Nói thì nói vậy nhưng với cái thế giới mà alpha tượng trưng cho quyền lực thì việc kiện tụng cũng rất khó khăn.
Hiệp hội bảo vệ omega cùng lắm cũng chỉ có thể đối phó với mấy loại alpha cấp thấp, còn với alpha trội như Trịnh Khải hoàn toàn chăng có chút hi vọng nào cả. Dù chứng cứ có đầy đủ, thì nhiều nhất là phạt tiền và quản thúc tại gia.
Sáng sớm, Lâm Xuyên đã hẹn gặp Mộc Hạc tại một quán cafe gần trung tâm. Cậu ung dung tựa người lên sofa của quán, đưa đôi mắt xinh đẹp nhìn ra bên ngoài. Tuyết rơi ngoài trời trắng xoá, người đi đường cũng nhộn nhịp đông vui. Trong quán cũng khá ồn ào, mấy ánh mắt dòm ngó cũng vô tình mà cố ý rơi trên người cậu. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức nhìn ngắm, không ai dám bước lên bởi cậu đang đeo vòng bảo hộ loại dành cho tình nhân.
Những omega khi bị đánh dấu sẽ được alpha của mình đeo lên vòng bảo hộ, như thể một loại bảo vệ con cái của mình trước ánh mắt thòm thèm của những tên khác. Lâm Xuyên không hề biết gì về công dụng của vòng cổ, từ bé đến lớn, cậu luôn được dạy dỗ theo lối sống của một beta. Ngay cả chính bản thân trải qua kì phát tình cũng không hề biết mà việc cậu đeo vòng cổ là mẹ cậu đưa cho.
Anh nói rằng cậu phải đeo cái vòng cổ này, trên đó gắn thiết bị định vị, có thể giúp họ phát hiện vị trí của cậu nếu cậu gặp chuyện gì nguy hiểm. Lâm Xuyên cũng chỉ tặc lưỡi cho qua, điều ba mẹ muốn cậu chưa một lần nào từ chối, dù sao cũng là muốn tốt cho cậu. Mẹ cậu muốn cậu đeo thì cậu sẽ đeo, dù việc đó có hơi bất tiện một chút.
Lúc Mộc Hạc tới, đám alpha trong quán lúc trước lén lút nhìn cậu lập tức thu lại ánh mắt. Sự áp chế của cấp bậc vô cùng rõ ràng, nếu bọn họ còn nhìn chính là chê bản thân sống đủ lâu rồi. Mấy beta và omega không khỏi liếc nhìn người đàn ông cao to, đẹp trai vừa bước vào. Có một omega còn mạnh dạn muốn tới xin thông tin liên lạc nhưng chưa kịp mở miệng đã bị cho ăn một quả bơ to tướng.
Mộc Hạc nhìn cậu, khuôn mặt vẫn luôn lạnh lùng hiện lên sự kinh ngạc. Ánh mắt rơi trên người chàng thanh niên lại dịu dàng đến không tưởng nhưng ngoài nét dịu dàng còn có sự kiềm chế mạnh mẽ. Hắn đoán được nguyên do cậu đeo vòng bảo hộ, nở nụ cười nhẹ trên môi, hắn bước tới, ngồi xuống đối diện cậu.
Mộc Hạc trầm trầm giọng hỏi: "Em hẹn anh có chuyện gì sao?"
Lâm Xuyên thu lại ánh mắt đang nhìn ra bên ngoài, nghiêm túc nhìn hắn: "Anh nói anh sẽ giúp tôi."
Mộc Hạc chân thành gật đầu, sau đó còn dùng ánh mắt mong đợi nhìn cậu. Lâm Xuyên cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng: "Anh muốn điều kiện gì cũng được, chỉ cần trong phạm vi cho phép của tôi thôi."
Ý cười trong mắt hắn hiện lên rõ ràng, giọng nói cũng tràn đầy vui vẻ: "'Anh muốn em thích anh."
Lâm Xuyên có hơi ngỡ ngàng trước đề nghị của hắn, thật sự cậu không hề ngờ tới. Với kinh nghiệm đọc truyện online nhiều năm của bản thân ở kiếp trước lẫn kiếp này, mỗi khi nữ chính đáng thương muốn nhờ vả nam chính thì nam chính tổng tài bá đạo sẽ ném một bản hợp đồng cho cô. Sau đó sẽ đưa ra yêu cầu: "Làm tình nhân của tôi."
Cậu cứ nghĩ boss biến thái trong tiểu thuyết mình xuyên vào cũng sẽ được thiết lập theo hình mẫu tổng tài bá đạo như vậy. Dù sao, tính cách hắn cũng biến thái như thế nhưng lại ân cần với em gái cậu mà. Thoát ra khỏi mớ suy nghĩ đang dần bay về phương trời xa xôi, Lâm Xuyên hỏi Mộc Hạc: "Tại sao anh lại muốn tôi thích anh?
Không phải anh để ý em gái tôi à? Hay anh muốn lợi dụng tôi để tiếp cận em ấy?"
Mộc Hạc đơ ra một lúc lâu, khi cậu nghĩ bản thân có khi nào đoán trúng rồi, đang tìm cách giải quyết lại nghe hắn hỏi ngược: "Ai bảo với em là anh để ý em gái em vậy?"
Lâm Xuyên lập tức trả lời: "Tôi nói đó."
Mộc Hạc dường như hiểu ra được tại sao cậu lại xa cách và lạnh nhạt với mình như vậy sau khi đi công viên giải trí. Hắn đưa tay hơi day day trán, bất lực giải thích: "Anh không hề để ý em gái em, người anh để ý là em mà."
Lâm Xuyên lúc này như tạm thời chết máy, ngơ ngác hỏi lại: "Anh để ý tôi á? Là...anh thích tôi á?"
Nhận được cái gật đầu của hắn, đầu cậu lập tức muốn nổ tung. Hóá ra đó giờ cậu luôn hiểu nhầm hắn, còn đề phòng hắn cao như vậy. Nhưng nghĩ kĩ lại, boss phản diện thích cậu rồi?!!! Điều đó không được, bây giờ cậu phải làm sao mới cứu được bản thân mình đây???
Mộc Hạc lo lắng nhìn khuôn mặt nhỏ đã đỏ như trái cà chua của cậu, thấp giọng hỏi: "Không được sao?"
Lâm Xuyên như bị người ta chích cho một cái, cả người lập tức giật nảy lên, lắp bắp: "À...thì...cái đó.tôi nghĩ là..."
Đối diện với ánh mắt mong ngóng có chút đáng thương của hắn, Lâm Xuyên không những rùng mình mà da gà cũng sắp nổi lên hết rồi. Cậu nói: "Tôi..sẽ cố gắng."