Cô gái bên cạnh gã không biết là ngu ngốc hay lá gan lớn, ngay lúc Mộc Hạc đang đằng đằng sát khí lại chen giọng vào. Cánh tay mảnh mai đưa lên vuốt ve bờ ngực rắn chắc của gã, giọng điệu lả lướt: "Trịnh thiếu, ngài có muốn ăn nho không?"
Vừa nói cô gái vừa cầm quả nho mọng nước lên, đưa lên bên miệng, hơi cắn nhẹ để cố định quả nho nhỏ. Trịnh Khải nhếch môi, nâng cằm cô lên, gã cúi xuống nhận quả nho trong miệng cô gái. Lớp vỏ mỏng manh bị cắn rách, lộ ra bên trong là thịt nho mọng nước ngọt lịm. Lúc nước nho ngọt lịm, thơm ngon bao phủ lấy đầu lưỡi, trong trí nhớ của Trịnh Khải trùng hợp với vị máu hơi mằn mặn sộc mùi tanh trong khoang miệng nhỏ ẩm ướt của Văn Thư.
Hai hình ảnh trái ngược nhau hoàn toàn, thời khắc này lại như hòà vào làm một. Trong ánh mắt của gã, cô gái kia từ bao giờ đã trở thành hình ảnh của cậu thanh niên trắng trẻo ngọt ngào nhưng độc miệng. Chàng thanh niên nhỏ nhắn, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu, làn da trắng nõn, khoác lên mình bộ váy bị cắt xẻ đầy táo bạo. Lúc nghiêng người còn như cố ý mà vô tình để lộ ra cặp vú nhỏ nhỏ hồng hồng nhìn rất muốn cắn. Nhưng cái giọng nói nữ nhân vừa vang lên, gã ngay lập tức nhìn lại người trong lòng mình, vẫn là cô gái kia, chàng thanh niên lúc nãy hoàn toàn biến mất tăm.
Gã nhíu mày, nhìn người phụ nữ khuôn mặt chát phấn bôi son mà có chút ghét bỏ. Gã đẩy cô ra, ra lệnh cho mấy người kia ra ngoài hết. Gã đưa tay, khẽ vò tóc mấy cái liền quay ra phía Mộc Hạc vẫn đang ung dung uống rượu, không hề để tâm tới mọi chuyện.
Bất chợt gã hỏi hắn: "Vụ kiện tụng kia thế nào rồi?"
Mộc Hạc đang lắc rượu bỗng dừng động tác, nâng mắt lên nhìn gã, một lúc sau mới trả lời: "Phạt quản thúc tại gia và bồi thường."
Trịnh Khải cũng đoán được phần nào, gã ngả người ra sofa, đưa tay che mắt lẩm bẩm lầm bầm mấy câu không đầu không đuôi: "Nhẹ nhàng như vậy là không nỡ sao?"
Mộc Hạc chả thèm quan tâm bạn mình, hắn nâng ly rượu vang lên, nhấp một ngụm rồi nói: "Lần sau né mấy người xung quanh em ấy ra, em ấy sẽ quan tâm họ hơn tôi."
Trịnh Khải nghe xong mà bật cười, khục khục khạc khạc mấy tiếng liền châm chọc: "Nhưng tôi có động hay không thì cậu ta cũng có quan tâm cậu đâu."
Lời này vừa ra, một ly rượu nhanh chóng bay cái vèo về phía gã, may mắn thân thủ nhanh nhẹn nên gã né được.
Mộc Hạc đứng dậy, nhìn gã từ trên cao không thèm nói gì. Lườm gã một cái rồi rời đi, để lại Trịnh Khải trong phòng VIP một mình.
Gã biết việc kiện tụng này là do Lâm Xuyên thực hiện nhưng gã cũng chẳng làm gì, nếu gã dám động tay chân có khi lại bị thằng bạn mình sực mất. Mà dù vậy cũng tốt, đúng lúc dạo này gã không hứng thú nổi với mấy omega ngoài kia. Không to son chát phấn thì cũng là giọng nói khó nghe, mùi pheromenon thì ngọt gắt gay mũi khiến gã chả thể hứng lên nổi. Gã rút điện thoại ra, mở lên đoạn video ngày hôm đó gã đã quay. Nhìn người thanh niên mấy ngày nay gã luôn vô thức nghĩ tới mà khẽ nuốt nước bọt. Tiếng rên rỉ ngọt ngào, mùi pheromenon trong trí nhớ cũng như đang thoang thoảng đâu đây khiến tâm trí gã mông lung không phân biệt được là thực hay mơ.
Chết tiệt thật, dư vị của hôm đó quá tuyệt vời khiến gã nhung nh, cả cơ thể mềm mại kia nữa. Vừa nghĩ lại thôi
mà phía dưới gã đã dựng lên thành một túp lều nhỏ. Gã nhíu mày, nhất định phải tìm người kia một lần nữa, gã
muốn nếm lại cái vị ngọt ngào chết người kia, vị ngọt ngào khiến gã nhung nh mấy ngày nay. Gã nheo mắt nhìn
người con trai đang khóc nức nở trong video, tay vô thức luồn xuống dưới. (3°
Do vào học đã được một thời gian ngắn mà Vinh Thần vẫn không thấy cậu đâu nên có chút lo lắng. Anh muốn gọi
hỏi thăm nhưng vì là đầu học kì nên có chút bận rộn, mãi đến hôm nay mới gọi hỏi thăm được. Lâm Xuyên nhìn
tên người gọi, cố nhớ xem đối phương là ai. May sao trí nhớ cậu cũng tốt, lục kí ức một chút liền biết người kia là
đàn anh cậu từng gặp, rất nhanh đã bắt máy.
Vinh Thần: "Alo, dạo này em không đến trường sao?"
Lâm Xuyên cũng rất thành thật: "Dạo này trong nhà có chuyện, em xin nghỉ nửa học kì rồi ạ."
Hai người nói chuyện một lúc sau cũng tắt máy, Lâm Xuyn có ấn tượng tốt đối vi vị đàn anh này. Xem ra cậu lại
quen thêm được một người bạn tốt rồi.
Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra, Lâm Xuyên tò mò quay đầu lại, Văn Thư đang ngủ như nhận ra nguy hiểm
giật mình tỉnh dậy, cơ thể co lại run rẩy không ngừng. Người bước vào là một cô gái, thân hình cao ráo, ăn mặc
trang trọng, khuôn mặt xinh xắn giống hệt Văn Thư.
Văn Uyên định lại gần nhưng nhìn thấy anh trai mình như vậy liền đứng im tại chỗ, cô khẽ cúi đầu nói: "Xin lỗi,
bây giờ em mới đến."
Lâm Xuyên thấy cô, liền muốn tới gần nhưng bị Văn Thư giữ chặt tay áo. Cậu nhận ra cơ thể nó đang run rẩy nên
vội vã ngồi xuống vỗ về an ủi. Nhưng vẫn không quên bảo Văn Uyên hãy ngồi xuống. Văn Uyên lặng lẽ chọn một
vị trí cách xa giường, đôi mắt lo lắng nhìn anh trai. Lúc anh trai cô rời đi, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười tươi tắn
như hoa nở đầu xuân. Lúc đó còn ghẹo cô đủ kiểu khiến cô rất bực, nhưng lúc nghe anh hai gặp chuyện, cô rất
muốn chạy tới ngay lập tức, chỉ là cuộc thi giữ cô ở lại, ba mẹ cũng bảo cô hãy ổn định thi đi, hai người sẽ chăm
sóc anh hai cô. Nên đến bây giờ cô mới có thể đến chỗ anh hai mình, nhìn người anh vốn dĩ hoạt bát vui vẻ giờ trở
thành bộ dạng như vậy, bảo người em gái như cô không lo sao được.