[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Chương 96




Edit by Thanh tỷ

Chương 96: Người từng trải

Tần Nhất cũng không muốn bức con hàng này, cô thấy Tiểu Lam không trả lời mình, cũng không gượng ép.

Bên này Lâm Thanh làm bộ thở dài, hâm mộ nhìn Tần Nhất: "Mọi người nói xem, sao người với người lại có khoảng cách lớn như thế? Nhìn đi nhìn đi, Nhất Nhất là dị năng giả tam hệ, còn tôi cái gì cũng đều không phải."

Tần Nhất muốn bóp méo ký ức của Cao Tình căn bản không gạt được bọn Lâm Thanh. May mà cô cũng không nghĩ giấu giếm, trực tiếp nói cho bọn họ biết cô còn một dị năng hệ tinh thần biến dị, có thể thay đổi ký ức người khác.

Tần Nhất cảm thấy coi như cô không nói, Vân Hoán khẳng định cũng đã nhận ra. Trước đó ở siêu thị trong thành phố A, một đám Zombie không công kích bọn họ mà trực tiếp nhào về phía người phụ nữ trung niên kia, chuyện này khẳng định Vân Hoán có chú ý tới.

Tần Nhất vốn tưởng rằng trở về anh sẽ hỏi cô, không nghĩ tới anh đối với chuyện này không hề nhắc tới một lời. Tần Nhất thấy anh không hỏi, tự nhiên cũng không nói.

Tần Nhất đã sớm biết năng lực quan sát của Vân Hoán rất kinh người. Người như anh vẫn nên làm bạn bè là tốt nhất, nếu như trở thành kẻ địch, vậy thật sự rất đáng sợ.

Tần Nhất một tay đút túi, mái tóc đen rủ xuống, có vài lọn che trước đôi mắt phượng xinh đẹp của thiếu niên, càng làm nổi bật da thịt trắng nõn bên dưới, khiến thiếu niên thoạt nhìn như là công tử thanh quý bước ra từ trong bức tranh.

Chỉ là màu sắc đôi môi thiếu niên có phần tái nhợt, làm cho người ta hận không thể cắn lên đó một ngụm, khiến nó trở nên tươi đẹp hơn chút.

"Anh muốn có dị năng, cũng không phải không thể."

Tần Nhất mở bàn tay ra, mấy khối tinh thạch tỏa ra ánh sáng lập loè lẳng lặng nằm trên tay thiếu niên.

Đám người Lâm đều nhìn sang, đây cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy những tinh thạch lấp lánh đó, mà là tay thiếu niên đẹp quá mức rồi.

Tay thiếu niên so với bọn họ thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng lại trắng nõn thon dài, từng ngón tay đều như là kiệt tác hoàn mỹ của Thượng Đế.

"Những tinh thạch này có thể giúp anh có được dị năng, chỉ cần anh chịu đựng được, trăm phần trăm có thể đạt được dị năng." Thanh âm mát lạnh dễ nghe của Tần Nhất vang lên đánh gãy suy nghĩ của bọn họ.

Đôi mắt đào hoa băng lãnh của Vân Hoán không một gợn sóng sợ hãi, cũng không có chút kinh hỉ nào, anh nhàn nhạt nói: "Đại giới."

Muốn đi đường tắt, không có khả năng không phải trả giá đắt.

Tần Nhất cười khẽ, mắt phượng cong lên, vô cùng mê người: "Không hổ là Hoán ca, cái này sao, đương nhiên là có đại giới. Đại giới chính là tiềm lực, con người đều có tố chất tiềm lực ẩn bên trong, dị năng giả cũng không ngoại lệ. Người dùng tinh thạch thức tỉnh dị năng, ngày sau sẽ không đi được quá xa."

Lâm Thanh vô cùng hứng thú nhìn chằm chằm Tần Nhất: "Kỳ thật so với việc này, tôi càng tò mò làm thế nào mà Nhất Nhất lại biết về những thứ như tinh thạch, dị năng này. Tôi luôn cảm thấy Nhất Nhất cậu giống như đã sinh sống ở tận thế rất rất lâu."

Tần Nhất lười biếng ngước mắt nhìn Lâm Thanh, mắt phượng xinh đẹp trong veo, đôi môi mất máy, lộ ra nụ cười bí hiểm: "Anh đoán xem."

Khóe miệng Lâm Thanh giật một cái, đoán thế nào đây, anh ta cũng không phải thần.

Lâm Thanh biết Tần Nhất không muốn nói, nếu đã không muốn nói, anh ta cũng không ép. Dù sao anh ta cũng không nhất định phải biết được đáp án, chỉ là có chút tò mò, vì con hàng này quá thần bí.

"Những tinh thạch này thật sự có tác dụng lớn như vậy?" Lâm Thanh thông minh đổi sang chủ đề khác. Anh ta cầm lấy một viên tinh thạch, nho nhỏ, rất giống thủy tinh.

Đối với việc trong đầu Zombie có tinh thạch, Tần Nhất đã sớm nói cho bọn Vân Hoán. Cô cũng biết mình cùng một đám yêu nghiệt ở chung một chỗ, không bị phát hiện có điểm khác thường là không thể nào.

Nhưng có một số việc thật sự không tiện giải thích, cô cũng không có ý định giải thích. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần cô không nói lời nào, suy đoán của bọn họ vĩnh viễn chỉ có thể là suy đoán mà thôi.

Chương 97: Không cần

Bọn Vân Hoán không phải người thích tọc mạch chuyện của người khác, nên không có ép hỏi cô.

Tần Nhất ngước mắt nhìn tinh thạch trong tay Lâm Thanh, thản nhiên nói: "Ừm, nó có thể kích phát tiềm lực của người bình thường, khiến bọn họ trở thành dị năng giả, anh muốn dùng nó sao?"

Lâm Thanh thả tinh thạch lại trên tay Tần Nhất, tà mị cười, dáng vẻ thoạt nhìn có vài phần cợt nhả: "Dùng nó? Tôi mới không cần! Mặc dù tôi rất muốn có dị năng, nhưng sẽ không dùng phương thức này để đạt được. Tôi tin tưởng, sau này nhất định tôi sẽ có dị năng."

Anh ta quả thật hâm mộ bọn lão Đại đều sở hữu dị năng, thế nhưng anh lại không hề ghen ghét. Dù sao anh ta có dự cảm, tương lai mình nhất định cũng sẽ có dị năng.

Tần Nhất cười khẽ, mắt phượng xinh đẹp như bảo thạch nhiễm lên sắc thái diễm lệ.

Người gặp qua Tần Nhất đều biết, mắt phượng chính là bộ phận xinh đẹp nhất trên khuôn mặt cô.

Khi đôi con ngươi hiện ra lãnh ý, Tần Nhất tựa như công tử cao lãnh thanh quý bước ra từ trong bức tranh. Còn khi đôi con ngươi nhiễm lên ý cười, Tần Nhất lại giống như yêu tinh câu dẫn hồn.

Đôi mắt đào hoa thâm thúy của Vân Hoán không khống chế được càng trở nên đậm màu hơn. Anh bất động thanh sắc nhích người lại gần, che khuất Tần Nhất.

Lâm Bạch chứng kiến cảnh này trong lòng nhịn không được bật cười. Anh ta chưa từng thấy qua một mặt đáng yêu như vậy của lão Đại, ham muốn chiếm hữu cũng quá mạnh rồi.

Ngay tại lúc Lâm Bạch đang cười trộm, đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống. Anh thoáng ngước mắt, vừa vặn cùng ánh mắt của Vân Hoán chạm vào nhau.

Ý cười bên môi Lâm Bạch lập tức biến mất, đứng ngay ngắn lại, nhìn vô cùng ngoan ngoãn.

Sở Mặc Hòa ôm con thỏ yêu quý, kéo kéo lỗ tai thỏ, cười tủm tỉm cổ vũ Lâm Thanh: "Ừ, tôi tin tưởng Hồ ly chẳng mấy chốc sẽ thức tỉnh dị năng, nhưng nhìn thế nào tôi cũng cảm thấy Đại Bạch sẽ nhanh hơn anh một bước."

Lâm Thanh nghe được vế trước của Sở Mặc Hòa thì cảm động đến hai mắt lưng tròng, nhưng nghe hết vế sau, trực tiếp nhảy dựng lên.

Anh ta phóng đến trước mặt Sở Mặc Hòa, cường điệu nói: "Tôi mới là anh trai, Đại Bạch nó là em trai, em trai đó!"

Trong lúc mọi người đang nháo loạn, mấy tiếng "ọt ọt" không đúng lúc vang lên.

Đỗ Nguyên ngốc ngốc gãi gãi đầu, mắt sáng lên nhìn Tần Nhất: "Ân nhân, tôi đói."

Mấy ngày nay Tần Nhất không ăn gì, liên đới bọn họ cũng không ăn được bao nhiêu. Bây giờ tình huống của Tần Nhất tốt hơn nhiều, tâm tình vừa buông lỏng, tất cả mọi người đều thấy đói bụng.

Uất khí trong lòng tan đi, tâm trạng bình phục trở lại, lúc này Tần Nhất cũng cảm thấy có chút đói bụng.

Cô tự giác đi vào bếp, vì mọi người chuẩn bị đồ ăn ngon. Hiện tại không phải thời điểm dùng bữa ăn chính nên Tần Nhất chỉ chuẩn bị làm vài món đơn giản để tạm lấp đầy cái bao tử, sẽ không ảnh hưởng đến bữa ăn chính.

Sở Mặc Hòa xuyên qua cửa kính, con mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận rộn của Tần Nhất trong phòng bếp, trái tim nhỏ trong ngực rung động: "Nhất Nhất rất giống một người mẹ, thật ấm áp."

Vân Hoán đang nghiên cứu bản đồ, nghe được lời lẩm bẩm của Sở Mặc Hòa, ngón tay cầm bút dừng một chút, khóe miệng nhếch lên một vòng cung cực nhỏ.

Sau khi ăn no nê, Vân Hoán và bọn Lâm Thanh đi ra ngoài tìm kiếm vật tư. Tần Nhất là một bệnh nhân nên bị bọn Vân Hoán cưỡng chế lưu lại nghỉ ngơi.

Nhóm Vân Hoán rời đi, Tần Nhất trở về phòng, sau khi khóa chặt cửa, cô khẽ động ý niệm, lóe một cái đã tiến vào không gian.

Không khí bên trong không gian cực kỳ tốt, rau dưa hoa quả gieo xuống cách đó không xa đều sinh trưởng xanh um tươi tốt.

Tần Nhất tìm Tiểu Lam trên đồng cỏ xanh mướt, lúc tìm thấy, con hàng này đang ngáy o o, ngủ vô cùng say sưa.

Tần Nhất không quấy rầy nó, sau khi tìm được đồ vật mình muốn thì rời khỏi không gian.