Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue

Chương 30




Sáng hôm sau, Văn Thư tỉnh lại với cơ thể vô cùng tàn tạ. Nó theo bản năng sờ lên tuyến thể sau gáy của mình, xác nhận trên đó không về có vết cắn nào mới an tâm hơn chút. Nó nhìn quanh phòng không thấy Trịnh Khải mới dám thở ra một hơi dài. Nó ngồi ngốc trên giường, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi đầy trên mặt, nhìn cánh tay không đỏ cũng bầm của mình, nó cảm thấy vô cùng kinh tởm, vô cùng buồn nôn.

Toàn thân nó chỗ nào cũng đau, chỗ nào cũng có vết tích do tên khốn nạn kia để lại. Vết thương trên đầu nó tuy đã ngừng chảy máu nhưng vẫn rất đau. Nó hiện tại không còn trong sạch nữa, nó bị tên khốn đó cưỡng hiếp, nó muốn từ bỏ cuộc sống này. Nhưng nghĩ tới ba mẹ mình, bạn bè mình nó lại lo sợ, sợ cái chết của bản thân. Đúng lúc chuông điện thoại của nó cũng vang lên, nó cố gắng lê lết thân mình để đi lấy điện thoại. Nhưng trớ trêu thay.

khi nó vừa đặt chân xuống giường, cơn đau bỗng ập đến khiến nó ngã phịch xuống dưới đất. Nó không từ bỏ mà dùng hết sức lết tới chiếc điện thoại đang nằm trên đất. Là tiểu Xuyên gọi cho nó, nó do dự một hồi sau mới dám nhấc máy, nó im lặng không phát ra một tiếng khóc nào cả, chỉ im lặng rơi nước mắt.

Lâm Xuyên lo lắng đến mất ngủ nguyên đêm, lâu lâu lại gọi điện cho nó nhưng không được. Cậu cứ cách 10 phút lại gọi một lần, mãi tới giờ mới có thể kết nối, cậu mới vội vàng hỏi thăm: "Thư Thư, ông có ổn không, ông đang ở chỗ nào, tôi tới đón ông."

Lời nói quan tâm khiến nó không kìm được cảm xúc, nó khóc thật lớn, muốn dùng cách này để nói cho bạn nó biết rằng nó hoàn toàn không ổn. Lâm Xuyên nghe được tiếng khóc nấc lên của nó cũng cuống hết tay chân, gấp tới nỗi đi cầu thang cũng suýt ngã sấp mặt. Cậu không ngừng hỏi nó đang ở đâu, nói nó mau gửi định vị qua cho mình nhưng đối lại chỉ có tiếng khóc rồi cúp máy.

Chiếc điện thoại sập nguồn nằm gọn trên đôi tay trắng trẻo, Văn Thư vẫn không ngừng khóc, đến nỗi khi Trịnh Khải bước vào cũng không hề biết. Gã nhìn người thanh niên thân mình tàn tạ đang trần truồng ngồi co ro dưới đất mà có chút nhói lòng. Gã không hiểu sao bản thân lại có cảm giác khác lạ đối với nó, một người gã mới gặp lần đầu. Nhìn những hàng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, gã không kìm được bước nhanh tới bên nó, vuốt đi từng giọt nước mắt.

Bị chạm vào một cách bất ngờ, Văn Thư như con thú nhỏ bị doạ sợ mà hất mạnh tay gã ra, dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại về sau. Nó nhìn gã với ánh mắt căm thù và sợ hãi, cảnh giác với từng hành động, cử chỉ của gã. Gã muốn tiến lại gần nó nhưng nó vẫn không ngừng lùi lại về sau, cho tới khi không thể lùi đi đâu được nữa, nó ôm chặt bản thân mình, vào tư thế phòng vệ. Gã tiến lại gần nó, khẽ chạm lê khuôn mặt nhỏ bị sưng tấy do bị gã đánh đêm qua. Lần đầu tiên trong cuộc đời, gã đau lòng cho người khác, lần đầu tiên gã cảm thấy bản thân khốn nạn khi làm ra những hành động như thế.

Trịnh Khải nhẹ giọng: "Em đau lắm sao?"

(Hành con người ta cho đã rồi hỏi câu ngu hết chịu được, mà tui cũng thấy bản thân tui ác nữa @_@)

Văn Thư không trả lời, nó sợ tới mức xanh mặt, ngay cả cơn đau nó cũng không để tâm tới nữa. Ngay lúc đó, cửa phòng bị đạp tung, Lâm Xuyên mặt đen hơn đít nồi chạy vào. Cậu không nói không rằng đá cho gã một cái ngã ra một bên. Lúc gã còn chưa hiểu chuyện gì, cậu đã vung nắm đấm thẳng vào mặt gã, tức giận hét lên.

Lâm Xuyên: "Tên khốn nạn, mày làm gì bạn tao thế hả. Sao mày dám cưỡng hiếp một đứa trẻ dưới 18 tuổi như cậu ấy chứ!!!



Mộc Hạc bình tĩnh đi vào phòng, trên khuôn mặt đẹp trai của hắn còn có chút bầm dập. Hắn không ngăn cậu đánh bạn mình, chỉ đứng đó như pho tượng làm cảnh. Trịnh Khải sau khi bị Lâm Xuyên đấm cho mấy phát cũng phản ứng lại, gã túm lấy nắm đấm chuẩn bị giáng xuống, dùng lực ném cậu qua một bên. Mộc Hạc ngay lập tức đen mặt, bước nhanh tới đỡ cậu. Lâm Xuyên cảm thấy ghê tởm mà hất tay hắn ra, cậu chẳng thèm quan tâm tới hai tên alpha khốn nạn đó mà đi về phía Văn Thư.

Cậu thu hết thảm trạng của nó vào mắt, sống mũi cay cay mà quỳ xuống ôm chặt nó vào lòng. Văn Thư lúc này cũng phản ứng lại, nó khóc đến mất cả tiếng, ôm chặt lấy cậu như cọng rơm cứu mạng cuối cùng, nó nức nở với cậu.

Văn Thư: "Tôi...tên đó...hức...hức...tên đó... hắn ta...hức hức...hắn ta cưỡng...cưỡng hiếp....huhu...tôi...oaaaaaa."

Lâm Xuyên nín nước mắt, nhẹ giọng: "Xin lỗi, là tôi không thông minh, tôi không nhận ra ông đang sợ hãi. Xin lỗi, tôi đến muộn rồi."

Mộc Hạc lúc này đột nhiên cất tiếng: "Tiểu Xuyên, anh..."

Lâm Xuyên lia ánh mắt tới trên mặt hắn, tức đến run người: "Cút xa tôi ra, đừng khiến tôi ghê tởm anh hơn nữa."

Mộc Hạc như con chó bị bỏ rơi, hắn im miệng không nói nữa. Hắn đứng im tại chỗ nhìn người hắn thương. Lần này hắn lại khiến cậu tức giận còn tức giận hơn cả lần trước, hắn muốn đến gần cậu nhưng cậu lại ngày càng cách xa hắn. Nhìn qua bên thằng bạn đang ngồi trên đất, tự dưng hắn lại thấy có chút đồng cảm với gã.

Trịnh Khải từ từ đứng dậy, gã đi tới gần cửa nhặt lên bịch thuốc bị rơi. Lúc nãy gã đã ra ngoài mua về nhưng chưa kịp để nó dùng đã có mấy chuyện không đâu xảy ra. Nó nhìn thấy gã đang càng tiến lại gần, cơ thể run rẩy mất kiểm soát, nước mắt vốn đã dừng lại càng tuôn thêm. Lâm Xuyên cũng cảm nhận được người trong lòng đang run lên không ngừng, cậu theo ánh mắt nó nhìn về phía sau, Trịnh Khải đã đứng sau cậu từ bao giờ.

Gã đưa bịch thuốc ra, nói với giọng khàn khàn: "Thuốc này.....cậu băng cho em ấy đi."

Lâm Xuyên cười lạnh một tiếng cầm lấy bịch thuốc ném thẳng vào mặt gã: "Cậu ấy không cần, tránh xa bọn tao ra. Những gì mày làm với cậu ấy hôm nay, tao sẽ trả lại cho mày sau."

Nói rồi cậu cởi áo khoác ra, mặc vào cho nó. Không biết cậu lấy sức mạnh ở đâu ra mà một phát bế bồng được nó lên, không thèm nhìn lại mà đi thẳng. Cốt truyện đã lệch đi quá xa, bây giờ cậu phải bảo vệ thêm cả nó nữa. Nhất định phải bảo vệ nó thật tốt, nhất định là vậy.