Mộc Hạc không né tránh, trực tiếp hứng trọn nắm đấm đầy yêu thương của cậu vào ngay giữa mặt. Dù bị đấm cho một cái không nhẹ nhưng vòng tay đang ôm lấy cậu thì chẳng buông lỏng dù chỉ một chút. Hắn biết Trịnh Khải sẽ không làm gì bạn của cậu nhưng mà giờ hắn không biết cách làm thế nào để cậu tin mình, lần trước lừa cậu là hắn sai, bây giờ muốn sửa rồi.
Trong lúc hai người còn đang bận ôm ấp thắm thiết, Trịnh Khải nhân cơ hội lẩn đi luôn, gã sợ chỉ đợi thêm một lúc nữa liền không thể tìm được người kia. Lâm Xuyên vùng vẫy không được, lại nhìn Trịnh Khải đã mất tăm từ bao giờ mà máu nóng dồn lên não, co chân định đá về sau một cái. Bất ngờ là chưa kịp để cậu đá, hắn đã nhanh chóng thả cậu ra rồi né sang một bên rất mau lẹ.
Lâm Xuyên nhướng mày chưa kịp nói gì lại bị hắn nắm tay, kéo đi, hắn vừa đi vừa nói: "Nếu em không tin thì bây giờ chúng ta cùng đi xem, anh đảm bảo sẽ không lừa dối em."
Lâm Xuyên cứ thế ù ù cạc cạc mà bị hắn nắm tay dẫn đi cả một đường theo Trịnh Khải.
Mặt khác, Trịnh Khải không biết làm thế nào mà lần mò được đường đi của Văn Uyên mà một đường đi theo. Đến trước một con hẻm vắng người, gã nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại mà đêm nào cũng gọi tên của gã:
"Tiểu Uyên, sao em lại đưa anh tới đây?"
Tim gã bồng chốc đập nhanh đến khó tả, sự hưng phấn trước giờ chưa từng có lúc này bắt đầu cuộn trào trong gã. Gã gộp hai bước làm một, tiến nhanh vào bên trong con hẻm vắng người kia. Nhưng thứ mà gã nhìn thấy đầu tiên khi vừa bước vào trong là cảnh tượng người kia đang bị một tên alpha khác ôm trong lòng.
Sự chán ghét và tức giận trả biết xuất phát từ đâu mà rục rịch trong gã, như giòi bọ lúc nhúc gặm nhấm tâm trí gã, bóp chặt lấy trái tim gã. Mà hai người kia cũng nhận ra sự có mặt của gã. Văn Uyên buông anh trai mình ra, cô đứng trước mặt nó, che hết hơn phân nửa người của nó. Văn Thư còn chưa kịp nhìn xem người kia là ai đã bị em gái mình chắn trước, hoàn toàn chẳng nhìn được cái gì, nhưng một dự cảm không lành bắt đầu dâng lên như thủy triều trong lòng nó.
Văn Uyên tiến vào trạng thái cảnh giác, cô vô tình phóng ra pheromone, cảnh cáo kẻ khác đừng hòng lại gần lãnh phận của mình: "Anh là ai? Sao lại đi theo chúng tôi?"
Trịnh Khải cười lạnh một tiếng, đáy mắt toàn là sự ghét bỏ và tức giận: "Vậy thì cô là ai mà dám động đến người của tôi?"
Văn Uyên còn chưa kịp hiểu câu nói "người của tôi" kia là muốn nói cái gì thì nhận thấy người sau lưng mình đang run rấy. Mùi vani ngọt ngào thoang thoảng trong không khí, áo của cô bị nó túm chặt, cả cơ thể nó không ngừng nép vào sau lưng cô. Cô vội quay lại xem tình hình của nó, chẳng thèm quan tâm xem người đàn ông phía trước mặt đã đen như đít nồi từ bao giờ.
Khuôn mặt nhỏ của nó tái nhợt, cả cơ thể run lên mất kiểm soát, nước mắt tuôn ra không ngừng và mùi pheromone hỗn loạn trong không khí. Cô không chần chừ một giây, vội vã lấy sẵn thuốc ở trong túi xách ra nhét cho nó uống. Hơi thở của nó vẫn hỗn loạn như cũ, hiệu quả của thuốc phải mất một lúc nữa mới có tác dụng.
Lúc hai người không chú ý, Trịnh Khải đã tiến đến từ bao giờ, đứng ngay sát bên. Gã nhìn xuống người con trai xinh đẹp đêm nào mình cũng mơ tới, sự hưng phấn và bản năng của alpha rục rịch, thôi thúc gã mau đem người này về địa bàn của mình, vĩnh viễn đều nhốt người trong khu vực của bản thân. Đương lúc gã muốn vươn tay tới, chạm vào gương mặt mềm mại kia lại bị một bàn tay khác hất ra.
Gã nhướng mày nhìn người đang đứng cạnh nó, gương mặt tối sầm. Văn Uyên tức giận phóng pheromenon về phía gã, khiêu chiến. Mà gã thì chẳng muốn quan tâm thứ pheromenon như con nít của cô, đưa mắt nhìn người mình nhớ thương thì đáy mắt liền tối lại.
Cả cơ thể của Văn Thư được bao trọn trong mùi pheromone của alpha, gương mặt nhỏ ửng hồng, đôi mắt khẽ híp lại, hô hấp cũng nhẹ nhàng bình ổn, nhìn vô cùng thoải mái, chỉ có điều, pheromenon alpha đó không phải của gã
Gã nghiến răng, phóng thích pheromenon của bản thân, thể hiện uy áp của bản thân.
Sự áp chế về cấp bậc một lần nữa giáng lên người cô, Văn Uyên quỳ sụp xuống, mùi pheromenon của cô nhạt dần rồi hoàn toàn chẳng còn lại gì nữa. Cô khó khăn ngước đầu lên, nhìn về phía anh trai, đồng tử lập tức co lại.
Anh trai cô đang ngồi trên mặt đất, mùi vani ngọt lịm dụ hoặc lan tràn khắp nơi, gương mặt đỏ bừng, hô hấp dồn dập. Mà cái người đàn ông kia lại đang đứng nghênh ngang một bên. Cô phát ra mấy tiếng gầm gừ trong cổ họng, ánh mắt toé lửa nhìn chằm chằm vào người đàn ông, có vẻ gã cũng nhận ra được ánh mắt của cô, trên gương mặt lạnh lùng kia nở ra nụ cười đầy khiêu khích của kẻ chiến thắng.
Gã tiến lại, bế nó lên, lúc này mới nhận thấy được rằng nó nhẹ đến thế nào, cả cơ thể gầy yếu còn không ngừng phát run. Trong lòng gã bồng dâng lên sự chua xót khó nói, còn kèm theo thứ cảm xúc lạ lùng nào đó mà gã không muốn biết. Gã cảm thấy chỉ cần bản thân mình cố gắng tìm hiểu thứ cảm xúc không lời kia thì chắc chắn sẽ rất đáng sợ.
Nhìn người ngày đêm mà bản thân nhung nhớ đang nằm gọn trong lòng mình, gã không kìm được muốn hôn nó một cái. Nhưng chưa kịp làm gì thì nó đã vùng vẫy muốn thoát ra, dù thân thể đã mềm nhữn do chịu ảnh hưởng của pheromone.
Nó yếu ớt dùng tay đẩy hắn ra, giọng run rẩy kèm theo nức nở: "Hức...tránh ra....anh, tránh ra..."
Gã bị nó cự tuyệt thì nổi giận, sự kiêu ngạo trong gã không cho phép nó dám cự tuyệt gã, gã cười khẩy: "Sao vậy?
Lần trước bị tôi chơi còn không đủ nên bây giờ bám theo đứa khác rồi?"
Lời vừa nói ra, Văn Uyên nãy giờ đang bị áp chế bỗng gầm lên một tiếng, cô biết thằng cha trước mặt này là kẻ nào rồi. Gã chính là kẻ đã làm nhục anh trai cô!!
Trịnh Khải nhướng mày, nhìn người đang quỳ trên đất, cất giọng mỉa mai: "Sao? Mày cũng không phục? Nhưng mà vậy thì có sao đâu, cậu ta giờ là người tao nhắm tới, đợi chừng nào tao chơi chán khắc đến lượt mày."
Lâm Xuyên nãy giờ đứng xem tình hình bên ngoài cuối cùng cũng chịu không nổi trước tính cách như cứt này của gã, cậu lao tới vung đấm muốn đấm cho gã mấy cái: "Mày, thằng khốn nạn, buông bạn tao ra."
Mà Mộc Hạc cũng xuất hiện, ánh mắt hắn cũng lạnh lùng nhìn gã, chuẩn bị tẩn cho gã một trận.