Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue

Chương 75




Cậu ương ngạch đối mắt với hắn.

1 phút trôi qua, không có chuyện gì.

3 phút trôi qua, không có chuyện gì.

5 phút trôi qua, vẫn chẳng có chuyện gì.

Lúc cậu đang nghĩ hắn sẽ cứ như vậy nhìn cậu thì hắn từ từ đứng dậy rồi đi tới gần tường, nhặt cái thìa lên. Hắn nhẹ cười với cậu lúc quay đầu lại, giọng nói nhẹ nhàng tới không tưởng.

"Em không thích cái thìa này sao, anh đi đổi lại cho em cái khác."

Cậu như đánh vào bông, sự tức giận trong người vừa rồi còn vì phân tâm quên mất hiện tại lại lần nữa bùng phát.

Cậu gào lên với hắn, tia máu trong mắt cũng hằn lên rõ mồn một.

"Tôi nói anh cút, anh mau cút khỏi nhà tôi. Tôi không muốn nhìn anh, không muốn dây dưa với anh!!!

Hắn khẽ khựng lại, ánh mắt nhìn cậu lại thêm một tầng sương mù mờ mịt, đen kịt cuồn cuộn không ngừng rục rịch muốn bộc phát. Nhưng hắn vẫn cố gắng kìm lại, quay bước ra khỏi phòng.

Căn phòng lần nữa rơi vào một vùng lặng nhưng rất nhanh hắn đã lại trở lại. Trên tay là một cái thìa mới, hoa tiết tinh tế, nhìn qua rất đẹp. Hắn múc cho cậu một thìa cháo vừa đủ, đưa lên miệng thổi qua, để chắc ăn hơn còn nếm một chút, tự mình trải nghiệm. Sau khi xác định nhiệt độ của cháo đã vừa vặn, hắn đưa tới bên miệng cậu.

Cậu quay mặt đi, từ chối sự thân mật của hắn. Hắn cũng rất kiên trì, cậu quay chỗ nào, hắn liền đưa cháo tới chỗ đó. Đưa đi đưa lại cũng phải hơn chục lần, thìa cháo kia cũng nguội dần.

Cậu không ăn, hắn cũng không cưỡng ép nữa, đặt bát cháo lên tủ đầu giường.

"Nếu em chưa muốn ăn, vậy anh để cháo ở đây, lúc nào em đói thì ăn."

Nói rồi hắn đứng dậy đi ra ngoài. Cậu nhìn theo bóng lưng cao lớn của hắn, trong lòng lại cuộn lên một nỗi chua xót. Mũi cũng cay cay, nước mắt cũng trực trào nhưng cậu không để nước mắt mình rơi. Cậu ngửa đầu nhìn trần nhà trắng, kìm nén lại sự đau nhói nơi trái tim.

Cậu và hắn không thể, dù xét trên phương diện nào cũng không thể. Hắn là phản diện, cậu là người xuyên không, hai người các cậu vốn dĩ chẳng thuộc về nhau, là hai người ở hai thế giới xa lạ. Cứ vậy đi, trước khi cậu lún càng sâu vào đoạn tình cảm không nên có này, hãy để nó kết thúc khi còn có thể đi.

Mấy ngày sau đó, dù cậu đã chịu ăn cơm nhưng tuyệt nhiên không nói với hắn câu nào. Hai người ngồi trên bàn ăn nhỏ mà như ở hai thái cực riêng biệt. Cậu ăn xong lại tới trường học, hắn dọn dẹp một chút rồi tới công ty. Hai người ở chung một không gian nhưng lại như cách cả thời không.

Vì cậu đăng kí thi vượt cấp nên áp lực học tập lớn hơn những sinh viên khác. Cộng với việc bản thân cậu đang trong giai đoạn nhạy cảm của thai kì, ăn chẳng bao nhiêu mà cơ thể đang dần dần suy kiệt. Kết hợp với tình trạng tâm lí đang có biến động mà tới hôm nay, lúc đang đi trên hành lang trường, cậu đã ngất lịm đi vì kiệt sức.

Một cậu bạn beta tốt bụng ở gần đó thấy cậu ngất liền rất trượng nghĩa đưa cậu tới phòng y tế trường. Văn Thư

cùng Văn Uyên lúc nghe tin cậu bị ngất cũng tức tốc chạy tới phòng y tế. Cả hai ngồi bên giường bệnh, nhìn



khuôn mặt xanh xao của cậu mà trong lòng đều là cảm giác áy náy. Nếu như hai người không cùng mọi người lừa

cậu thì cậu có hay không sẽ tốt hơn một chút?

Dù hai người rất muốn ở bên cạnh tới lúc cậu tỉnh lại nhưng họ không thể bỏ lại lớp học mà phải quay lại. Đúng

lúc này, cậu bạn beta tốt bụng cũng đi tới phòng y tế, trên tay cầm thêm hai phần đồ ăn.

Vừa mở cửa liền chạm mặt nhau, cậu bạn beta kia rất chu đáo, thấy hai người bọn họ chưa có ăn, liền mua cho

bọn họ mỗi người một phần sandwich cùng sữa đậu.

"Ừm, tôi cũng không biết các cậu sẽ ăn cái gì nên tự chọn cho các cậu."

"Dù sao các cậu cũng không thể vì đợi cậu bạn kia tỉnh lại mà bỏ bữa được, ăn một chút rồi đợi tiếp cũng không

sao."

Nhìn người thanh niên trước mặt. Văn Uyên khẽ gật đầu nhưng cô không nhận đồ ăn mà cậu bạn kia đưa tới.

"Cảm ơn cậu, tôi không đói lắm."

Cậu bạn kia nhìn sang Văn Thư, sau khi nó khéo léo từ chối cũng chỉ đành thu tay lại. Cậu ta nhìn vào bên trong,

hỏi.

"Cô Trịnh có nói cậu ấy bao giờ sẽ tỉnh lại không?"

Văn Thư nhìn theo tầm mắt cậu ta, giọng nói mang theo chút buồn bã: "Cô ấy bảo cứ để cậu ấy nghỉ ngơi một

chút, truyền nước xong sẽ tự tỉnh."

"Ồ."

Nói rồi cậu bạn beta cũng không có ở lại lâu thêm, bọn họ cũng trở lại lớp học.

Chạng vạng, cậu mới từ từ tỉnh lại. Thấy mình đang trong phòng y tế mà có chút bất ngờ. Cậu không ngờ mình lại



ngất trên đường đến phòng học.

Đang lúc cậu thẫn thờ nhìn lên trần nhà, cậu bạn beta tốt bụng lại lần nữa ghé qua. Thấy cậuđã tỉnh thì cũng gật

đầu coi như đã tự xác nhận với bản thân.

Hai người câu được câu không mà trò chuyện với nhau. Tới lúc mànđêm chuẩn bị kéo tới, cậu mới khó nhọc ngồi

dậy. Cậu bạn beta kia thấy cậu ngồi dậy có chút khó khăn nên cũng tiến tới giúp đỡ.

"Cậu muốn rời đi rồi à?"

"Ừ."

"Cậu không định đợi hai người bạn của cậu sao? Bọn họ nhờ tôi tới xem cậu thay bọn họ vì bọn họ có lớp học tối

đấy.

Cậu im lặng một chút rồi lắc đầu. Hiện tại cậu chưa thể nào tha thứ cho bọn họ, cậu vẫn cần thêm chút thời gian nữa. Cậu định đi nhưng cơ thể vô cùng yếu ớt, loạng choạng định ngã tới nơi. May mắn sao, cậu bạn beta kia kịp lúc đỡ được cậu, mới khiến cậu không bị ngã xuống.

"Hay để tôi đỡ cậu tới cổng đi, cả đoạn đường dài như vậy cậu đi một mình không ổn đâu."

Cậu rất muốn từ chối nhưng khi nhìn đôi mắt kiên định của cậu bạn kia đành gật đầu, nói làm phiền cậu ta rồi.

Cậu bạn beta cũng không có để bụng, cậu ta thích giúp đỡ người khác, giúp được ai thì cậu ta sẽ cố hết sức giúp.

Hai người dìu nhau tới gần cổng, câu được câu không nói chuyện phiếm. Bầu không khí nhất thời cũng rất thoải mái, nhìn nụ cười tươi rói của cậu bạn beta khi kể về mấy chuyện cười, như bị lây nhiềm mà cậu cũng nở nụ cười.

"Bảo bối?"

Âm thanh trầm trầm quá đỗi quen thuộc đối với cậu. Cậu ngước mắt lên, hắn đang đứng ở trước cổng trường, một thân vest đen toát lên sự trưởng thành và uy nghiêm. Dưới ánh đèn đường, ngũ quan hắn càng thêm phần sắc bén, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, bên trong ánh mắt ấy, mọi sự đen đúa bắt đầu phun trào, không thể kiểm soát. Hắn đứng dưới ánh đèn đường, nhìn cậu chằm chằm, toàn thân toát khí lạnh, ánh mắt kia cũng đủ cho cậu biết hắn đang tức giận, còn là cơn tức giận đầu tiên hắn bộc lộ với cậu.