“Hồng ca, Dịch Thu tới phỏng vấn, đang đợi ở ngoài cửa.” Lộc Yết nói với Hạ Hồng Vận.
Dịch Thu đi vào trong, nhoẻn miệng cười với hai người: “Hạ tiên sinh, Lộc tiên sinh, ta là Dịch Thu, tới phỏng vấn chức vụ trợ lý.”
Lộc Yết lén lút ra hiệu cho hắn, để hắn không cần phải căng thẳng.
Nhưng lại không biết rằng, cái từ ‘căng thẳng’ này chưa bao giờ có liên quan đến Dịch Thu. Huống chi hắn còn là một cao thủ trừ tà có thể vào lúc nửa đêm ở trong gara bị quỷ ám cầm cây lau nhà đánh đuổi nữ quỷ.
Không những không sợ hãi, mà thậm chí còn rất hưng phấn.
Hạ Hồng Vận gật đầu với Dịch Thu, mặt không đổi sắc mà đánh giá người thanh niên này: Người này thoạt nhìn còn rất trẻ, khuôn mặt ôn hoà, đường nét tinh xảo, ánh mắt trong suốt tựa như một dòng suối mát lạnh, điều đáng nói nhất là, trên người hắn giống như mang theo một bộ lọc tự động phát ra ánh sáng nhu hòa, chỉ cần liếc mắt một cái đã làm người khác cảm thấy như hắn đang tỏa sáng lấp lánh.
Hạ Hồng Vận suýt chút nữa là buột miệng nói: Ngươi có muốn tiến vào giới showbiz không? Ta ký hợp đồng với ngươi, dù diễn không được cũng không sao, hiện tại nam bình hoa đẹp trai rất khan hiếm.
Nhưng hắn đành nhịn xuống, Hạ Hồng Vận vẫn nhớ công việc hôm nay của mình là tìm một người trợ lý có thể bắt quỷ cho Diêm Trường Sinh, nhanh chóng giải quyết mấy chuyện ma quái đang xảy ra này đã.
“Nghe nói ngươi có thể bắt quỷ?” Hạ Hồng Vận hỏi.
Vừa nói xong, chính hắn cũng cảm thấy có chút huyền diệu—— bản thân hắn đường đường chính chính là một người đại diện, giờ lại phải ngồi phỏng vấn tìm một trợ lý có thể bắt quỷ!
Dịch Thu mỉm cười: “Cũng coi như là sở trường, Hạ tiên sinh muốn kiểm tra ta sao?”
Hạ Hồng Vận đẩy mắt kính: “Nếu ngươi không phiền, chúng ta trực tiếp đi thực chiến một lần đi. Ta nghe Lộc Yết nói, ngươi phát hiện trong nhà Diêm Trường Sinh có quỷ, ngươi có thể đem con quỷ kia……” Hạ Hồng Vận nghiêm túc mà làm động tác chém đầu.
Dịch Thu cười, hỏi: “Có yêu cầu bắt sống không?
Hạ Hồng Vận kính nể: “Còn có thể bắt sống sao?”
Dịch Thu cười nói: “Còn tuỳ vào con quỷ này có chịu hợp tác hay không.”
………………
Sau khi ở trong nhà vệ sinh năn nỉ ỉ ôi để mèo đen vẽ cho hắn một đống bùa, Dịch Thu đi theo Hạ Hồng Vận đến căn hộ của Diêm Trường Sinh.
Hôm nay Diêm Trường Sinh đi đến đoàn phim quay phim, Hạ Hồng Vận cùng Lộc Yết thì ở lại, để tranh thủ lúc Diêm Trường Sinh không ở nhà, đem con quỷ trong nhà hắn giải quyết.
“Các ngươi ở lại phòng khách, ta vào nhà vệ sinh nhìn một chút.” Dịch Thu nói.
Hai người ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha, vẻ mặt nghiêm túc.
Dịch Thu đi vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại.
Nhà vệ sinh trong nhà Diêm Trường Sinh rất lớn, bồn cầu và buồng tắm được ngăn cách bằng kính, khu vực còn lại là bồn rửa mặt cực dài cùng một cái bồn tắm bằng đá cẩm thạch.
Ngay khi Dịch Thu vừa bước vào nhà vệ sinh, hắn liền cảm giác được cỗ âm lãnh mạnh mẽ kia, là ở trên đầu!
Dịch Thu kéo cửa kính ngăn cách với bồn cầu ra, tầm mắt rơi vào cây chổi cọ bồn cầu đặt ở bên cạnh.
Mèo đen vừa thò đầu ra khỏi ba lô đột nhiên rùng mình một cái: “Đừng có mơ tôi sẽ phù phép cho cái thứ này!” Σ(°△°|||)︴
“Ôi chao, Bảo Bối Nhi, chỉ sờ một chút thôi mà, đâu phải hôn một cái, không cần căng thẳng.” Dịch Thu cầm cây chổi cọ bồn cầu, tận tình thuyết phục.
“Không! Tôi không muốn! Quá ghê tởm! Tôi không đồng ý!” Mèo đen kêu lên. ٩(╬ʘ益ʘ╬)۶
“Nào, chỉ cần phù phép một cái, sờ một chút, tao sẽ rửa móng vuốt cho mày ~” Dịch Thu dỗ dành nói.
Ngoài cửa.
“Cậu có nghe thấy âm thanh gì không?” Hạ Hồng Vân nhỏ giọng hỏi, hai lỗ tai dựng lên nghe lén từ phòng khách.
“Hình như có người đang kêu gào thảm thiết, ‘ không muốn không muốn ‘, nhưng không phải là giọng của Dịch Thu.” Lộc Yết nói.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong đầu hiện ra một dấu chấm hỏi thật lớn.
Nhà vệ sinh.
Mèo đen nhỏ sau khi bị bắt phù phép một cây chổi cọ bồn cầu thì đang điên cuồng rửa móng vuốt trên bồn rửa mặt, đồng thời hung tợn mà nói: “Lần này phải tăng giá! 200 điểm!”
“Ôi, Bảo Bối Nhi, chúng ta ai với ai ah, chuyện đột nhiên tăng giá này, tao muốn kiện lên Cục Quả Lý Giá nha.” Dịch Thu đùa giỡn nói.
“Cút, Cục Quản Lý Giá sẽ không thèm quan tâm đâu! Tôi có quyền quyết định!” Mèo đen tức giận nói. (`皿´#)
Dịch Thu sờ lỗ tai mèo đen, trên tay cầm cây chổi cọ bồn cầu đang phát ra ánh sáng vàng mờ ảo, mở cửa kính của buồng tắm.
Mọi thứ đều bình thường, nhưng Dịch Thu lại nhìn thấy một đống tóc đen dài trong bồn rửa, vừa nhìn liền biết đó không phải là của Diêm Trường Sinh.
“Ái chà, Nếu quỷ không chịu ra, thì sao tao đuổi quỷ được?” Dịch Thu bối rối mà nhìn trần nhà, hắn có thể nhìn thấy trên trần nhà có một cái bóng đen, nhưng lại trốn không chịu ra, giống như nó đang kiêng kị cái gì đó.
Dịch Thu suy nghĩ một chút rồi bắt đầu hét lên: “Tiểu tỷ tỷ, tiểu tỷ tỷ, ngươi ngày nào cũng ở đây nhìn trộm người ta tắm rửa, loại hành vi biến thái này là không được phép nha.”
Nữ quỷ: “……”
Dịch Thu: “Có người đã báo cáo hành vi biến thái của ngươi cho ta, ta đề nghị ngươi mau xuống đầu hàng, nếu không đừng trách ta đi lên giết ngươi nha.”
Nữ quỷ: “……”
Dịch Thu: “Thỏ con, ngoan, mở cửa, mau mở ra nào, ta muốn vào!”
Nữ quỷ: “……”
Nhìn thấy Dịch Thu tự chơi một mình rất vui vẻ, mèo đen lại không nhịn được: “Cậu bị thiểu năng hả? Lại đi nói đạo lý với quỷ? đi nhanh lên!”
Dịch Thu thở dài: “Phương châm sống của tao là đối xử chân thành với ma quỷ, thu phục ma quỷ bằng niềm tin và thuyết phục ma quỷ bằng lý trí, nếu không phải chỉ có thể sử dụng phương án cuối cùng, tao cũng không muốn sử dụng bạo lực ah.”
Mèo đen buồn bực hỏi: “Cậu có cái phương châm sống này hồi nào hả?”
Dịch Thu nói một cách nghiêm túc: “Vừa mới thêm vào, vẫn còn nóng hổi nè.”
Mèo đen: “……”
Dịch Thu nhìn lên đỉnh đầu của mình, sờ vào xương cổ đang đau nhức do ngẩng đầu quá lâu, hắn cảm thấy đây không phải là biện pháp. Nếu nói chuyện không thành, vậy thì dùng đao thật kiếm thật làm việc vậy.
Dịch Thu móc ra một lá bùa Thần Lôi, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa, nguyên khí trong đan điền tự động đi qua một chu thiên, hắn thổi nhẹ một hơi, lá bùa bằng giấy không đốt mà tự cháy, ngay lập tức, một tia sấm sét từ ngón tay hắn bắn ra, lao thẳng về phía trần nhà nơi hắn đang chỉ.
Ầm, nổ lớn một tiếng kinh thiên động địa, cả căn phòng chấn động hai cái, trần nhà bị đập vỡ, một bóng đen rơi xuống!
Ngoài cửa.
Hạ Hồng Vận lập tức nhảy dựng lên từ trên sô pha: “Động đất?!”
Lộc Yết cũng nháy mắt nhảy lên từ trên sô pha: “Sét đánh?!”
Hai người hoảng sợ mà nghe được từ trong nhà vệ sinh truyền đến một tiếng tru khủng bố của một người phụ nữ, khiến màng nhĩ của hai người đau đớn.
Ngay sau đó, trong phòng tắm liên tục phát ra tiếng động lớn, giống như đang có người cầm búa phá bỏ phòng tắm vậy.
Trong suốt thời gian đó còn vang lên âm thanh kinh khủng nghe có vẻ biến thái: “Đừng chạy”, “Đừng trốn nữa”, “Né cao ghê, đừng có nhúc nhích” “Cho ngươi chạy này, cho ngươi chạy này, ngươi còn dám chạy”.
“Hồng, Hồng, Hồng Hồng ca…… Chúng ta đừng quấy rầy đại sư bắt quỷ!” Lộc Yết hoảng sợ, nắm chặt cánh tay Hạ Hồng Vận, hận không thể bỏ chạy ngay lập tức.
Hạ Hồng Vận cũng hoang mang lo sợ, hắn vỗn dĩ còn đối với Dịch Thu bán tín bán nghi(*), nhưng nhìn vào trận chiến này, hắn không muốn tin cũng phải tin!
(*): nửa tin mà nửa lại không tin nghi ngờ.
“Vậy thì chúng ta… đi ra ngoài… Đi?” Hạ Hồng Vận còn chưa nói xong, cửa nhà vệ sinh đột nhiên “Ầm” một tiếng, cả cánh cửa bay ra, đập mạnh vào bàn trà, mặt kính bên trên vỡ tan thành từng mảnh, đống đổ nát khiến hai người họ sợ tới mức ngồi trở lại ghế sô pha.
Dịch Thu từ trong phòng tắm chạy ra: “Kẻ cuồng nhìn trộm kia, chạy đi đâu!”
Trong phòng đóng chặt cửa sổ, rèm cửa không có gió mà tự lay động, cả phòng khách nổi lên một trận gió lạnh thấu xương, Hạ Hồng Vận cùng Lộc Yết giống như nhảy xuống hồ băng vào mùa đông vậy, cả người đều bị đông cứng.
Có quỷ! Quả nhiên là có quỷ a a a a a!
Hai người đàn ông to lớn túm tụm lại trên sô pha, run bần bật, cực kỳ hối hận vì đã đề nghị muốn đi xem.
Vừa rồi Dịch Thu đã dùng bùa Hỗn ĐộnThần Lôi để đập nữ quỷ, nữ quỷ đang lẩn trốn trên trần nhà lập tức rơi xuống, hai người lập tức lao vào đánh nhau. Dịch Thu sẽ không thương hại đối với quỷ, cầm cây chổi cọ bồn cầu, đánh nhau với nữ quỷ ngay trong phòng tắm.
Đầu tiên, cả hai quét tất cả các chai lọ trên bồn rửa xuống đất, sau đó đem gương đập rớt xuống thành từng mảnh, còn đem cửa kính của buồng vệ sinh đập ra một vết nứt, Dịch Thu không ngờ rằng nữ quỷ này lại đánh nhau giỏi hơn Vũ Thủy nhiều như vậy, nếu hắn không dựa vào cây chổi cọ bồn cầu đã được phù phép, còn kèm theo khả năng gây tổn thương tinh thần, hắn có khả năng sẽ thua trong trận chiến tay đôi này.
Chuyện này làm sao có khả năng! Một nam nhân như hắn làm sao có thể không đánh lại một nữ quỷ?
Dịch Thu mức độ tức giận tăng vọt, khi bị nữ quỷ bóp cổ ấn lên bồn rửa mặt, liền bùng phát sức mạnh, một đấm đem quỷ đánh ra khỏi phòng tắm, cả quỷ lẫn cửa đều bay ra ngoài, làm cho hai người trong phòng khách sợ hãi cực kỳ.
“Khụ khụ, đối thủ lần này, có chút lợi hại.” Dịch Thu một bên vừa ho vừa ôm lấy cổ vừa nãy bị nữ quỷ bóp, đồng thời lấy ra một lá bùa Thiên Thần Lôi, quyết định không kéo dài trận đấu nữa, nhanh chóng giành chiến thắng với một đòn.
Lá bùa bằng giấy cháy hết trên đầu ngón tay, từ trong hư không đột nhiên xuất hiện ánh sáng sấm sét màu trắng bạc, nữ quỷ nhìn thấy tình hình không ổn, lộn nhào một cái để tránh thoát, nhưng không ngờ bùa lại có thể tự đổi hướng đuổi theo, không nghiêng không lệch mà đánh trúng nó!
Nữ quỷ lại kêu lên, toàn bộ giấy tờ trong căn phòng như bị một cơn lốc cuốn lên, bay loạn xạ, các phụ kiện trang sức nhẹ, đĩa và sách cũng bay lên.
Trong cơn lốc, Hạ Hồng Vận và Lộc Yết hét lên liên tục, hai người đàn ông trưởng thành giống như đang biểu diễn giọng nam cao vậy, hết người này đến người khác hét cao hơn người kia.
“Đại sư a ~~~”
“Cứu mạng a!!!”
“Sắp chết rồi a ~~~”
“Mẹ ơi ta sợ quá!!!”
Dịch Thu ở trong cơn lốc nhảy lên, một tay đem nữ quỷ ấn ngã xuống mặt đất, nữ quỷ còn muốn tru lên, Dịch Thu nổi giận đùng đùng, đem cậy chổi thọc vào mặt nó: “Hát khó nghe như vậy thì câm miệng đi!”
Nữ quỷ bị trúng hai lá bùa sấm sét, đã hấp hối, lại bị cây chổi cọ bồn cầu đánh cho tơi bời, bây giờ còn bị ấn xuống mặt đất lấy chổi cọ vào mặt, trong lòng đã sớm như chết rồi.
“Này, các ngươi còn muốn bắt sống không?” Dịch Thu lớn tiếng hỏi
Hạ Hồng Vận cùng Lộc Yết đã sợ tới mức sắp ngất tới nơi rồi, lúc này hai người đang cùng nhau trốn phía sau lưng ghế sô pha, chỉ lộ ra đôi mắt, run như cầy sấy mà nhìn Dịch Thu, đồng thanh nói: “Từ bỏ từ bỏ!”
Hai người bọn họ nhìn không thấy hình dáng thật của nữ quỷ, nhưng lúc này âm khí mạnh mẽ, bọn họ có thể mơ hồ nhìn thấy trên mặt đất có một bóng trắng đang vặn vẹo giãy giụa.
Tận mắt nhìn thấy sức mạnh của nữ quỷ, ai còn dám bắt sống a!
” Vậy ta siêu độ nha.” Dịch Thu nói.
“Nhanh lên! Làm ơn!” Hai người khóc lóc thảm thiết nói.
Dịch Thu dùng chổi cọ bồn cầu thọc nữ quỷ: “Tên gì? Từ đâu tới? Tại sao lại quấy rầy Diêm Trường Sinh?”
Nữ quỷ sâu kín mà nhìn hắn, đột nhiên hét lên một tiếng, đem Dịch Thu hất ra, tóc dài giống như là gai ngược dựng thẳng lên. Dịch Thu thấy nữ quỷ này đã đánh mất lý trí, hoàn toàn không thể nói chuyện được, cũng không thể hy vọng hỏi bất cứ điều gì từ nó, phải quyết tâm mạnh mẽ siêu độ rồi!
Dịch Thu lấy ra một lá bùa Thiên Địa Thần, đốt nó trên đầu ngón tay, lá bùa bay ra ngoài, lập tức đánh thẳng lên trên người nữ quỷ.
Nữ quỷ cả kinh sợ hãi, thân thể bay ra ngoài như bị va chạm mạnh, ở giữa không trung ầm ầm nổ tung!
Nữ quỷ không kịp giãy giụa, sức mạnh trong lá bùa đã mạnh mẽ siêu độ nó, trở về vĩnh tịch!
Làn gió u ám trong phòng khách đột nhiên dịu xuống, giấy, sách, lọ hoa và đĩa trên trời cùng nhau rơi xuống đất, rải rác, lộn xộn khắp nơi trên mặt đất.
Dịch Thu đang nằm liệt trên mặt đất thở phào nhẹ nhõm rồi chậm rì rì bò dậy, chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhức, trên lưng trên chân trên cổ đều bị bầm tím.
Người ta trừ tà thì tiêu sái, ngầu lòi như vậy, hắn sao lại phải vật lộn nhiều như vậy?
Nữ quỷ này còn đặc biệt hung dữ, là một con lệ quỷ hàng thật giá thật, sức chiến đấu mạnh mẽ, so sánh với Vũ Thủy muội muội thì cô ấy đúng là một con quỷ hiền lành, dễ mến.
Dịch Thu nhìn mớ hỗn độn trong phòng, còn hai người đang nấp sau ghế sô pha với khuôn mặt tái nhợt, run rẩy, buồn cười nói: “Khi nào Diêm Trường Sinh về nhà? Có thể thu dọn đồ đạc trước khi anh ấy về nhà không?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa chính đã truyền đến tiếng mở cửa.
Ba người cùng nhau nhìn lại, Diêm Trường Sinh đã về nhà sớm, vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng bên trong nhà, khuôn mặt anh tuấn liền ngẩn ra.
Trong vòng chưa đầy một ngày, căn phòng quen thuộc đã không còn quen thuộc: bàn trà và cửa phòng tắm đều không còn nữa, rèm cửa bị xé thành giẻ rách, giấy và mảnh thủy tinh rơi khắp sàn, còn có hai người quen đang sợ hãi trốn sau ghế sô pha giống như bị cướp vào nhà cướp bóc, cùng với một tên fan cuồng một tay cầm cây cọ bồn cầu một lần nữa xâm nhập bất hợp pháp vào nhà của hắn.
Diêm Trường Sinh sắc mặt tối sầm: “Các ngươi đang làm cái trò gì vậy?”