Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue

Chương 70




Bầu không khí trong phòng lập tức như bị đóng băng ngay tại khoảng khắc câu hỏi của cậu vừa dứt, bọn họ không ngờ ngày cậu biết được sự thật lại tới sớm như vậy. Cô y tá vừa rồi nhận thấy dường như bản thân đã vô tình biết được chuyện gì đó động trời nên rất biết điều mà chạy mất.

Cậu đứng đó, đứng ngoài phòng như chính cách cậu đứng ngoài câu chuyện mà nhân vật trong câu chuyện đó lại là cậu. Cậu im lặng chờ đợi câu trả lời của những người cậu tin tưởng nhất, chờ đợi họ giải thích rằng có thể bản thân cậu chỉ là nghe nhầm, mọi chuyện đều không hề giống như cậu nghĩ đâu.

Thế nhưng, cậu đợi mãi, đợi mãi, đợi câu trả lời cậu tự mình ảo tưởng, đến cuối cùng, họ vẫn không nói gì. Họ im lặng như cách họ giấu nhẹm đi bí mật bấy lâu nay, tất cả những người cậu quen biết đều biết đến bí mật ấy, ngay cả đến một người lạ cũng biết đến nó nhưng cậu lại không biết. Cậu bị họ dắt mũi rồi quay như chong chóng suốt một thời gian dài.

Cho đến khi cậu phát hiện ra sự thật, không một lời biện giải, không một lời xin lỗi, cái cậu nhận được chỉ có im lặng. Cậu cúi đầu xuống, không đối diện với ánh mắt của những người trong phòng, rồi bất giác, nước mắt cậu rơi, mũi cậu cay cay. Cậu không biết bản thân hiện tại nên cảm thấy như thế nào mới đúng với tình thế bây giờ.

Cậu nên hận họ vì họ đã không nói cho cậu sự thật không? Nhưng họ là ba mẹ cậu, là người đã cứu sống cậu mà?

Cậu hận họ được không? Vậy cậu nên làm gì? Cậu không biết bản thân nên làm gì lúc này cả. Họ là những người gần gũi nhất, bản thân cậu luôn tin tưởng và dựa dẫm vào họ nhưng rồi cuối cùng thì sao? Họ lại đối sử với cậu như một thằng ngốc, như một kẻ ngoài cuộc.

Mà cũng phải thôi, cậu đúng là kẻ ngoài cuộc mà, cậu đến đây chỉ vì bản thân cậu bị nổ chết ở thế giới trước, cậu vốn dĩ không hề thuộc về nơi này, không phải là một phần trong bộ truyện này. Cậu cố lấy lại bình tĩnh, nhưng cậu không thể, cậu ngước mặt lên, dòng nước mắt vẫn lăn dài trên má. Cậu nhìn qua hết tất cả những người có trong phòng, ba mẹ cậu, cả bác sĩ luôn phụ trách cậu đều đang cố né đi ánh nhìn của cậu.

Họ đang chột dạ.

Cậu cố gắng nói với giọng bình thường nhất có thể, nhưng do đang khóc, giọng cậu liên tục bị đứt quãng: "Tại sao....sao lại...giấu con, tại... sao mọi người, lại.... giấu...con...?"

Lục Vũ không biết nên trả lời con trai mình như thế nào. Chính anh của lúc đó cũng không biết tại sao bản thân lại muốn giấu việc phân hóa lần 2 với Lâm Xuyên. Có lẽ là sợ con trai mình sẽ không chấp nhận được, vì dẫu sao thằng bé cũng sống 18 năm dưới thân phận là một beta. Cũng có thể là do chính sự không quyết đoán của anh, để cho Mộc Hạc nắm thóp. Nhưng lí do là gì thì đến bây giờ cũng đều trở nên vô dụng.

Anh ngẩng mặt, quay sang đối diện với con trai, lời muốn nói đến miệng lại không sao thoát ra được. Trước mắt anh, Lâm Xuyên đang khóc, ánh mắt thằng bé nhìn thẳng vào anh, có một sự tức giận trong đó nhưng nhiều hơn là không bằng lòng.

Vương Hạc cũng không rõ nguyên do vì sao mọi chuyện lúc này lại rối tinh rối mù như thế. Anh ta cũng không biết bây giờ bản thân nên đối diện như thế nào với Lâm Xuyên. Lâm Xuyên đối với anh ta không chỉ là một bệnh nhân, anh ta đã nhìn cậu lớn lên từ bé tới giờ, với anh ta, cậu cũng chẳng khác con cái mình là bao. Việc bị cho ra rìa như vậy, anh ta biết cậu sẽ khó chịu như thế nào, nhưng anh ta cũng chẳng biết phải giải thích với cậu ra sao.



Lâm Phong cũng chẳng khá hơn là bao, anh đã lăn lộn ở trên thương trường vô số lần, bày mưu tính kế anh chẳng kém cạnh ai, duy chỉ việc bị con trai bắt tại trận vụ việc nói dối này thì anh đúng là không thể xoay sở. Anh thở dài một hơi, giọng nói trầm trầm vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng.

"Lâm Xuyên, vào đây, ba sẽ kể mọi chuyện cho con."

Cậu bước vào, ngồi vào cái ghế sofa còn chống nhìn ba mình, không nói gì.

Lâm Phong nhìn con trai, trong mắt vẫn là tình yêu thương từ trước tới nay không bao giờ thay đổi. Cậu ngồi đó, lặng thinh, nước mắt cũng đã ngừng chảy, để lại trên má cậu là những vệt nước dài. Lục Vũ ngồi ở đối diện, muốn lau đi cho cậu nhưng cậu lại tránh đi. Cậu nhìn ra được sự sững sờ trên khuôn mặt của mẹ mình và cả ba của mình nhưng cũng chỉ có vậy, không thể hiện gì thêm.

Khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, trong não cậu trống rỗng, hoàn toàn không thể tiếp nhận thêm bất cứ thứ gì nữa. Dù vậy, ngoài mặt cậu vẫn lễ phép chào tạm biệt ba người rồi đứng dậy rời đi. Ra phía ngoài cửa, cậu có nghe được tiếng của mẹ muốn đưa cậu về, cậu nghe và cậu không để tâm.

Xuống tới sảnh chính, Văn Thư và Văn Uyên đều nhìn ra được cậu vừa mới khóc, hai người nhất thời cuống quýt, vây lấy cậu hỏi lí do. Cậu không trả lời, nhìn hai người đang cố tỏ ra quan tâm mình mà trong lòng tự chế nhạo bản thân ngu ngốc.

"Tôi biết mọi chuyện rồi."

Cậu để lại một câu rồi rời đi.

Văn Thư lập tức hiểu ra ý cậu muốn nói là gì, nó lập tức muốn đuổi theo để giải thích nhưng bị Văn Uyên nhanh chóng giữ lại.

Nó khó hiểu: "Em làm cái gì vậy? Mau buông anh ra, anh phải đi tìm cậu ấy giải thích!!"

Cô khẽ lắc đầu, từ tốn nói: "Hiện tại thứ anh ấy cần nhất là ở một mình để chấp nhận mọi việc. Anh chạy theo cũng chẳng giải quyết được gì đâu."

Văn Thư quả thực bình tĩnh hơn nhưng sự buồn bã cũng nhuộm hết lên mặt nó. Nó nhìn theo bóng dáng cậu rời đi, một thân hình cô độc, vốn không nên thuộc về cậu.