Nháy mắt một tuần liền trôi qua, Lâm Xuyên lười biếng năm phơi cá khô trên giường. Kì lạ là cậu luôn cảm thấy bản thân dường như đã quên mất chuyện gì rồi ấy. Cơ mà suy đi nghĩ lại, Lâm Xuyên tự cho mình tự ảo tưởng ra, cậu vừa mới nghĩ vậy thôi mà Văn Thư đã từ ngoài hồ hởi chạy vào phòng cậu.
Lâm Xuyên tò mò ngóc đầu dậy, thấy nó có chút ăn diện mà hỏi: "Ông định đi đâu à?"
Văn Thư đang mặt mày hớn hở thoáng cái cứng đơ, nó không dám tin nhìn bạn mình, nó không trả lời mà hỏi:
"Ông quên rồi à?"
Đến bây giờ Lâm Xuyên mới ngồi bật dậy, ánh mắt khó hiểu nhìn nó. Văn Thư thở dài một hơi, đi tới kéo Lâm Xuyên dậy: "Ông từng hứa sẽ đi tới buổi tiệc giao lưu tân sinh viên rồi mà, bây giờ không được nuốt lời đâu đó."
Lâm Xuyên chợt à lên một tiếng, hoá ra là cậu quên đi việc này thật. Văn Thư từ lúc nào đã lấy sẵn quần áo giùm cậu luôn rồi, nó đi ra khỏi phòng nhưng không quên để lại một câu.
Nó nói: "Ông nhanh lên nha, đến muộn thì không tốt đâu."
Lâm Xuyên vô cùng ngoan ngoãn mà mặc đồ, áo len đen bó sát cao cổ kết hợp với áo sơ mi trắng bên ngoài và quần âu đen khiến cậu như biến thành một con người khác. Không còn là một thiếu niên xinh đẹp thanh thuần của tuổi trẻ mà càng giống một thanh niên trưởng thành cuốn hút hơn.
Lâm Xuyên ngó ngó mình trước gương mấy cái, không khỏi cảm thán bản thân thật đẹp. Phong cách ăn mặc mà
Văn Thư chọn cũng không tồi, rất phì hợp với cậu. Đang lúc tự luyến hăng say, cậu bị nó kéo đi đến tỉnh người.
Nó nói mà như hờn dỗi: "Tôi biết ông đẹp rồi, đừng có đứng tự luyến trước gương nữa bạn ơi."
Lâm Xuyên cười hì hì vài cái rồi chú ý tới, cậu và nó là đang mặc đồ đôi? Lâm Xuyên đột nhiên lên tiếng hỏi: "Sao vậy? Đi tham gia có chút mà cũng muốn mặc đồ đôi với tôi à?"
Văn Thư cũng rất tự nhiên đáp lời: "Có sao đâu, lâu lắm rồi hai đứa không đi chơi còn gì. Hôm nay nhất định phải chơi cho thật vui mới được!!"
Lâm Xuyên hơi buồn cười: "Phải không? Lúc ở thành phố S chúng ta cũng đi rồi mà?"
Văn Thư có hơi cứng người, giọng điệu cũng nghiêm túc hơn: "Lần đó không tính."
Như chợt nghĩ tới điều gì, cậu cũng tự hiểu mà bỏ qua chủ đề này.
Chiếc xe lăn bánh cũng không lâu là đến nơi, trước cửa trường đại học đang khá đông đúc người đi vào. Trường đại học A của thành phố A là trường có tiếng, những người học ở đây không phải là con nhà quyền quý thì cũng là thiên tài xuất chúng. Chính vì vậy mà lúc chiếc xe nhà Lâm gia dừng lại trước cổng cũng không có ai ngạc nhiên mấy. Chỉ là lúc Văn Thư và Lâm Xuyên xuống xe, ánh mắt của đám người không khỏi lia tới họ.
Lâm Xuyên như cảm nhận được ánh nhìn của đám người này, cậu lúc đầu có hơi ngượng nhưng rất nhanh liền bình tĩnh như thường. Văn Thư thì chẳng thèm để ý ánh mắt của đám sinh viên kia, nó vội kéo tay Lâm Xuyên đi vào khuôn viên trường, vừa đi nó vừa ngoái lại nhìn về phía xe nhà Lâm gia vẫn dừng ở đó nói: "Chú Trương, chú cứ về trước đi, cuối ngày chúng cháu gọi chú sau nha!?"
Ngay sau câu nói ấy, chiếc Rolls Royce cũng rất nhanh liền nổ máy rời đi. Còn Văn Thư vô cùng thích thú mà đi khắp nơi trong trường ngó nghiêng. Khuôn viên của trường khá rộng, cây cối trang trí cũng rất hòà hợp đẹp mắt.
Không hổ là trường top ở thành phố A, mấy phòng học và giải trí, canteen của trường rất hiện đại rộng rãi. Hai người vòng quanh một hồi mới đi tới hội trường của trường, nơi tổ chức buổi tiệc chào đón tân sinh viên.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện mà không chú ý va phải một nhóm người cũng đang đi ngược đường. Văn Thư nhanh tay lẹ mắt đỡ được Lâm Xuyên đang suýt chút nữa để mông hôn đất. Nhóm người kia lúc này mới chú ý không cười đùa nữa, vẻ mặt lo lắng mà hỏi thăm hai người. Lâm Xuyên cười cười nói một câu không sao rồi kéo
Văn Thư cùng xin lỗi, dù sao cũng là bọn cậu đi đứng không nhìn mà lo tán ngẫu. Nhóm người kìa cũng rối rít xin lỗi, bọn họ thực cũng cảm thấy bản thân có lỗi trong việc này.
Văn Thư vô thức ngó tới giữa đám người mà bất ngờ kêu lên: "Là cậu?"
Lâm Xuyên đơ ra, không hiểu gì mà nhìn Văn Thư, nhóm người kia cũng không ngoại lệ, nhìn nó với con mắt tò mò. Chính lúc này một thanh niên cao ráo, gương mặt nam tính đầy cuốn hút và nước da màu lúa mì bước ra, cậu ta hơi ngượng ngùng chào hai người. Lúc nhìn thấy người thanh niên ấy, Lâm Xuyên cũng hơi bất ngờ vì gặp được cậu nhân viên đã vô tình làm đổ nước lên người mình.
Văn Thư vô cùng khó chịu liền châm chọc một câu: "Đúng là thế giới này nhỏ thật, ở đây cũng có thể gặp người quen."
Cậu thanh niên kia có hơi ngượng, gãi đầu không nói gì. Lâm Xuyên vội huých vai nó một cái cười trừ giải vây:
"Lần thứ hai gặp mặt, tôi tên Lâm Xuyên, là tân sinh viên ở đây, còn mọi người thì sao?"
Cậu thanh niên kia vội vàng giới thiệu: "A, xin chào, tôi tên Vinh Thần, là sinh viên năm hai ở đại học A."
Lâm Xuyên cười cười: "Vậy là đàn anh rồi, sau này xin đàn anh giúp đỡ cho bọn em."
Vinh Thần ngượng ngùng xua tay: "Không cần như vậy, tôi ở trong trường cũng khá nổi tiếng, sau này có gì khó khăn, các cậu có thể qua khoa kinh doanh tìm tôi."
Văn Thư bĩu môi: "Hừ, ai thèm."
Lâm Xuyên thân thiện vứt cho nó một nụ cười liền khách sáo nhận lời của Vinh Thần. Đám người kia sau một lúc ngu ngơ làm diễn viên quần chúng cũng bắt đầu giới thiệu. Sau một lúc trò chuyện mới biết hoá ra bọn họ đều cùng học khoa kinh doanh. Lâm Xuyên trên môi câu lên một nụ cười: "Đúng là trùng hợp thật, bọn em cũng học khoa kinh doanh, sau này xin đàn anh đàn chị giúp đỡ nhiều hơn."
Mọi người vô cùng thân thiện mà vỗ vai cậu cười nói, riêng chỉ Văn Thư thì vô cùng khó chịu. Nó đáng lẽ không nên tới đây hôm nay mới phải, thà ở nhà nằm chán chết cũng không có muốn tới đây. Càng nghĩ lại càng tức, nó phóng ánh mắt như dao về phía Vinh Thần đang đứng cùng đám người. Ánh mắt anh chăm chú nhìn Lâm Xuyên lại càng khiến Văn Thư tức muốn ói máu, một Mộc Hạc còn chưa đủ, bây giờ lại có thêm một Vinh Thần từ trên trời rớt xuống. Nó vô cùng tức giận nhưng lại chẳng phát tiết được, mặt nhỏ cau có lườm Vinh Thần, nó nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn cho Lâm Anh.
Văn Thư: *Tiểu Anh, em còn nhớ cái tên nhân viên phục vụ mới tuần trước làm đổ nước lên người tiểu Xuyên không?*
Lâm Anh rất nhanh liền nhắn lại: *Nhớ, bây giờ nghĩ tới em lại tức. Mà anh hỏi chuyện này làm gì vậy?*
Văn Thư: *Hôm nay anh rủ tiểu Xuyên đến trường tham gia buổi tiệc chào đón tân sinh viên. Gặp lại cái tên đó, không nhưng thế, tên đó còn học cùng khoa với bọn anh. Bây giờ thì hắn đang nhìn chằm chằm tiểu Xuyên.*
Lâm Anh lập tức rep: *Cái gì? Sao tên đó giám chứ!??*
*Anh nhất định phải bảo vệ anh trai em, nhớ báo cáo tình hình cho em với đó!!*
Văn Thư: *Yên tâm, anh sẽ bảo vệ tiểu Xuyên!!*