Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue

Chương 60




Lâm Xuyên cũng không định ở lại nhà của bọn họ quá lâu. Sau khi giúp Mộc Hạc rửa bát đũa cậu cũng nói lời tạm biệt rồi ra về. Lúc đi ngang qua phòng khách, một bàn tay to lớn đột nhiên kéo cậu một cái khiến cậu giật mình tí nữa ngã ngửa về sau. Cậu nhanh chóng quay mặt qua liền thấy một khối u ám đen xì cuộn mình trên sofa.

Lâm Xuyên: ….. "Tr...Trịnh Khải?"

Trịnh Khải từ trong đống chăn ló đầu ra, tóc gã rối tung lên vì ma xát với lớp chăn, viền mắt gã có chút đỏ, ánh mắt nửa phần chật vật, nửa phần cầu xin nhìn cậu. Lâm Xuyên còn chưa kịp nói cái gì, từ phía sau cậu vụt qua một cái cốc thủy tinh to bằng một bàn tay. Chờ đến lúc cậu nhận ra cái gì vừa vụt qua mình cũng đồng thời nghe được một tiếng "choang" lảnh lót. Cái cốc thủy tinh vừa rồi hiện đã vỡ thành vài mảnh, nhìn qua chi tiết trên cái cốc cũng biết nó không rẻ một chút nào, cậu trong lòng thầm tiếc nuối một chút. Dù sao cái cốc đó có tội tình gì mà lại phải chịu cái cảnh này cơ chứ? Còn đẹp tới vậy.

Không đợi cậu thương tiếc cho cái cốc xong, Trịnh Khải vừa rồi may mắn tránh được một kiếp nạn đã vội ngó ra cằn nhằn: "Tên điên nhà cậu, ném trúng tôi thì sao đây hả?"

Giọng gã có chút nghèn nghẹn như vừa khóc xong. Nhưng người vừa ném cái cốc kia còn chẳng thèm liếc mắt, mặt hắn đen như đít nồi, hằm hè nhìn vào bàn tay đang nắm lấy cậu của gã, giọng nói cực kì giống ma quỷ doạ người: "Bỏ tay ra!" trước khi tao chặt nó.....đương nhiên phần sau hắn không nói nhưng nhìn ánh mắt hắn thì gã đủ hiểu.

Trịnh Khải liếc xuống bàn tay đầy tội lỗi của mình vẫn còn đang túm lấy cánh tay mảnh khảnh của cậu. Gã nhìn một hồi lại nhìn lên khuôn mặt đầy sát khí của hắn, sau một lúc liền lặng lẽ thả tay cậu ra. Lâm Xuyên cũng không để tâm lắm việc tay mình bị ai kéo, cậu chỉ quan tâm việc tại sao Mộc Hạc lại vô duyên vô cớ ném cốc lung tung như vậy, còn là một cái cốc đẹp như thế.

Cậu khẽ xoay người lại nhìn hắn nhưng trái với những gì gã thấy, Mộc Hạc khuôn mặt tươi tỉnh, đẹp trai tới mức tỏa sáng, nếu đưa hắn vào một căn phòng tối thì chắc cũng chẳng cần tốn tiền đèn điện mất. Giọng hắn dịu dàng đến vắt ra nước còn được: "Sao vậy em? Anh làm em giật mình hả?"

Lâm Xuyên khẽ lắc lắc đầu nói không phải rồi đưa tay chỉ chỉ xác của cái cốc hãy còn đang trên đất: "Sao anh lại ném đồ lung tung. Trúng người thì sao?"

Mộc Hạc mặt không ngượng, mắt không ngại nói dối trắng trợn: "Anh có ném đồ lung tung đâu, anh chỉ trượt tay thôi..." Vừa nói hắn còn ra vẻ tủi thân như kiểu một giây sau nước mắt ngọc ngà liền rơi xuống.

Lâm Xuyên: ....

Trịnh Khải: ....

Thấy cậu không có phản ứng gì, hắn nâng mí mắt giọng điệu ủy khuất nói: "Em không tin anh?"

Lâm Xuyên tiếp tục cạn lời, mãi lúc sau mới khó khăn nói: "Tôi đang...cố gắng tiếp thu kiến thức mới.



Hắn gộp hai bước làm một, nhanh chóng bước tới trước cậu, thân hình cao lớn của hắn đè lên người cậu. Cái đầu vừa nãy còn chỉnh chu hiện tại lắc qua lắc lại trên vai cậu cũng đã có chút rối, hắn ôm chặt lấy cậu ủy khuất vô cùng: "Em phải tin anh, anh chưa bao giờ lừa dối em. Ban nãy là anh thực sự chỉ là trượt tay thôi...."

Trịnh Khải ở một bên đột nhiên phát hiện bản thân phát sáng hơn cả Mộc Hạc ban nãy, còn không cần ăn sáng cũng no bụng một cách thần kì. Gã nhìn hai người một bên thân mật lại thấy tủi thân, nếu Văn Thư cũng ở bên cạnh gã như vậy thì tốt rồi, gã có thể ôm nó tình tứ như đôi cẩu nam nam kia. Càng nghĩ gã càng tủi thân, càng muốn khóc, mắc cái gì tên điên như Mộc Hạc theo đuổi được vợ mà đến phiên gã lại thành đống bùn nhão cơ chứ.

Hiện tại nhớ lại mùi hương của Văn Thư, xúc cảm khi chạm vào Văn Thư, cùng thanh âm ngọt ngào của nó khiến gã kìm không được muốn đến trước mặt nó, ôm nó thật chặt, thỏả thích ngửi mùi hương ngọt ngào cùng xúc cảm mềm mại ấy. Gã nhớ lại khuôn mặt tức giận đến mức đỏ bừng của nó sáng nay cũng không kìm được muốn cắn một miếng, sau đó mặc kệ nó cắn hay mắng gã, gã cũng đè nó ra làm một trận. Gã nghĩ tới cái viễn cảnh xa xôi ấy mà thèm, trong vô thức lại giải phóng pheromone.

Lâm Xuyên đương nhiên không cảm nhận được cái gì nhưng với cái mũi thính như chó của Mộc Hạc thì khác. Hắn đưa đôi mắt sắc lẹm như dao găm tới trên người gã, cùng lúc phóng thích một lượng lớn pheromone như dã thủ đánh dấu lãnh thổ thuộc về riêng mình. Lâm Xuyên rùng mình một cái, cảm nhận chân của bản thân hình như có chút mất sức, muốn ngã tới nơi. Trịnh Khải cũng cảm nhận được vội thu pheromone lại, tránh việc tên điên kia lại giở chứng điên khùng gì.

Nhưng gã cũng nhận ra một điều lạ, hiện tại Mộc Hạc đã qua kì động dục, sao vẫn ngang nhiên giải phóng pheromone khi có Lâm Xuyên ở đây nhỉ?Đó giờ gã có thấy hắn dám thả pheromone cạnh omega của mình bao giờ đâu? Như nghĩ tới khả năng nào đó, khuôn mặt đang tủi thân của gã bỗng chút có sức sống hơn hẳn.

Gã vẫn quấn mình trong chăn, ngồi trên sofa, đôi mắt đào hoa khẽ ngước lên, nở nụ cười quỷ dị nói: "Mộc Hạc, cậu đừng nói với tôi là cậu gặp phải di chứng hậu động dục nhá!?"

Mộc Hạc im lặng không nói gì, nhưng lượng lớn pheromone hắn giải phóng cũng đã nhanh chóng thu lại. Lâm Xuyên còn đang lâng lâng như người say cũng tỉnh hẳn, chú ý tới câu nói của gã: "Hậu...động dục? Cái đó là gì vậy ạ?"

Trịnh Khải cũng rất hào phóng mà sẵn sàng chia sẻ: "Cậu không biết cũng không sao, anh đây nói cho cậu biết.

Di chứng hậu động dục là di chứng chỉ có ở alpha sau kì động dục thôi, cái này cũng khá hiếm thấy. Alpha cấp bậc càng cao, chịu loại di chứng này càng mạnh, rất bám dính bạn đời và đặc biệt chỉ nghe theo bản năng của mình thôi."

Lâm Xuyên ồ lên một tiếng sau đó quay ra nhìn Mộc Hạc: "Vậy anh ấy coi tôi thành bạn đời rồi?"

Trịnh Khải không biết bản thân cậu chưa rõ giới tính của mình, gã dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cậu cùng với hắn:

"Không phải sao."