn trong người.

Thực lòng cô không tin nổi cô và Rob có thể là gì đó đại loại như bạn bè. Vì lý do nào đó không logic lắm, nhưng hầu như chắc chắn có ý nghĩa nhân chủng học và hoàn toàn không liên quan gì đến lẽ thường, cơ thể của cô phản ứng với anh ta. Nó hoàn toàn tự nhiên. Trong DNA của cô. Được lập trình trong cơ thể phụ nữ từ thời tiền sử, con Rob Sutter là gã Neanderthal to lớn, hung ác nhất trong bang.

Kate không muốn bị đối xử tàn tệ. Cô đã ở đó, bị đối xử như vậy bởi những người đàn ông cam kết trách nhiệm với một phụ nữ. Trong thâm tâm cô, không còn nghi ngờ gì nữa, nếu cô lại ngốc nghếch dính vào Rob, rồi anh ta cũng sẽ bỏ lại cô tàn tạ như một con hải cẩu con.

Cô tháo lớp nhựa bọc ngoài cái khay ra, vứt vào sọt rác bên dưới bòn rửa bát. Anh ta không chỉ là một mối quan hệ tiềm ẩn rủi ro mà anh ta còn tin rằng tình dục “làm phụ nữ trở lên điên loạn”, thật lố bịch ở nhiều cấp độ khác nhau. Một trong số đó là sự thật rằng đàn ông thích giết đồng nghiệp, bắn tỉa ô tô trên đường cao tốc, và sát hại cả gia đình mình. Điều duy nhất cô đồng ý với Rob là anh ta không thể nói ai điên chỉ qua vẻ bề ngoài.

Thò tay vào tủ, cô lôi ra lọ nhựa có nắp đậy. Gần một năm trước, cô vẫn có thể nhớ hình ảnh hoàn toàn bình thường của Randy Meyers vào cái ngày hắn ta tìm đến văn phòng cô ở Intel Inc. Cô nhớ bức ảnh gia đình hắn ta mang theo. Nền bức ảnh xanh nhạt, tương phản với những cái áo len đỏ rực. Doreen ngồi bất động với một nụ cười thoải mái trên môi. Bọn trẻ đứng hai bên cô – Brandon với mái tóc húi vàng nhạt và Emily tóc đuôi ngựa màu vàng, sún một chiếc răng cửa. Randy đứng đằng sau vợ con, tay đặt lên vai vợ nhoẻn cười.

Nhìn bề ngoài thật là một gia đình hoàn hảo. Nhưng nếu Kate đào sâu tìm hiểu hơn, cô sẽ phát hiện ra vẻ bình thường đó chỉ được khéo kéo nguỵ tạo. Cô sẽ nhận ra Randy đã áp dụng sự kiểm soát có tính hệ thống lên mọi khía cạnh cuộc sống gia đình hắn.

Hắn không bạo hành với vợ, nhưng lại chi phối cuộc sống của cô ấy theo cách tương tự. Hắn không cách ly cô khỏi bạn bè và gia đình, nhưng làm cho họ xa lánh cô ấy. Hắm đảm bảo rằng mình được đón nhận và tham gia mọi mặt đời sống của Doreen. Hắn không cho phép vợ làm việc bên ngoài, nhưng lại cho cô giảng dạy ở trường cao đẳng. Sự nắm bắt là cái hắn làm với cô ấy. Hắn là huấn luyện viên bóng đá cho con gái. Là người chỉ huy Ấu Sinh Hướng Đạo của con trai. Hắn luôn luôn ở đó. Luôn luôn chỉ đạo. Luôn luôn theo dõi.

Khi Doreen bỏ đi, hắn không thể chấp nhận thực tế rằng hắn không còn là trung tâm cuộc sống của họ nữa. Ngay lập tức hắn lái xe suốt hai ngày đường để tìm họ. Sau đó hắn đã thực hiện hành vi kiểm soát cuối cùng. Hắn chắc chắn tất cả sẽ mãi mãi ở bên nhau. Dưới cùng tấm bia mộ trong nghĩa trang ở Tennessee .

Bất kể đã bao nhiêu lần Kate tự nhủ rằng cô không phải chịu trách nhiệm cho điều điên rồ xảy ra với gia đình hắn, cô vẫn không thể rũ bỏ ý nghĩ chịu trách nhiệm một phần trong chuyện đó. Cô cảm thấy cái chết của họ ám ảnh tâm trí. Cô không thể gột rửa sạch máu khỏi bàn tay mình.

Cô không biết liệu cô có thể bỏ qua chuyện đã xảy ra trong căn nhà nhỏ ở Tennessee hay không, nhưng cô sẽ cố gắng. Cô sẽ cố gắng tiếp tục sống. Cô cũng sẽ giúp ông cô sống tiếp cuộc đời ông.

Cô đổ ô liu vào lọ rồi đậy nắp chai lại. Vì ông, cô sẽ thử kết bạn với Rob. Nếu ông thực sự đã có cảm tình với bà Grace thì Kate không muốn gây ra xích mích. Bởi vì bất chấp những suy nghĩ của ông, cô vẫn là một “người dễ gần”.

Khỉ thật.

Kate đến chỗ làm sớm vào sáng hôm sau, đọc một lượt nhưũng bí quyết làm bánh mỳ bà cô cất giữ trong hộp để công thức ở cửa hàng M&S. Kate thích nướng bánh mỳ focaccia nhưng cửa hàng lại không có men bánh mới. Cô quyết định làm bánh từ lúa mỳ nứt. Ông cô đến mở cửa hàng lúc sáu rưỡi, vừa kịp lúc cô lấy bánh mỳ ra khỏi lò nướng.

- Thơm quá Katie à. – Ông treo áo khoác và mũ sau cánh cửa, xoa xoa tay lên cái đầu hói.

- Hôm qua ông về muộn thế. – Cô vừa nói vừa cắt một miếng bánh to cho ông, phết thêm ít bơ.

- Grace đọc cho ông nghe mấy bài thơ của bà ấy, lại còn tử tế chỉ cho ông mấy lời khuyên.

Ông lấy bánh ăn. Cô không chắc liệu có phải có cơn gió lạnh táp vào má ông hay không, nhưng rõ ràng là chúng đang đỏ ửng lên. Cô đi tới giá để đồ, với tay lấy túi đựng bánh mỳ trên nóc.

- Giờ ông cũng làm thơ à?

- Thơ ca tươi mát tâm hồn nhân loại mà.

Cô thôi không kiễng chân nữa, chậm rãi quay sang nhìn ông. Người đàn ông trước mặt cô trông như Stanley Caldwell. Ông đứng đó, ăn bánh mỳ, bơ dính trên ria mép, mặc áo sơ mi, quần trắng giống cái ông cô vẫn hay mặc. Vận chiếc tạp dề trước khi ra khỏi nhà mỗi sáng. Nhưng nghe có vẻ không giống ông chút nào.

- Bà Grace đã nói thế ạ?

Ông gật đầu, cầm bánh mỳ ra ngoài cửa hàng. Một lát sau, cô nghe tiếng ông bật máy pha cà phê. Cô xếp bánh mỳ vào những cái túi sạch và lấy dây buộc lại. Ông đang bước tiếp. Lại tiếp tục sống. Cô thấy vui. Thật sự là như thế.

Cô lấy cây súng dán nhãn ra, dán giá lên mỗi ổ bánh mỳ. Phải, cô đang vui vì ông. Nhưng đồng thời, một phần nhỏ bé trong cô cũng tự hỏi khi nào cô sẽ tiếp tục bước tiếp như thế trong cuộc đời. Ông đã bảy mươi mốt tuổi. Nếu ông có thể làm, thì chắc chắn cô cũng có thể.

Cô kéo một chiếc bàn ra ngoài, để ở gian bán bánh mỳ. Cô phủ một tấm vải sạc xanh trắng rồi xếp mười ổ bánh mỳ mình làm lên đó.

Eden Hansen, chủ Cửa Hàng Hansen là người đầu tiên mở hàng.

- Một đô bảy mươi lăm xu một cái bánh mỳ thì đắt quá. – Bà ta phàn nàn. – Melba trước chỉ bán giá một đôla thôi.

- Đó là chuyện mấy năm trước mà. – Kate giải thích, cố gắng giữ ánh mắt nhìn Eden để không mất tập trung vì mái tóc màu hoa oải hương của bà ta. - Nếu tính lạm phát, chi phí và công sức của cháu thì bà đang nhận được món hời đó Hansen ạ.

Bà ta bĩu đôi môi màu tía:

- Làm sao tôi biết được nó có ngon như của Melba làm hay không?

- Cháu làm theo công thức của bà cháu mà. – Cô trả lời, gắng tỏ ra thân mật mặc dù rất khó chịu.

- Tôi không biết.

- Chờ một chút nhé. – Kate giơ một ngón tay lên rồi đi vào phòng trong, cắt lấy một lát mỏng từ ổ bánh mỳ đã cắt lúc sáng. Cô chia bánh làm bốn phần, để cả lên một cái đĩa giấy nhỏ đưa cho Eden . – Bà thử đi.

Eden nếm thử.

- Một đô năm mươi xu nhé?

- Chắc rồi, nhưng chỉ với điều kiện cháu được tới cửa hàng bà mặc áo phông và kẹo Cow Pie nhé.

Eden ngửa cổ cười khành khạch, hay có thể gọi là một điệu cười nếu nó không chuyển thành tiếng ho khù khụ của người hút thuốc.

Nhìn xem, cô tự nhủ và mỉm cười. Mình là một người dễ gần đấy chứ.

- Mọi người đều nói cô cứng nhắc như một con cún chết vào tháng Giêng. – Bà ta hổn hển nói tiếp sau cơn ho. – Nhưng tôi nghĩ cũng tốt đấy chứ. Tôi sẽ mua bánh mỳ của cô với giá một đô bảy mươi lăm xu. Tôi cũng sẽ bảo em giá tôi ghé qua đây.

Cứng nhắc như một con cún chết vào tháng Giêng á? Nghe không hay ho cho lắm, nhưng Kate đang quá vui vì bán được hàng, nên cũng không thấy phiền gì với câu ví von đó. Eden vừa đi khỏi, cô vào phòng trong cắt thêm một ổ bánh mỳ nữa thành những khoanh vừa ăn. Cô để chúng lên bàn, đến cuối ngày thì bán hết chỗ bánh mỳ và phần đặt thêm.

Tối hôm đó, cô kiếm vài người bán buôn bán nguyên liệu tuyệt hảo để làm bánh focaccia. Cô tìm trên internet rồi tiện thể đặt hàng luôn cả măng tây dầm giấm và pho mát hun khói.

Cô đi khắp nhà tìm ông để thông báo những đơn đặt hàng thì phát hiện ông đang ngồi bên bàn bếp sáng tác một bài thơ. Tay ông cầm một cây bút chì, đặt trên một tờ giấy vở, ánh mắt đăm chiêu nhìn nơi nào đó trên trần nhà.

- Từ gì vần với từ thay đổi nhỉ? – Ông tự hỏi.

- Kỳ lạ chăng?

Ông nhìn cô,rồi hí hoáy viết vào giấy.

- Cảm ơn cháu nhé. Một từ hoàn hảo đấy.

Đấy dứt khoát là một từ hoàn hảo để miêu tả hành động của ông lúc này.

- Cháu đã đặt vài thứ cho cửa hàng. – Cô nói với ông, mong ông sẽ làm nhặng lên.

- Tốt đấy. – Ông quá say mê với bài thơ đến nỗi chẳng buồn quan tâm cô làm gì.

Sáng hôm sau, cô làm mười lăm ổ bánh mỳ và mới trưa đã bán hết mười cái. Cũng vào tầm trưa, có một cuộc gọi giao hàng từ cửa hàng Sutter Sports. Như mọi khi, ông đưa cho cô túi hàng đã chất đầy ắp. Kate không nói chuyện với Rob từ buổi tối họ quyết định làm bạn bè, hay chí ít là thử làm chuyện đó.

- Sao anh ta không đi bộ sang đây tự lấy đồ nhỉ? Chúng ta chỉ cách cửa hàng anh ta qua cái bãi đỗ xe chết tiệt kia thôi mà.

- Katie, ta không được phàn nàn chuyện giao hàng.

- Chúng ta nên làm thế nếu chỉ giao hàng ngay bên kia bãi đỗ xe. – Cô càu nhàu khi ra khỏi cửa hàng M&S.

Mặt trời đã lên cao, cô không ngần ngại cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc áo thun mà xanh cốm và quần jean đen. Trên đường qua bãi đỗ xe, cô liếc vào trong túi để hàng, thấy một cây bút chì kim Paper Mate, keo dán Krazy và ba thanh granola. Cô chưa đặt chân vào trong cửa hàng bán đồ thể thao đó bao giờ. Cô đứng bên ngoài cửa, bấm chuông thông báo sự xuất hiện của mình.

Ấn tượng đầu tiên của cô là gỗ đánh véc-ni tối màu và ván ốp tường màu xanh lá. Những chiếc xuồng và thuyền nhẹ treo trên xà nhà. Một dãy xe đạp địa hình xếp thành hàng trước vài gian đồ câu cá và dụng cụ cắm trại. Cô ngó xung quanh xem chủ cửa hàng đâu, nhưng hình như cô là người duy nhất ở đó.

- Kate.

Cô ngó qua bức tường đầy dụng cụ leo núi đến gác xép. Rob đứng trên đó nhìn xuống phía cô, tay đang bám vào bức tường lửng kéo dài suốt từ gác xép xuống cầu thang.

- Cô mang giúp lên đây được không?

Tiếng giày của cô nện trên sàn gỗ vang vọng khắp các bức tường. Anh ta dõi theo từng bước của cô khi leo lên cầu thang vào trong gác xép. Chính giữa phòng có một cái bàn gỗ sồi, trên đó là một cái màn hình phẳng và bàn phím. Những chồng giấy, tài liệu cùng tạp chí bày lộn xộn trên bàn.

- Cuối cùng cũng đến bữa trưa. – Anh ta vừa nói vừa bước về phía cô, mặc quần jean, áo sơ mi da dê màu be thẫm, ống tay áo xắn cao.

Anh ta đưa tay lấy cái túi làm ống tay áo kéo lên lộ cẳng tay ra. Màu áo sơ mi tương tự màu thẫm của hình xăm trên tay anh ta.

- Tôi không thấy con rắn hôm ở nhà anh. – Cô nơi, đưa túi đồ cho anh ta.

Anh ta nhìn vào trong túi rồi ngước lên nhìn cô chăm chú.

- Tôi phải bán Chloe cho người nuôi động vật lúc Amelia từ bệnh viện về nhà. Không thể để một đứa bé ba cân sống chung nhà với một con mãng xà được.

- Không. Tôi nghĩ là không. – Và cũng vì cô đang rất háo hức muốn biết chuyện, cô hỏi thêm. – Anh kết hôn được bao lâu rồi.

Anh ta bước về phía góc phòng. Lần đầu tiên từ khi quen nhau, cô mới để ý đến dáng đi của anh ta.

- Từ khi bắt đầu tới khi kết thúc, chỉ hơn một năm một chút.

Sải chân dài và uyển chuyển của anh ta không mảy may bộc lộ một chút nào dấu hiệu của chấn thương. Anh ta đi lại dễ dàng như chưa bao giờ bị bắn nát đầu gối bởi một khẩu .22. Anh ta để cái túi lên bàn làm việc bày đầy lông vũ và chỉ.

- Cuộc hôn nhân ngắn ngủi.

- Chúng tôi có sống chung nhưng không yên ổn, lúc có lúc không, được khoảng bốn năm. Chúng tôi không nên kết hôn, nhưng Lousia có thai nên chúng tôi đành thử vậy. – Anh ta lấy cái bút chì kim và lọ keo dán ra khỏi túi, để lên bàn làm việc. – Lại đây tôi cho xem cái này.

Kate không nghĩ việc phản bội lại được coi là nỗ lực vun vén hôn nhân, nhưng thực sự cô không muốn phán xét khi cô không biết gì về mối quan hệ của họ. Hoặc cũng có thể cô đang hợp lý hoá hành động của anh ta vì hôm nay trông anh ta hấp dẫn đáng kinh ngạc.

Cô đi từ đầu bên này sang bên kia phòng, đứng bên anh ta. Anh ta đang lúi húi xem xét tỉ mỉ thứ gì đó qua kính lúp kẹp trước mỏ cặp nhỏ bằng một cái xi-lanh cỡ trung.

- Tôi vừa làm con mồi giả này. Đám cá hồi ở sông Big Wood sẽ không thể cưỡng lại con mồi này đâu. Nó có đẹp không?

Cô biết đó là một con mồi giả. Loại để câu cá, nhưng đẹp ư? Không hề. Cái vòng bạc đeo tay Tiffany cô vừa nhận qua bưu phẩm mới đẹp.

- Nó làm bằng gì thế?

Anh ta vươn tay ra chỉnh cái đèn hình cổ ngỗng, chiếu sáng trực tiếp lên con mồi.

- Thân gắn lông thú còn cánh là lông hươu.

Cô không biết gắn lông thú là thế nào.

- Lông hươu thật hả?

- Ừ.

Tại sao?

- Anh lấy lông hươu thật ở đâu thế? – Cô chống hai tay xuống đầu gối, ngó lại gần nhìn.

- Bình thường tôi mua, nhưng chỗ lông đặc biệt này lấy từ một con hươu sừng sáu chạc của Lewis Plummer mùa thu năm ngoái.

Cô quay sang nhìn anh ta. Gương mặt anh ta chỉ cách cô vài centimet, đủ gần để nhìn rõ những sắc thái khác nhau của màu xanh lục trong mắt anh ta.

- Khiếp quá. – Cô thốt lên, nhưng giọng nhẹ nhàng, không tỏ vẻ gì là buộc tội. – Anh không dùng lông giả được à?

Anh ta lắc đầu.

- Tôi chỉ dùng nguyên liệu hữu cơ thôi. – Ánh mắt anh ta vẫn nhìn cô chăm chú. – Cô có muốn xem con humpy vàng của tôi không? Đẹp lắm đấy.

Thói nóng năng lồng thêm mấy lời bóng gió của anh ta thật là trẻ con.

- Nào, Rob, tôi không biết. Thế có cần phải cởi quần ra mới xem được không đấy?

Anh ta khẽ cau mày, rồi cười khùng khục, thứ âm thanh nhẹ nhàng âu yếm má cô.

- Đầu óc cô đen tối thật đó, Kate. – Anh ta ngắm gương mặt cô. – Nhưng thật tình cờ, tôi lại thích điều đó ở phụ nữ.

Vai áo anh khẽ cọ vào vai cô khi anh đặt tay lên bàn làm việc, ngả người về phía cô.

Kate đứng thẳng dậy, xem anh mở một trong bốn chiếc hộp gỗ cỡ loại hộp đựng đồ trang điểm. Vài ngăn mở ra, trông như thanh gấp, để lộ hàng trăm con mồi giả.

- Nó phải ở đây chứ nhỉ? – Anh ta nói khi lấy ngón tay khẽ gạt chúng ra. Anh ta đóng hộp lại, mở một ngăn kéo trên bàn làm việc. – À đây rồi.

Anh ta đứng thẳng lên, cầm tay Kate, đặt vào lòng bàn tay cô một con mồi giả lông xù màu nâu và be. Lớp lông thô xù ra từ mắt lưỡi cây như bụi cây. Lớp lông tiếp tục chạy xuống dưới phần thân cuộn bằng chỉ vàng, đoạn cuối trông như một cái đuôi nhỏ.

- Humpy đang là mốt đấy. – Anh ta giải thích, tay mân mê con mồi. Đầu ngón tay anh ta chạm vào đường mệnh trong lòng bàn tay cô, làm cô đỡ căng thẳng.

- Đây là con humpy của anh đó hả?

- Ừ. Lớp lông sậm này là lông gấu xám Bắc Mỹ, còn phần lông vàng sáng hơn là của một con hươu một tuổi. Tôi dành gần như cả mùa đông để kiếm được một cái như thế này đấy.

Được rồi, có lẽ lần này cô đã sai chuyện ăn nói bóng gió của anh ta. Nhưng cô không nhắc đi nhắc lại chuyện đó, vì bên trong khuỷu tay cô lúc này đang bắt đầu có cảm giác râm ran khác lạ, và sự đụng chạm của anh ta hình như chính là nguyên nhân. Lần này cô cũng thấy cảm giác xốn xang. Cô nuốt một cách khó nhọc, tự nhắc mình không được trở nên lố bịch. Đây không phải người đàn ông cô nên tỏ ra yếu đuối như vậy. Cả con người an ta đều bộc lộ những nguy cơ dẫn tới đau khổ. Và tất nhiên, cô có nhiệm vụ phải hành động dựa trên chủ nghĩa bi quan. Nhưng điều đó không có nghĩ Rob không phải một gã sở khanh.

Trong khi cái đầu nhạy cảm của cô đấu tranh kiểm soát thân thể dại dột thì Rob dường như chẳng để ý đến mớ hỗn độn do anh ta gây ra. Anh ta có vẻ rát hài lòng với con mồi giả. Cô không định nói với anh ta rằng lông hươu và gấu trông thật gớm ghiếc.

- Anh biết cuốn mồi giả lâu chưa?

- À ừ. – Ánh mắt anh ta chuyển từ cánh tay cô lên môi cô, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt. – Bố dạy tôi từ hồi tôi còn nhỏ.

- Đây là một con chuột nước. Bọn cá hồi ở Big Wood sẽ không chén thứ này. Cái này chủ yếu để câu cá vượt và cá măng. Cô nhìn con mồi trông y như thật, ngạc nhiên:

- Đừng nói với tôi đó là da thật nhé.

Anh ta cười khùng khục.

- Không. Là da thuộc.

Tạ ơn Chúa . Cô kiếc nhìn cái sẹo nhỏ trên cằm anh ta, qua mũi là khối u nhỏ xíu cô nhận ra ngay tối đầu tiên họ gặp nhau, rồi nhìn vào mắt anh.

- Anh cũng làm cái này à?

- Ừ. Tôi phải mất một lúc để tỉa được bộ lông hoàn hảo.

Cô không rõ chuyện nào làm cô ngạc nhiên hơn, một cựu cầu thủ hockey với bàn tay hộ pháp có thể buộc những thứ rất cầu kỳ hay chuyện anh ta mê mẩn những con mồi giả. Hay có thể là việc họ đang trò chuyện. Như những người trưởng thành thực thụ.

- Con này đẹp đấy, Rob.

- Tôi có hơn một nghìn con cơ.

- Ôi, nhiều thế.

Mắt anh ta liếc xuống nhìn môi cô.

- Cuộn mồi giúp tôi thanh thản, không phải nghĩ ngợi nhiều.

- Nghĩ chuyện gì cơ?

- Đừng hỏi. – Không rời mắt khỏi môi cô., anh ta lắc đầu.

- Tại sao?

- Đó là chuyện tôi phải nói với cô sao? – Ánh mắt anh ta trở lại trực diện với cô, giọng trầm xuống. Cô có muốn tôi kể cho cô nghe không Kate?

Cái cách anh ta nói tên cô, vừa êm ái vừa dữ dội, như thể đang làm tình với cô, khiến cổ họng cô khô khốc. Cô nuốt khó nhọc, nhưng anh ta không đợi câu trả lời. Tay anh ta vuốt nhẹ dọc cánh ta cô lên vai và bên cổ. Những ngón tay anh ta lùa vào tóc, ôm lấy gáy cô. Thật chậm rãi, anh ta kéo cô về phía mình. Cô không kháng cự, bị hút hồn bởi đôi mắt xanh lục.

- Tôi nghĩ chúng ta vừa mới quyết định làm bạn mà. – Cô cố gắng kiểm soát trước khi hoàn toàn mất tự chủ.

- Cả hai ta đều biết chuyện đó sẽ không thể kéo dài lâu mà. – Môi anh sát lại gần môi cô, cô vội quay mặt đi đúng giây cuối cùng. Anh ta thơm vào mà cô, rồi nhẹ nhàng hôn xuống cổ.

- Nhưng đây là ý của anh mà.

- Anh có một ý hay hơn. – Tai cô cảm nhận hơi nóng phả ra từ miệng anh ta. – Em có muốn biết nó thế nào không?

Cô đặt một tay lên vai anh ta, lắc đầu. Anh ta vẫn ôm cô.

- Anh nghĩ mình nên làm như đám thanh niên ấy. Chỉ là cọ sát nhau rồi xem chuyện gì xảy ra tiếp theo.

Kate biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, và một phần trong cô cũng muốn điều đó. Phần cô muốn quên đi.Quên đi rằng tốt hơn cô không nên thích anh ta. Quên đi rằng anh ta là một mối nguy hiểm đi kèm với những nụ hôn, sự cọ sát hay mọi thứ khác. Một phần trong cô đã rất lâu ròi không được nếm trải cảm giác này, nhưng cô vẫn mạnh mẽ hơn phần đó.

- Đây là một ý tồi.

Anh ta cười, cọ vào hàm cô. Cảm giác kích động run rẩy chạy trong cổ cô.

- Một phần trong anh thấy ý tưởng này rất hay đấy chứ.

Kate e là cô biết cái phần anh ta đang nói đến. Cái phần cô đã biết vài ngày trước.

- Anh muốn em thấy như em mới mười sáu tuổi ở ghế sau ô tô. Ở bên ngoài quần áo em thôi. – Anh ta thì thầm. – Vuốt ve em rồi lùa tay vào trong áo em.

Nhưng anh ta không vuốt ve cô bằng tay. Thay vào đó anh ta ngửa cô ra, nhẹ nhàng hôn cổ cô.

- Em thật tuyệt. Làn da em như món tráng miệng ngọt ngào vậy.

Mắt Kate nhắm nghiền khi anh ta dịu dàng mút da thịt cô trong khuôn miệng nóng ẩm của mình. Cô như món tráng miệng ngọt ngào. Món tráng miệng nghe thật dễ chịu, và người đàn ông này rất giỏi làm cho cô muốn được làm món tráng miệng của anh ta. Rất giỏi đánh thức những khát khao trong mỗi tế bào cơ thể cô. Mỗi hơi thở của anh ta phả lên làn da cô đều thì thầm sự khao khát, ham muốn của anh ta và cơ thể cô đáp lại nhiệt tình. Ngực cô căng ra. Cô khép chặt hai đầu gối để giữ không trượt xuống sàn nhà. Anh ta quá giỏi khiến cô lại muốn có anh ta, quên đi rằng cô phải ngăn anh ta lại.

- Ngừng lại đi anh. – Cô thốt lên, hai mắt mở to.

Con chuột mồi rơi tuột khỏi tay cô. Lòng bàn tay cô vội vàng áp lên ngực anh. Cô không thể cưỡng lại bản thân thoát khỏi vòng tay anh. Chưa phải lúc.

- Anh sẽ dừng. Để sau nhé.

Tay kia của anh lần ra sau lưng cô, kéo cô sát lại gần. Anh ghì cứng bụng dưới cô, khao khát đào xới giữa hai chân cô. Anh áp trán vào trán cô.

- Nói với anh là em không điên đi.

- Gì cơ?

- Em không điên, phải không Kate?

Ngay lúc này, cô đang phần nào hoá điên đây. Bối rối. Đam mê vật lộn đấu tranh với lẽ thường.

- Không.

- Lén lút theo dõi, quấy rối, hay bắn ai đó?

Anh muốn biết cô không phải một Stephanie Andrews khác. Một kẻ điên đã bám theo anh với khẩu .22 sau đêm nồng nàn ân ái. Đám mây ham muốn bao trùm tâm trí cô đã tan đi phần nào, đủ để cô thoát khỏi vòng tay anh.

- Em đã tìm hiểu về anh trên mạng.

Anh ngơ ngác, lắc đầu như thể đang cố bình tĩnh lại.

- Em làm gì cơ?

- Em đã lên mạng tìm hiểu về anh.

- Lạy chúa. – Anh quay ngoắt đi như vừa bị cô dội một gáo nước lạnh. – Em đã đọc hết những chuyện thú vị trong quá khứ của anh sao?

- Em không biết em đã đọc hết chưa, nhưng em hiểu tại sao anh lại bỏ rơi em cái đêm đầu tiên ở Sun Valley.

Rob lảo đảo bước tới bàn làm việc, giở túi hàng ra. Quay lưng về phía cô, anh lấy túi bút chì và xé toạc nó ra.

- Ăn đạn để ngăn cản một gã đàn ông dính tới tình một đêm. – Anh rýt cây bút chì ra, quẳng cái gói lên bàn. – Chuyện đó cũng khiến anh ta phải ly dị. Cho dù anh ta nghĩ nó ắt phải thất bại ngay cả trước khi kịp bắt đầu.

Kate tiến lại gần anh.

- Anh có yêu cô ta không?

- Stephanie Andrews á? – Anh ngoái lại nhìn cô. – Quỷ thần ơi. Không!

Kate không thể hiểu làm thế nào một người đàn ông có thể yêu vợ anh ta khi vẫn lừa dối cô ấy.

- Ý em là vợ anh cơ.

Anh tháo rời cây bút chì, gật đầu.

- Có, anh có yêu cô ấy. Vấn đề là, không phải lúc nào anh cũng thích cô ấy. Và cô ấy cũng vậy. Bọn anh chỉ thực sự yêu nhau khi ở trên giường, và chuyện đó vốn không phải thường xuyên. Chỉ còn cách hoặc là anh phải đi, hoặc bọn anh sẽ lại cãi cọ.

Kate chưa bao giờ yêu ai mà không thích họ. Không, vấn đề của cô là yêu những người đàn ông không toàn tâm toàn ý với cô.

- Dù sao, anh vẫn muốn có một kết cục khác cho cuộc hôn nhân này. – Anh tháo lò xo và chì khỏi cây bút, đặt chúng cạnh nhau. – Sự nghiệp của anh nữa.

- Đáng giá hơn ư?

- Đáng giá? Phải, một từ hay ho đấy. Vì bị bắn mà đánh mất địa vị của mình. Em tỉnh dậy trên giường bệnh viện với những chiếc ống gắn trong bụng và… những chỗ khác. Em yếu đuối, tàn phế rồi mọi việc trở nên tồi tệ.

Kate tưởng tượng bất kỳ người đàn ông nào, khi trở nên yếu đuối và tàn phế sẽ khổ sở ra sao. Nhưng với một người như Rob, chưa từng chịu khuất phục đối thủ nào, chắc hẳn cực kỳ khó khăn.

- Rồi cuối cùng khi em có thể tự đi lại được, toàn bộ cuộc sống của em đã thay đổi. Không nghề nghiệp. Không vợ. Không gì hết, ngoại trừ những thông tin tệ hại về mình trên mạng cho mọi người đọc. – Anh rút một cây kim khâu khỏi gói, xâu chỉ. – Và một cuộc sống không còn yêu đương.

Cô không nghĩ anh đang nói về tình yêu đúng nghĩa. Thực lòng mà nói, cô nhận ra ngay anh là một người hoàn toàn có khả năng để quan hệ. Anh không có vợ, cho dù rõ ràng không có gì cản trở anh trong quá khứ.

- Lần cuối cùng anh biết mùi yêu đương là từ khi nào?

Anh nhìn cô.

- Có phải em đang hỏi anh rằng đã bao lâu rồi anh không ngủ với phụ nữ phải không?

Cả hai đều biết cô định hỏi gì, vậy tại sao phải phủ nhận chuyện đó?

- Phải.

Anh hơi nhăn mặt.

- Anh không quan tâm.

- Sáu tháng?

Anh quay đi.

- Một năm? – Theo kinh nghiệm phỏng vấn nhiều người trong quá khứ, cô biết hầu hết câu trả lời đều nằm ở những điều họ không nói.

- Thôi đi Kate.

- Hai năm?

Anh đặt chiếc kim xuống, nhìn cô.

- Em có vẻ quan tâm đến đời sống tình dục của anh nhỉ?

- Chính anh khơi ra đó chứ. – Cô nhún vai. – Em không biết liệu em có “quá quan tâm” hay không. Em nghĩ nên gọi là hơi tò mò thì hơn.

- Thế chính xác thì em đang tò mò về chuyện gì? – Anh bước lại gần cô. – Bao lâu rồi à? Hay chuyện đó giữa hai ta tuyệt thế nào chăng?

Mắt anh lim dim.

- Anh phải thú thực là anh cũng tò mò về chuyện đó đấy.

Cô lùi lại một bước.

- Hai ta quan hệ với nhau không phải chuyện hay ho đâu.

- Em đã nói vậy rồi. – Anh tiến thêm một bước.

Cô giơ tay ra như cảnh sát giao thông.

- Dừng lại. Chúng ta không thể ngủ với nhau được.

- Chắc chắn ta có thể . Cả hai ta đều đã ngoài hai mươi mốt tuổi, và chẳng ai trong hai ta bị điên cả. Anh muốn có em và anh biết em cũng muốn có anh. Em muốn anh ngay đêm đầu tiên ta gặp nhau. Và anh nghĩ mình thật là một gã ngu xuẩn khi không đưa em về phòng.

Có vài lý do rất hay chẳng liên quan gì đến tuổi tác hết. Một trong những lý do cô đưa ra.

- Đó là lý do tại sao em không thể ngủ với anh.

Anh tiến thêm một bước dứt khoát về phía cô, bàn tay cô vẫn chặn trước ngực áo anh.

- Em vẫn còn điên vì đã không đưa em lên phòng ư?

Cô lắc đầu, đuôi tóc loà xoà cọ hai bờ vai.

- Em không thể ngủ với anh vì giờ em đã biết anh.

- Nhưng em có thể ngủ với anh khi em không biết anh ư? – Anh tóm lấy tay cô. – Thật vô nghĩa.

- Đúng vậy. – Cô nhìn thẳng vào mắt anh, cố gắng giải thích. – Tối đó ở Sun Valley, anh giống như giấc mơ của em vậy. Giấc mơ tìm kiếm một người xa lạ trong quán bar. Em muốn lợi dụng rồi tống khứ anh đi.

- Bây giờ em vẫn có thể đó.

- Không, bây giờ anh là thật. – Cô cố vùng thoát ra, nhưng anh không chịu buông. – Anh đã giết chết mọi mơ ước của em.

- Anh sẽ cho em biết một giấc mơ mới. Thề có Chúa là anh có tới hàng trăm giấc mơ. – Anh đưa tay cô lên hôn. – Em có muốn biết một trong số ấy không?

Anh thì thầm vào lòng bàn tay cô, nhưng anh không đợi cô trả lời.

- Trong giấc mơ tuyệt nhất của anh, em đi đôi bốt màu đen.

Cô ngừng lại, cố gắng thoát ra. Anh mơ về cô. Chưa từng có người đàn ông nào thú nhận anh ta mơ về cô. Là cô. Kate Hamilton và đôi bốt cỡ mười. Cô thấy bủn rủn. Gần như chịu thua. Cô nên đi. Chạy đi. Thật nhanh. Và cô sẽ làm như thế. Nhưng cô chưa bao giờ biến giấc mơ của mình thành hiện thực trong chốc lát. Có lẽ cô nên chia sẻ với anh.

- Em còn mặc gì nữa?

- Không gì cả.

- Vậy anh mặc gì?

- Thằng nhỏ sẵn sàng và một nụ cười.

Cô không biết nên cười phá lên hay giả vờ bị xúc phạm. Trông anh rất nghiêm túc, ngoại trừ ánh mắt cho thấy anh đang đùa.

- Vậy giấc mơ diễn ra ở đâu?

- Trên giường anh. – anh đặt tay cô lên cổ mình rồi lần tay xuống mông cô. – Trên bàn bi-a của anh.

Anh ôm chặt lấy cô, khiến ngực cô tì vào ngực anh.

- Trong xe anh.

Anh nói tiếp, tỏ vẻ rất nghiêm túc.

- Ngay tại đây. Bất cứ nơi nào anh tình cờ đứng lại.

Anh thì thào, môi anh gần chạm môi cô:

- Em xuất hiện trong mọi giấc mơ của anh.

Anh hôn cô, bờ môi và lưỡi nhẹ nhàng mơn trớn, trái ngược hẳn vớ nhịp tim đập thình thịch trong ngực cô.

Kate vòng tay ra sau cổ anh, áp vào người anh. Bầu ngực cô ép chặt vào ngực anh, căng cứng. Cô muốn chuyện này. Dòng nóng bỏng rạo rực chảy trong từng mạch máu, đổ dồn về giữa hai chân. Cô thấy thèm muốn và khao khát, run lên vì ham muốn được yêu. Chuyện này sai rồi. Anh chẳng tốt đẹp gì cho cô hết. Nhưng… đã quá lâu rồi không có người đàn ông nào muốn có cô ở bất cứ nơi nào anh ta tình cờ đứng lại. Rất lâu rồi cô không được cảm nhận sức lôi cuốn mạnh mẽ, ham muốn tột cùng và xua đi nỗi bi quan thường trực trong đầu cô.

Cô hôn anh nồng nhiệt, say đắm khiến anh phải rên rỉ. Miệng anh phản nhất hương vị của granola, của ham muốn và của sex. Tay anh nắn bóp bầu ngực cô qua lớp áo thun. Cô oằn người tì vào thằng nhỏ đang căng lên của anh. Cảm nhận nó đang ghì chặt vào bụng dưới cô.

Tay kia của anh ôm lấy mông cô, đẩy cô đứng kiễng lên. Anh ghì chặt đùi cô, trong khi ngón tay cái miết hai bầu ngực căng cứng. Lên rồi xuống, nhịp điệu vừa phải, trong khoảnh khắc tuyệt vời, thằng nhỏ cọ xát đũng quần cô. Cô rên rỉ, lùa những ngón tay sau gáy anh.

Chuông cửa vang lên át tiếng hơi thở gấp gáp trong gác xép.

- Chú Sutter ơi.

Rob đứng phắt dậy, tay anh buông mông cô ra. Anh nhìn ra trước cửa, nơi có tiếng hai cậu bé đang gọi.

- Chú có ở đây không?

- Khỉ thật. – Rob bỏ tay khỏi ngực Kate, nhìn đồng hồ. – Anh quên béng mất đã gọi hai thằng nhóc đến.

Anh quay lại nhìn Kate, ánh mắt đầy ham muốn.

Chờ chú một phút, chú xuống ngay đây. – Anh gọi to, giọng khàn khàn.

- Vâng.

- Ở đây đợi anh nhé Kate. Anh sẽ quay lại ngay.

Cô hít một hơi thật sâu, trong chốc lát sự minh mẫn đã trở lại. Ít nhất đủ để cô lùi một bước.

- Không.

Anh với theo cô, nhưng cô lùi lại khiến bàn tay anh chỉ với vào khoảng không. Cô tiếp tục lùi ra xa, trước khi anh chạm được vào và khiến anh lại thay đổi ý định. Người cuối cùng trong bản danh sách dài dằng dặc những người đàn ông không mang lại điều tốt đẹp cho cô. Cũng không phải là con người bi quan trong cô đang nhắc nhở. Đó là sự thật.

Trước khi cô ra tới cửa, anh gọi với theo:

- Em không thể nói “không” mãi được, Kate Hamilton. Một ngày nào đó anh sẽ khiến em phải nói “có”.

Cô không dám ngừng lại. Cô chạy một mạch xuống cầu thang, băng qua gian hàng. Đặt tay lên nắm cừa trước, cô ngoái lại nhìn. Anh đứng trên gác, tay vịn chặt vào thành lan can.

- Một ngày nào đó sớm thôi. – anh nói.

-----

Rob huýt sáo theo điệu “Sex Type Thing” trong khi cuộn thân mồi giả bằng lông với chỉ nâu thành một khối lông dài mảnh… Anh buộc chỉ ở một đầu, rồi cuộn lông quanh một lưỡi câu dài khoảng tám centimet đang kẹp chặt bằng mỏ kẹp. Những nhúm lông mượt rơi xuống đầu gối anh, rồi xuống đầu đôi tất trắng.

Khi Scoot Weiland hát đến đoạn một người đàn ông có thể trao cho một người đàn bà thứ gì đó khiến cô ta không thể nào quên, Rob khẽ nhếch mép cười. Kate không nghĩ sex là một ý hay, nhưng rõ ràng là cô ấy đã sai. Chiều hôm đó anh đã cảnh báo rằng anh sẽ khiến cô phải thay đổi suy nghĩ. Anh rất nghiêm túc. Anh sẽ làm cho cô điều gì đó khiến cô không thể nào quên.

Anh buộc chỉ và lông vào mắt câu, tỉa tót lại rồi nới lỏng con mồi ra. Trong lúc bản nhạc tạm dừng, đồng hồ trên nóc lò sưởi phòng anh kêu đúng mười tiếng. Anh muốn Kate. Và Kate cũng muốn có anh. Cô ấy không điên. Chắc chắn là như vậy.

Cả hai lần anh hôn, cô ấy đều đáp lại như thể không bao giờ ngừng lại. Mới đây, cảm giác như cô đã mềm nhũn trong tay anh, khiến đầu anh như thể bốc cháy. Anh sờ nắn ngực cô, thúc thằng nhỏ đang sẵn sàng vào bụng cô. Và nếu hai thằng nhóc kia không đến thì anh đã lột hết quần áo, đẩy cô ấy ép vào tường trước khi kịp hiểu ra chuyện gì.

Ống chỉ xoay tròn khi anh ta tước những sợi chỉ thừa. Anh ta xoay ghế lại, chọn một chiếc lông cổ chim màu vàng đen từ cái khay đầy lông chim và lông thú. Anh tước những sợi tơ rồi buộc phần cuống vào cái móc câu bằng ba vòng chỉ siết thật chặt.

Ngoại trừ việc muốn Kate nằm ngửa trên giường, anh không biết anh cảm thấy gì ở cô. Cô là một kẻ ngoan cố, hiếu thắng và mồm mép. Nhưng anh đâu có quan tâm những điểm đó ở một cô gái.

Kate là một người tháo vát, luôn tin rằng mình có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Một số đàn ông không thích điểm này ở cô ấy, nhưng anh chẳng để tâm đến chuyện đó. Thực tế, anh không quan tâm tới những cô gái cứ nhằng nhẵng bám theo anh.

Ở chỗ cong của lưỡi câu, anh buộc lông chim bằng dây cước, rồi uốn phần thân lông chim tới đầu móc. Kate thông minh, xinh đẹp và gợi cảm. Và quan trọng nhất, cô không bị tâm thần.

Chiếc điện thoại kéo dài cạnh khuỷu tay anh đổ chuông. Anh liếc qua tên người con trai gọi rồi ấn nút tắt tiếng dàn âm thanh. Anh mở máy nghe:

- Chào Lou, có chuyện gì thế?

- À, em đã suy nghĩ rồi.

- Việc gì cơ?

- Về cuộc nói chuyện giữa hai ta tối hôm đó. Em không muốn anh nghĩ rằng em phát điên lên vì Lễ Phục Sinh.

Anh bỏ kìm ra, đặt lên bàn làm việc.

- Amelia vẫn còn bé, và nó sẽ không nhớ gì hết. Hơn nữa hôm đó cũng đâu phải ngày nghỉ cuối tuần của anh.

Bỗng nhiên thái độ của Louisa làm anh lo lắng.

- Em đang hẹn hò với ai hả?

Lần cuối cùng cô ta tỏ ra vui vẻ là lần cô ta yêu một gã quản lý làm ở Boeing. Cô ta muốn Rob trông con trong khi cô ta bay tới Cancum cùng gã người tình mới, điều anh rất vinh hạnh được giúp. Mối tình của cô ta với hắn mới kết thúc mùa thu năm ngoái, trước khi cô ta bắt đầu gợi ý về chuyện hoà giải.

- Không. – Cô ta đáp. – Em sẽ không hện hò với ai nữa.

Rob đứng dậy,lắc đầu.

- Sao lại không?

- Vì em nghic anh và em nên xem xét lại mối quan hệ giữa hai ta. Bây giờ chúng ta đã trưởng thành và khôn ngoan hơn. Chúng ta còn phải nghĩ cho tương lai của Amelia.

Ra là vậy. Anh không thể phớt lờ câu nói của Lou.

- Tại sao em lại mang chuyện này ra nói qua điện thoại. Vài hôm nữa anh đến rồi.

- Em không muốn làm anh bất ngờ khi anh đến. Em muốn anh suy nghĩ chuyện đó trước khi anh đến đây. – Cô ta thở dài. – Chúng ta có thể làm được mà, Rob.

Anh tắt đèn, đi vào trong phòng.

- Chúng ta nói chuyện này khi anh chuyển về Gospel. Em không hạnh phúc khi sống ở đây, và anh không hạnh phúc khi sống ở Seattle .

- Chúng ta có thể tìm cách giải quyết.

Anh bước vào phòng ngủ, đi qua góc giải trí, tới bên khung cửa sổ lớn.

- Em ghét mọi thứ ở đây. Không Nordstrom, không câu lạc bộ jazz, không bữa tối ở nhà hàng Bốn Mùa. - Mắt anh đau đáu nhìn ra mặt hồ Fish Hook tối tăm. - Rạp chiếu phim gần nhất ở đây cũng cách tới một giờ đi đường.

Anh có thể cảm nhận sự im lặng vượt qua hàng ngàn dặm xa xôi. Anh không nghĩ cô ta có thể nói gì để khiến anh suy nghĩ chuyện hoà giải. Họ đã chịu đựng nhau quá nhiều lần trong quá khứ.

- Amelia, con bé nhớ anh.

Trừ điều này ra. Anh nhắm nghiền mắt, tựa đầu vào cửa kính lạnh giá.

- Con bé đang làm gì?

- Nó đang ngủ.

Anh không thể ở đó để bế con bé về giường. Anh rất thích được nhìn con bé ngủ trong tay mình và tự tay đặt nó vào chiếc cũi anh đóng lại thành cái giường nhỏ. Cảm giác tội lỗi đang dày xéo tâm can anh. Anh tự nhắc rằng anh sẽ nhớ cảm giác được đặt con bé vào giường mỗi tối nếu anh sống ở Seatlle.

- Em nghĩ hai ta có thể làm lành và sống như một gia đình. Anh sẽ suy nghĩ chuyện đó chứ?

Gia đình ư? Họ chưa bao giờ là một gia đình thực sự. Anh rất yêu con gái, và có lúc anh cũng yêu Louisa. Ý tưởng về một gia đình hạnh phúc khiến anh mủi lòng. Trước đây anh thường cô đơn, nhưng vẫn hạnh phúc. Anh và Louisa có thể hạnh phúc bên nhau không? Anh không biết nữa.

- Anh sẽ suy nghĩ về điều này. – Anh trả lời.

Anh tắt điện thoại, ném sang chiếc ghế bên trái. Anh lấy tay xoa mặt, nhìn về phía hồ. Gió đã nổi lên vài giờ trước và khiến mặt nước đen lăn tăn gợn sóng.

Anh nghĩ về vợ cũ, tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp và thân hình gợi cảm chết người. Đã có lúc dường như cô ta là một người phụ nữ hoàn hảo. Sự cân bằng hoàn hảo giữa vẻ đẹp tự nhiên và trang sức đắt tiền. Giờ cô ta muốn thử chung sống lần nữa. Vấn đề là khi anh ở bên gương mặt xinh đẹp và thân hình gợi cảm chết người đó, anh không hề vội vã ôm chầm lấy cô ta, áp mũi vào cổ cô ta. Không hề có ham muốn giằng xé trong anh, thúc giục đôi bàn tay anh khám phá cơ thể cô ta.

Kate khiến anh có những cảm xúc ấy. Anh muốn có như một người đàn ông muốn một người đàn bà. Cô khiến anh có ham muốn đau đớn, nhục dục thôi thúc anh chiếm đoạt cô. Thứ ham muốn một người đàn ông nên cảm thấy với vợ cũ khi đang nghĩ về tới việc quay lại chung sống. Nhưng liệu có phải sự khao khát, hay thiếu ham ham muốn, là một lý do để phủ nhận những điều vượt quá tầm tay? Một mối quan hệ tốt đẹp sẽ không cần gì hơn ngoài tình dục sao? Khi anh và Louisa lấy nhau, chuyện chăn gối giữa hai người vẫn tốt đẹp, nhưng mọi thứ khác thì không. Vậy nếu một mối quan hệ có mọi thứ khác tốt đẹp, trừ chuyện chăn gối, thì sao?

Càng nghĩ, Rob càng thấy rắc rối. Hai bên thái dương anh nặng trĩu. Mọi thứ trong đầu hỗn loạn. Anh thấy đau đầu, gần như chẳng thể nghĩ thêm được gì nữa.

Chỉ có một điều anh rất chắc chắn. Cho đến khi ổn định tâm trí, anh vẫn phải cưỡng lại sức cuốn hút của Kate Hamilton.

Anh đã học được bài học về cách làm lành với một cô gái trong khi đang quan hệ với một cô gái khác. Anh đã ở đó và làm thêế Anh không cần phải vướng vào những rắc rối như vậy.