Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue

Chương 41




Quả thực sau việc kích động vào tối hôm đó, tiến độ hồi phục của Văn Thư đã tiến triển hơn rất nhiều. Rất nhanh tình trạng sức khoẻ và tinh thần của nó đã quay lại ban đầu, chỉ là nhiều lúc nó sẽ bất chợt lơ đãng hoặc trầm tư vào một việc gì đó. Nhưng điều đó không quan trọng, việc nó có thể vui vẻ lại như ban đầu cũng khiến ba mẹ nó và mọi người mừng rơi nước mắt rồi.

Vì công ty còn việc phải lo liệu nên ba mẹ nó đã bay về thành phố S, nó và cậu cũng bắt đầu nhập học lại. Văn Uyên cũng không biết làm cách nào mà cũng nhập học tại trường đại học A cùng với bọn họ luôn. Việc đi đi về về bằng xe khá bất tiện nên cô cũng ngỏ lời hỏi hai người có muốn dọn tới ở nhà mới của cô hay không.

Văn Uyên: "Đi về bằng xe cũng được mà em thấy hơi bất tiện, hai người có muốn dọn ra ngoài ở cùng em không?"

Lâm Xuyên thể hiện một dấu hỏi to đùng trên mặt: "Anh thấy cũng bình thường, nhưng em có nhà riêng lúc nào vậy?"

Văn Thư cũng nhìn cô bằng ánh mắt tò mò nhưng không nói gì cả. Bình thường nếu gặp phải việc này người nhảy dựng lên dò hỏi đầu tiên chính là nó nhưng bây giờ được như vậy đã tốt lắm rồi.

Văn Uyên nhìn lướt qua hai người, cô dựa cả người vào ghế xe, nhàn nhạt nói: "Từ khi bay sang đây em đã mua rồi."

Văn Thư lúc này mới bắt đầu tham gia vào cuộc thảo luận: "Chắc là đắt lắm, em lấy tiền đâu ra mua vậy?"

Văn Uyên cười cười: "Tiền làm thêm của em."

Lâm Xuyên và Văn Thư nhất thời có chút bất ngờ, sau đó liền cùng hỏi một vấn đề: "Em đi làm thêm?? Nhà mình/ em còn thiếu thốn tiền bạc à?"

Văn Uyên lúc này bị chọc cho bật cười: "Đầu tư chứng khoán, em làm vì đam mê thôi nhưng không ngờ sinh lời."

Lâm Xuyên không hiểu mấy khoản chứng khoán này mất, cậu ồ ồ hai tiếng như đã biết. Văn Thư cũng gật đầu một cái rồi thôi, bầu không khi rơi vào yên lặng. Nhưng lúc này, Văn Uyên lại bắt đầu lên tiếng: "Vậy hai người có muốn dọn tới ở cùng em không?"

Lâm Xuyên nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời: "'Cái này vẫn nên thông báo với mọi người một tiếng đã."

Văn Thư thì ngược lại: "Ừm, anh ở cùng em."

Dù sao hai người là anh em sinh đôi, từ bé đã thân nhau rồi. Chưa kể tới việc thời gian mà nó bị ám ảnh tâm lí cần điều trị, cô cũng là người có công lớn nhất. Dùng pheromone của một alpha đặc biệt thân thuộc sẽ giúp nó quen hơn với pheromone của alpha, từ đó dần dần thoát ra khỏi bóng ma tâm lí. Việc đó đương nhiên là em gái song sinh là cô đây đảm nhiệm rồi. Vì lẽ đó mà nó đã bất giác sinh ra một loại cảm giác phụ thuộc vào em gái mình.

Bác sĩ cũng đã nói qua, tình trạng lệ thuộc này sẽ không kéo dài lâu, chỉ cần một thời gian thì mọi thứ sẽ hoàn toàn quay trở lại bình thường. Chỉ cần luôn giữ cho tâm trạng của nó ở mức bình thường nhất, không quá kích động thì sẽ không sao.



Rất nhanh, cả ba người đều đã được đưa đến trường. Do Văn Uyên học khác khoa với bọn họ nên cô đành tạm biệt hai người trước. Văn Thư và Lâm Xuyên mỉm cười chào cô, sau đó cũng nhanh chóng tiến vào lớp học. Bọn họ chọn một chỗ ngồi không quá bắt mắt nhưng cũng đủ để nhìn thấy bảng đen.

Hai người ngồi đó nói chuyện với nhau được một lúc liền nghe thấy một giọng nói vừa quen vừa lạ. Lúc bọn họ quay ra, không ngoài dự đoán, cả hai chả biết cái người bốn mắt mập mạp trước mặt này là ai.

Lâm Xuyên lịch sự hỏi cậu bạn kia: "Ừ...xin chào, chúng ta có quen biết sao?"

Văn Thư thì trực tiếp làm mặt lạnh, dùng ánh mắt phán xét người ta. Cậu bạn kia sợ tới toát mồ hôi lạnh vội giải thích: "Tôi...tôi là một người thuộc hội chơi chung với anh Vinh Thần, hôm...hôm chào đón tân sinh viên chúng ta có gặp rồi..."

Lâm Xuyên lần mò trong kí ức, nhưng thật sự chẳng nhớ được người trước mặt này là ai. Nhưng nhìn Văn Thư không tỏ thái độ chán ghét gì thì cậu cũng xuôi xuôi, không nhớ được thì thôi khỏi nhớ đi. Khoảng thời gian chăm sóc Văn Thư, cậu cũng đã tinh ý hơn về việc cảm nhận tâm trạng của người khác.

Thực sự cậu cũng rất ân hận bản thân chậm hiểu vấn đề này, chính vì cái sự chậm hiểu ngu ngốc ấy mà cậu đã gián tiếp hại bạn mình. Văn Thư chẳng quan tâm lắm, nó quay đi không muốn nói chuyện với người lạ.

Nhận thấy việc bản thân dường như không được chào đón lắm, cậu bạn bốn mắt kia cười gượng một tiếng rồi rời đi. Lúc cậu ta quay người đi, như nhớ tới việc gì, cậu ta lại quay lại bảo với cậu: "Đúng rồi, tôi thấy cậu cũng xinh nên nhắc nhở trước nhé. Cậu đừng thân thiết quá với anh Vinh Thần, nhìn anh ta vậy thôi chứ không tốt lành gì đâu."

Lâm Xuyên ngạc nhiên hỏi lại: "Không phải cậu chơi chung với bọn họ sao, sao lại nói xấu anh ta?"

Cậu bạn bốn mắt kia cũng thành thật trả lời: "Chị họ tôi chơi với bọn họ nên kéo tôi theo thôi, chứ nói thật tôi thấy anh Vinh Thần chả tốt lành gì đâu. Cậu vẫn nên cẩn thận anh ta đi."

"À đúng rồi, các cậu nghỉ nửa học kì rồi phải không, lát nữa cuối giờ tôi cho các cậu mượn vở nhé?"

Lâm Xuyên nhìn vẻ mặt trân thật của cậu bạn bốn mắt, đôi mắt khẽ híp lại nở nụ cười thân thiện. Mà Văn Thư lúc này cũng không còn phán xét cậu ta nữa, nó nhàn nhạt nói: "Cảm ơn, làm phiền cậu rồi!"

Cậu bạn bốn mắt kia nhất thời ngượng ngùng, xua tay nói không sao rồi đi ra phía sau họ ngồi xuống. Lâm Xuyên quay lại bắt đầu thì thầm với Văn Thư.

Lâm Xuyên: "Xem ra cậu ta là người tốt."

Văn Thư không nói gì nhiều, nó ừm một tiếng như đã biết rồi thôi. Rất nhanh tiết học liền bắt đầu.