Lòng tin người anh hùng vỡ nát. Thu lòng mình lui vào bóng tối.
Bỗng ánh trăng ló rạng sau đám mây, không rực rỡ như ánh mặt trời, mà dịu nhẹ xóa đi bóng tối, ánh trăng bàng bạc dịu dàng ôm ấp người anh hùng đó, dùng thời gian và sự kiên nhẫn của mình xóa đi từng vết thương của người anh hùng. Người anh hùng từ nghi ngờ rồi cũng chấp nhận nó. Màn đêm không còn đáng sợ nữa, vì cậu đã có ánh trăng bên cạnh.