Quyết Tâm Bảo Vệ Em Gái Nữ Chính Trong Tiểu Thuyết Mary Sue

Chương 19: Về nhà (2)




Bầu không khí giữa mẹ vợ và con rể tương lai hiện tại vô cùng "hòà hợp", hai người không ngừng trao cho nhau những cái nhìn tràn đầy "yêu thương". Cứ ngỡ bầu không khí sẽ duy trì như vậy thì Lâm Xuyên từ đằng sau Mộc Hạc bất ngờ ló đầu ra. Cậu mặc một lớp áo len mỏng, bên ngoài mặc thêm một lớp áo khoác thể thao trông khá ấm áp, phối với quần và giày thể thao trông rất có phong cách. Khuôn mặt nhỏ trắng ngần nhìn thật hoạt bát và tràn đầy sức sống.

Lâm Xuyên vô cùng vui vẻ chạy tới cười nói với Lục Vũ, giọng cậu khàn khàn: "Mẹ, mẹ đợi lâu rồi."

Lục Vũ thu lại ánh mắt "yêu thương" với con rể tương lai, anh mỉm cười hiền hậu nhìn con trai mình: "Không lâu, con xong rồi thì chúng ta đi thôi."

Lâm Xuyên: "'Dạ."

Mộc Hạc đứng bên không nói gì, hắn lặng lẽ di dời tầm mắt đến phần gáy đã bị áo khoác che đi phân nửa của cậu. Dù đã có che đi nhưng mấy kiệt tác hắn tạo ra vẫn còn xanh tím trên đó. Hắn nhìn chăm chú vào phần gáy của cậu, không khỏi nhếch khoé miệng nở nụ cười thoả mãn.

Lục Vũ như cảm thấy nguy hiểm đang rình rập con của mình, anh khẽ liếc nhìn lên khuôn mặt của Mộc Hạc. Cái tên sói đội lốt cừu kia đang nhìn chăm chăm vào con của anh với ánh mắt thỏả mãn? Hắn còn chẳng thèm che giấu mục đích thật của mình nữa kìa. Cái ánh mắt đó khiến anh không khỏi cảnh giác, chỉ sợ một chút sơ suất thôi thì con anh sẽ bị tên này cuồm đi mất.

Lâm Xuyên hoàn toàn chẳng biết chuyện gì đã xảy ra giữa hai người nhưng cậu có thể cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, chỉ là cậu không nói ra mà thôi. Nhìn mặt mẹ cậu và Mộc Hạc thì hoàn toàn chẳng có chút cảm xúc ngoài lề nhưng nhìn ánh mắt của hai người xem, muốn đánh nhau luôn rồi. Lâm Xuyên mặc kệ, cậu không muốn quản chuyện này quá nhiều, không nên lột bỏ mặt nạ của người khác thì hơn.

Ba người theo ba lối nghĩ khác nhau nên bầu không khí lại vi diệu mà hài hòà. Lúc rời đi Lục Vũ đã vô tình nhìn thấy "kiệt tác" do Mộc Hạc tạo ra. Anh suýt tí nữa phá vỡ hình tượng mà quay lại đánh nhau với Mộc Hạc. Đừng coi thường anh, dù anh hiện tại cũng đã lớn tuổi, lại còn là omega nhưng anh cũng học võ rồi đấy, lớ ngớ làm anh tức lên thì xác định đi là vừa. May mắn làm sao mà anh kiềm chế lại được, anh nhẹ nhàng tháo khen trên cổ xuống quàng cho Lâm Xuyên, giọng nói thì nhẹ nhàng mà ánh mắt lia tới Mộc Hạc không khỏi phẫn nộ. 2°

Lục Vũ: "Tiểu Xuyên, sau này cẩn thận đừng để bị chó cắn nhé?"

Lâm Xuyên ngu ngơ: "...dạ?"

Sao mẹ lại nói với mình như vậy nhỉ? Bộ mình bị chó cắn à?

Dưới toà chung cư sang trọng có một chiếc Mercedes - Maybach Exelero đậu ngay trước cửa. Mấy người qua đường cũng không khỏi liếc nhìn một chút rồi cảm thán.

Người qua đường: "Woa, đúng là chung cư của nhà giàu có khác. Chiếc xe đắt như vậy cũng mua được."

"Ngưỡng mộ quá đi!!"

"Hazz, đến bao giờ tôi mới mua được một chiếc như vậy nữa."

Trong xe, Lâm Anh chống tay lên lên vai Văn Thư nhắm mắt nghỉ ngơi, Văn Thư cũng dựa cả người vào ghế xe vắt tay che mắt. Mấy hôm nay cả hai người chính là không thất thần thì lại an tĩnh nhắm mắt như đã ngủ. Lâm Phong ngồi ở vị trí lái xe nhìn qua cũng không nói gì thêm, từ sau khi biết Lâm Xuyên đã trở thành omega của

Mộc Hạc thì hai đứa nhỏ này vẫn luôn vậy, anh lo lắng thêm cũng chẳng được gì.

Cửa xe bỗng được mở ra, là Lâm Xuyên và Lục Vũ đã xuống tới nơi. Lục Vũ ngồi bên cạnh ghế lái, tay chống vào cửa xe khuôn mặt không bày tỏ cảm xúc gì. Lâm Phong hiếm khi thấy vợ tức giận như thế cũng có chút lo lắng hỏi han.

Lâm Phong: "Vợ ơi, em sao lại giận thế?"



Lục Vũ giọng điệu thản nhiên như không: "Có một con chó không biết điều cắn con em rồi."

Lâm Phong chợt ngừng lại, anh nhẹ quay đầu nhìn Lâm Xuyên ngồi lên xe. Chiếc khăn quàng của vợ anh đang được quấn quanh cổ của cậu, trong phút chốc anh đã hiểu ra vấn đề. Khuôn mặt anh u ám quay lại nhìn Lục Vũ, giọng nói vẫn rất quan tâm nhưng ánh mắt lại mang sát khí liếc nhìn tòà chung cư sang trọng ngoài xe.

Lâm Phong: "Bây giờ chúng ta có nên ra tay luôn không vợ? Anh thấy tên đó thiếu đòn rồi, có lẽ ngay tới lời nhắc nhở của anh nó cũng chẳng thèm nghe đâu."

Lục Vũ không tỏ thái độ gì: "Không cần đâu anh, chuyện gì nên tới cũng phải tới. Chúng ta ở bên bảo vệ bọn trẻ là được."

Lâm Phong khẽ gật đầu rồi quay lại khởi động xe rời đi. Lâm Xuyên không nghe được ba mẹ cậu đang nói chuyện gì vì cả hai người đều thì thầm với nhau. Cậu tò mò nhưng cũng không hỏi, nếu cả hai người chủ động không muốn cho cậu biết thì một là cậu tự tìm hiểu, hai là bỏ qua luôn. Cậu quay qua nhìn hai con người đang ngồi cạnh mình, người thì cười gượng gạo, người cứ nhìn chằm chằm cậu. Này không hỏi không được rồi.

Lâm Xuyên: "Hai người làm sao vậy?"

Lâm Anh và Văn Thư vội lắc đầu phủ nhận: "Không có gì, em/tôi không sao."

Lâm Xuyên ánh mắt chất vấn nhìn em gái và bạn thân của mình: "Ồ, vậy à?"

Khi Lâm Xuyên đã hỏi câu "vậy à?" thì chứng tỏ cậu sẽ bới móc tất cả chỉ để biết được đáp án cậu muốn. Lâm Anh và Văn Thư toát mồ hôi lạnh, cứ mỗi lúc thế này Lâm Xuyên sẽ vô cùng đáng sợ. Lâm Anh bất lực dùng ánh mắt cầu cứu nhìn hai vị phụ huynh ngồi phía trên nhưng hai người không đáp lại. Văn Thư không chịu được nữa nên đầu hàng.

Văn Thư: "Hazz, tôi bó tay rồi. Đúng là tôi với Lâm Anh đang có tâm sự không thể nói."

Lâm Xuyên hứng thú: "Ổ, vậy nói ra đi."

Lâm Anh, Văn Thư: ==...??

Tâm sự không thể nói mà anh/ông bắt em/tôi nói ra kiểu gì?

Lâm Anh bất lực đỡ trán: "Không thể nói thì sao nói ra được chứ anh hai."

Lâm Xuyên vẫn rất thản nhiên: "Vậy là anh không có phúc để nghe à?"

Lâm Anh: :'))

Anh nói vậy thì khiến em phải làm sao? Không nói thì cảm thấy bứt rứt có lỗi, mà nói ra thì không được.

Lâm Xuyên cuối cùng cũng chịu bỏ qua vấn đề của Lâm Anh và Văn Thư. Cậu lúc này mới muộn màng nhận ra, không phải chỉ có gia đình cậu về thành phố A thôi sao, Văn Thư đi làm gì?

Lâm Xuyên nghi ngờ hỏi: "Sao ông cũng đi cùng gia đình tôi vậy?"

Văn Thư cười cười: "Bảo vệ ông đó."



Lâm Xuyên chấm hỏi: "'Sao lại bảo vệ tôi? Mà ba mẹ ông cho đi à, Văn Uyên cũng không bảo gì luôn hả?"

Văn Thư thật thà trả lời: "Tôi xin phép ba mẹ tôi rồi, ba mẹ tôi cũng không có khó khăn nên đồng ý. Lúc đầu Văn Uyên cũng muốn đi nhưng con bé đang vướng phải mấy cái dự án của CLB nên không đi được. Con bé cũng cằn nhằn tôi dữ lắm chứ đùa."

Lâm Xuyên: "Ổ, vậy ông sang thành phố A thì định ở đâu? Khách sạn à?"

Văn Thư nở nụ cười sâu xa: "Ở ké nhà ông đó, ba mẹ ông đồng ý rồi, mà tôi cũng định học đại học tại thành phố A luôn. Cùng trường với ông đó."

Lâm Xuyên gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi quay đi, điện thoại cậu lúc này hiện lên thông báo tin nhắn. Một số lạ gửi tin cho cậu, điều đặc biệt là cái biệt danh "Chồng iu C" này là cái gì vậy trời? Cậu có đặt biệt danh ai bao giờ đâu?

Cậu bán tín bán nghi ấn vào đọc tin nhắn.

Chồng iu D: *Em đang làm gì vậy?*

Cậu nghi hoặc nhưng vẫn nhắn lại: *Ai vậy?*

Chồng iu Q: *Chúng ta mới sáng nay còn rất tình cảm mà, em bây giờ là ăn xong phủi đít rời đi à?*

Đọc tới đây là cậu hiểu rồi, người nhắn tin cho cậu là Mộc Hạc. Cậu không nhắn thêm gì nữa chỉ lặng lẽ vào đổi lại biệt danh cho hắn thành "Boss biến thái".

Bên kia Mộc Hạc không nhận được tin nhắn của cậu nữa thì cũng chẳng phản ứng gì. Hắn không nhanh không chậm gọi một cuộc điện thoại.

Người bên kia: "Con gọi cho ta có chuyện gì không?"

Mộc Hạc khẽ nhếch miệng: "Đày con đến bây giờ đã được chưa? Con nhớ mẹ rồi."

Người bên kia không tỏ rõ thái độ gì: "Con muốn trở về?"

Mộc Hạc: "Tất nhiên rồi, con đã ở đây được 18 năm rồi, không phải nên để con trở về rồi à?"

Người bên kia im lặng một lúc rồi bất lực thở dài: "Được rồi, chỉ cần con biết điều một chút thì trở về cũng được."

Mộc Hạc nhoẻn miệng nở ra một nụ cười ẩn ý: "Con sẽ không làm gì quá đáng đâu, thưa cha. Hôm nay con sẽ trở về."

Người bên kia khẽ thở dài ừ một tiếng rồi cúp máy. Sau khi tắt máy, đáy mắt Mộc Hạc ẩn hiện một ý đồ xấu xa nào đó rất mờ nhạt rồi ngay lập tức lại bị sự nham hiểm che mất.

Trong văn phòng rộng rãi, ngăn nắp và sạch sẽ, một người đàn ông mặc vest thân hình cao lớn đứng cạnh cửa kính khẽ thở dài. Cuộc gọi vừa tắt trên máy vẫn còn hiển thị trên màn hình điện thoại. Người đàn ông khẽ than thở một câu rồi quay lại bàn làm việc như chưa có chuyện gì xảy ra.