Ra Đi

Chương 5




Từng ngày dần trôi qua, cô vẫn giấu kín truyện này. Nhiều lần gia đình và anh có nghi ngờ, nhưng mà cô cũng chỉ vỏn vẹn hai chữ "Không sao"

Gần ba tháng sau...

"Nhìn trên cao khoảng trời yêu mà em lỡ dành cho anh

Giờ mây đen quyện thành bão, giông tố đang dần kéo đến

Chồi non háo hức đang đợi mưa, rất giống em ngày xưa

Mưa trôi để lại ngây thơ trong giấc mơ buốt lạnh"

Em gái mưa - Hương Tràm

Chuông điện thoại của cô reo. Đúng là người u buồn thường để nhạc buồn mà

- Băng ơi, có người gọi này con - Mẹ cô gọi

- Dạ mẹ bảo người ta chờ con một lát ạ

- Ừ - Cầm lấy điện thoại - Alo

- Cho hỏi, đây có phải là số điện thoại của bệnh nhân Trần Lệ Băng không ạ? - Một giọng phụ nữ vang lên

- Tôi là mẹ của nó đây - Mẹ cô hơi ngạc nhiên vì hai chữ "bệnh nhân"

- Chúng tôi đến từ bệnh viện XXX. Xin thông báo với người nhà bệnh nhân, bệnh nhân Trần Lệ Băng chỉ còn sống sót được nhiều nhất là 7 ngày. Người nhà nên chuẩn bị tinh thần

- Chị có nhầm không vậy? Con tôi có làm sao đâu

- Sổ bệnh viện của chúng tôi không bao giờ sai. Bệnh nhân Trần Lệ Băng đã nhập viện vào ngày 14 tháng 7 trong tình trạng ngất xỉu. Và bệnh nhân được chuẩn đoán căn bệnh máu trắng. Nhưng do gia đình chủ quan, nên căn bệnh đã rất nặng và chúng tôi không thể chữa trị được

- Nhưng con tôi đâu có nói gì

- Điều này chúng tôi không thể biết được. Có lẽ là do bệnh nhân quá lo sợ nên mới không dám nói điều này

Bây giờ mẹ cô mới nghĩ đến những điều bất thường đã xảy ra với cô. Thỉnh thoảng mặt cô tái mét, hơi nhăn lại. Có lúc thì ngất xỉu. Hỏi thì cô lại bảo là mệt. Giấy ăn trong nhà hết rất nhanh. Trông khi đó, ở thùng rác có rất nhiều tờ giấy ăn bị vo lại, bên trong có vệt nước màu đỏ, trông như máu

- Không, KHÔNG!!! - Mẹ cô lên cơn huyết áp cao, ngất xỉu

- Alo, alo!!!

- Mẹ ơi, mẹ sao vậy? - Cô vừa tắm xong thì thấy mẹ nằm la liệt dưới đất. Đỡ mẹ dậy, cô quát trong điện thoại:

- MẤY NGƯỜI ĐÃ NÓI GÌ MẸ TÔI???

- Xin lỗi, chúng tôi chỉ báo cho người nhà bệnh nhân rằng bệnh nhân Trần Lệ Băng chỉ có thể sống sót được ít nhất 7 ngày. Không ngờ...

- Thôi được rồi, tôi cúp máy đây

Cô hơi sock, nhưng cố gắng trấn tĩnh lại. Bây giờ cô phải đưa mẹ đến bệnh viện đã