Quyền Trượng

Quyển 5 - Chương 141




Đây không phải là thật!

Trong đầu Vatican Ridge quanh quanh quẩn quẩn chỉ còn những lời này, bộ dạng cao quý lãnh diễm ngày thường hiện tại đã không còn lại chút gì, y cứ thế ngồi phệch dưới đất, sắc mặt trắng bệch, cả người thất hồn lạc phách, cho dù là ai nhìn thấy cũng không liên hệ được kẻ trước mặt với vị Hồng y giáo chủ trời sinh quý khí kia với nhau.

“Con đã nhìn thấy cái gì?” Vatican Ridge nghe Giáo Hoàng hỏi như vậy.

Y há miệng, thế nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra một chút thanh âm nào.

“Con nhìn thấy cái gì?” Giáo Hoàng vẫn hỏi tiếp, ánh mắt gắt gao nhìn y, trong đôi mắt mờ đục kia lần đầu tiên tìm được tiêu điểm.

“Con nhìn thấy…” Y phát hiện thanh âm của mình lúc này có chút khản đặc, hoàn toàn là do phải tiếp nhận sự khiếp sợ quá mức trong thời gian ngắn ngủi dẫn tới tạm thời mất giọng. Cho dù hiện tại có người nói cho Vatican Ridge biết y là con riêng của Giáo Hoàng, sự chấn động so ra cũng xa xa kém hẳn với những tin tức mà cái quyền giới này mang đến.

“Con nhìn thấy,” Vatican Ridge, lãnh tĩnh một chút, ngươi không phải những tên nhóc nghèo khổ ở nông thôn chưa từng thấy qua chuyện đời, ngươi là Hồng y giáo chủ, là kẻ tương lai phải thừa kế ngai vị Giáo Hoàng.

Y nghĩ như vậy, móng tay ghim vào da thịt ép buộc mình tỉnh táo, sau đó dùng thanh âm khản đặc nói: “Quá trình giao dịch của ngài và ma vật.”

Giáo Hoàng: “Đúng vậy, Arthur. Chiếc quyền giới này ghi lại phương thức liên lạc của ta và ma vật, sau này con có thể thông qua nó bắt lấy liên lạc với vị diện ma vật. Chúng nó, những sinh vật đê tiện ấy có thể giúp đỡ con, giúp đỡ Giáo đình lần nữa bước lên đỉnh huy hoàng!”

Vì sao phải liên hệ cùng ma vật! Giáo đình vốn dĩ cao quý, thần quan trời sinh cao quý vì sao phải cấu kết với ma vật!!

Vatican Ridge thầm hò hét trong lòng, y gian nan tìm lại giọng nói: “Vì sao người lại cùng…”

“Vì sao ta lại lựa chọn hợp tác với ma vật? Đối với Giáo đình mà nói đây là một loại sỉ nhục?” Giáo Hoàng tiếp nhận vấn đề của y.

Vatican Ridge không nói.

Giáo Hoàng khẽ nở nụ cười, cũng không trách cứ y: “Chuyện này có lẽ nên nói từ rất lâu trước đây. Khi đó ta còn chưa là Giáo Hoàng, thế nhưng vị trí của ta đã được xác định từ lâu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ta sẽ tiếp nhận quyền trượng Giáo Hoàng, thực hiện chức trách Giáo Hoàng. Khi đó, ta cũng giống như con bây giờ, vẫn là một người thanh niên.”

Ánh mắt của ngài trở nên xa xăm mờ mịt, phảng phất xoay ngược thời gian.

“Có một ngày, Giáo Hoàng tiền nhiệm gọi ta đến, nói với ta một số bí mật chỉ có lịch đại Giáo Hoàng có thể nắm giữ. Mọi người đều biết, trong cuộc chiến xa xưa chống lại sự xâm nhập của vị diện ma vật, Quang Minh nữ thần đã dùng lực lượng của bản thân thu bổ khe hở giữa hai vị diện, đánh đuổi toàn bộ ma vật khỏi đại lục Olin.”

“Trên thực tế, chiến tranh hoàn toàn chưa kết thúc, Quang Minh nữ thần ngay lúc đó không thể so với thời kỳ toàn thịnh, cho dù muốn tu bổ khe nứt cũng là có lòng không đủ sức. Cuối cùng, cúng ta đều biết kết quả, nữ thần vẫn lạc, tất cả mọi người đều ăn mừng sự thất bại của ma vật, chào đón hòa bình trở lại. Thế nhưng ngoại trừ lịch đại Giáo Hoàng ra thì không ai biết, khe nứt giữa hai vị diện kỳ thực chưa hoàn toàn khép lại.”

“Đương nhiên, một khe hở nho nhỏ như vậy hoàn toàn không đủ để đại quân ma vật đi qua, vậy nên cách nói đại lục Olin đã được an toàn kỳ thực cũng không tính là sai lầm. Sau khi ta biết được bí mật này đã từng đơn độc đi sâu vào rừng rậm Hắc Ám, tự mình thăm dò khe hở đó, ta phát hiện theo thời gian trôi qua, khe hở càng lúc càng lớn, muốn duy trì hiện trạng phải có người định kỳ tu bổ, đây không phải việc àm những pháp sư hoặc thần quan bình thường có thể làm được. Mỗi lần tu bổ, ít nhất… cũng phải hao hết hơn phân nửa pháp lực của một Giáo Hoàng, mà vì phải tuân thủ thề ước với Quang Minh nữ thần, mỗi một đời Giáo Hoàng đều sẽ tận lực tu bổ khe hở, đây cũng là nguyên nhân vì sao những Giáo Hoàng trước ta không có thọ mệnh lâu dài như ta.”

Ít nhất, hiện tại Vatican Ridge đã có thể giữ được thần sắc bình tĩnh nghe Giáo Hoàng kể chuyện, bất quá theo câu chuyện càng lúc càng phát triển, sự dao động trong lòng y cũng theo đó dâng cao.

“Thế nhưng khi Giáo Hoàng tiền nhiệm nói cho ta biết bí mật này, ta lại không muốn làm như vậy nữa. Giáo đình và pháp sư là kẻ thù truyền kiếp thế nhưng chúng ta vĩnh viễn không thể tiêu diệt hết bọn chúng, các quốc gia trên đại lục cũng bắt đầu rục rịch không còn sùng bái Giáo đình như trước. Ta vì sao phải tu bổ khe hở khiến bọn chúng được lợi chứ? Làm như vậy ngoại trừ sẽ khiến Giáo đình tiếp tục suy sụp thì không còn bất kỳ chỗ tốt nào, những người khác cũng sẽ không bởi vì hành động này mà sinh lòng cảm kích với chúng ta. Nếu như nữ thần cũng đã vẫn lạc, vì sao chúng ta còn phải tuân thủ cái hứa hẹn hư vô mờ mịt kia?”

“Nguyện vọng lớn nhất suốt đời này của ta chính là khiến Giáo đình khôi phục vinh quang cố hữu, mà cái khe hở này lại là một cơ hội vô cùng tốt. Vậy nên ta cũng không ra tay tu bổ nó, thậm chí không nói với bất kỳ ai.”

Giáo Hoàng dừng một chút, ngài đã hoàn toàn lâm vào hồi ức.

“Quả nhiên, vài thập niên sau, khe hở kia không được pháp lực giữ gìn bắt đầu chậm rãi mở rộng. Vị diện ma vật hiển nhiên cũng phát hiện bí mật này, bọn họ bắt đầu thăm dò tiến vào đại lục Olin, sau đó còn tiến hành tiếp xúc với ta. Cái giới chỉ trên tay con chính là thứ khi đó ta đã dùng để ký khế ước với bọn chúng tại rừng rậm Hắc Ám, bên trong có ghi chép cụ thể về khế ước, chỉ cần con xoay nhẫn và đọc đúng thần chú liền có thể liên lạc với bọn chúng.”

Có trong một nháy mắt như vậy, Vatican Ridge rất muốn cởi chiếc nhẫn trên tay mình ra, sau đó dùng quang minh hỏa diễm triệt để thiêu rụi nó đến hạt bụi cuối cùng. Bất quá y vẫn cố nhịn xúc động này xuống, dùng ngữ điệu gần như chất vấn hỏi: “Người tại sao muốn làm như vậy! Ma vật xâm lấm, mục tiêu của chúng là toàn thể nhân loại, là cả đại lục Olin này! Nếu như bọn chúng thành công, như vậy toàn bộ đại lục đều sẽ…”

Vatican Ridge không thể nói tiếp được, y bỗng nhiên nghĩ đến một khả năng, thân thể chợt run lên: “Như vậy, ban đầu khi đại quân xác sống xâm lấn ngài cũng đã lường trước được?”

Giáo Hoàng bình tĩnh nói: “Đúng vậy, cái chết đen cũng không phải một căn bệnh, đó là một loại trớ chú được diễn sinh từ quang minh ma pháp, là ta dạy cho ma vật. Bằng không, vì sao chỉ có quang minh ma pháp với có thể trị liệu cái chết đen chứ?”

“Không, không!” Vatican Ridge đã sợ đến nói năng lộn xộn, gương mặt trở nên vặn vẹo, ngữ tốc liếng thoắng, “Người vì sao muốn làm như vậy! Vì đối phó với sự xâm lấn của đại quân xác sống, thần quan cũng đã hy sinh không ít!”

“Tất cả hy sinh cần thiết đều là đáng giá.” Giọng nói của Giáo Hoàng khi rơi vào tai Vatican Ridge chợt có vẻ quá mức lãnh khốc. “Sự tràn lan của cái chết đen và đại quân xác sống sẽ khiến mọi người lần nữa ý vào Giáo đình, bọn họ sớm muộn cũng ý thức được tầm quan trọng của thần quan. Đám pháp sư kia không thể cứu vớt được bọn họ, người cứu vớt toàn bộ đại lục chỉ có thể là Quang minh giáo đình.”

Vatican Ridge nhắm mắt lại, “Vậy ngài có nghĩ tới, khi đại quân ma vật toàn diện xâm lấn, mọi chuyện đều sẽ thoát khỏi tầm tay của ngài? Bọn chúng tuyệt đối không nghe lệnh ngài, sẽ thủ tiêu toàn bộ nhân loại, ngay cả Giáo đình cũng không ngoại lệ!”

“Con không cần… lo lắng những việc này… con trai ta.” Giáo Hoàng chậm rãi vuốt ve đỉnh đầu Vatican Ridge tựa như khi y còn bé. “Ta tuy rằng đã ký một ít hiệp nghị tạm thời với bọn chúng, thế nhưng loại khế ước này chỉ là đáp ứng nhu cầu. Đợi sau khi con trở thành Giáo Hoàng rồi, con sẽ tiếp xúc được với Đại thuật tiên đoán, đó chính là khắc tinh của ma vật. Thời điểm đại quân ma vật xâm lấn, ngay cả đám pháp sư tự cao kia cũng không thể chống đối, người cuối cùng có thể cứu vớt đại lục chỉ có thể là con, cùng với Giáo đình mà con lãnh đạo. Arthur, ta tin tưởng rằng con sẽ không khiến ta thất vọng, có đúng không?”

Vatican Ridge nỗ lực bình phục kích động trong lòng, y rất muốn phẫn nộ, rất muốn gào thét thật to, thế nhưng y chung quy chỉ có thể dùng giọng nói khô khốc biểu đạt: “Không, Bệ hạ, con không thể làm được! Con không muốn cấu kết với ma vật, thần quan chính là cao quý, không thể cấu kết cùng với ma vật. Điều này sẽ hủy diệt danh dự suốt nghìn năm nay của Giáo đình…”

Giáo Hoàng thở dài: “Arthur, ta không có thời gian, nếu như có thể, ta rất hy vọng toàn bộ phần việc bẩn thỉu này đều do ta xử lý xong, mà con chỉ cần đón lấy quang minh. Bất quá hiện tại đã không còn kịp rồi, con phải tiếp thu lấy nó, người thừa kế mà ta hài lòng nhất từ đầu tới cuối chỉ có một mình con.”

“Đợi đến khi ma vật xâm lấn đại lục Olin, đương nhiên, khi ấy con sẽ đứng về phía nhân loại, cùng nhau đối kháng ma vật ti tiện, như vậy lại có gì mâu thuẫn đâu? Hình tượng của con và Giáo đình sẽ mãi mãi tắm trong quang minh, vĩnh viễn cũng sẽ không có ai phát hiện được khế ước giữa chúng ta và ma vật.”

Vatican Ridge mím chặt môi, y siết nắm đấm giống như thật sự muốn đem móng tay ghim vào da thịt vậy, thật lâu sau y mới tìm về được thanh âm của mình: “Đúng vậy, Bệ hạ, con sẽ vâng theo ý chí của ngài. Con phải làm sao đây?”

“Đứa trẻ ngoan,” Giáo Hoàng lộ ra nụ cười, “Chuyện khe hở con không cần quan tâm đến, nơi đó đã đủ để dung nhập đại quân ma vật thông hành, chỉ cần mấy tháng nữa thời gian ràng buộc của khế ước sẽ kết thúc, khi ấy con sẽ trở thành người nắm giữ lực lượng hàng đầu đại lục, thống lĨnh nhân loại chung tay đối kháng ma vật, đem lực lượng của pháp sư và quý tộc đều nắm giữ trong tay. Đợi khi chiến tranh kết thúc, quyền lực trên đại lục được phân phối lại lần nữa, Giáo đình sẽ trở về vị trí tối cao của mình.”

Vatican Ridge khó khăn hỏi: “… Nội dung khế ước rốt cục là gì, sẽ có ràng buộc gì với chúng ta?”

Đối mặt với người thừa kế của mình, Giáo Hoàng không chút nào giấu diếm: “Rất đơn giản, khi ấy ta ước định với ma vật cao cấp sẽ giúp đỡ bọn chúng gieo rắc cái chết đen, mà bọn chúng sẽ đứng ra thao túng xác sống tấn công lãnh địa nhân loại. Sự giả dối của ma vật không thua nhân loại, bọn chúng cho tới bây giờ cũng chưa từng cho rằng có thể dựa vào xác sống chiếm lĩnh đại lục, trên thực tế đó chẳng qua chỉ là món khai vị cho cuộc chiến bọn chúng đã vạch ra mà thôi, dùng để đánh lạc hướng nhân loại tranh thủ thời gian. Alexander, chính là gã thần quan đi theo bên cạnh Yannick Hill, kỳ thực gã là gián điệp của ta, thân phận thực sự cũng là ma vật, nhiệm vụ của gã chính là gây mâu thuẫn và phát động chiến tranh giữa Charlemagne và Garde.”

Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của Vatican Ridge, ông tiếc nuối nói: “Nhưng rất đáng tiếc, gã thất bại, nhờ ơn của Yannick Hill và Simon, chiến hỏa ngay từ lúc chưa bắt đầu đã kết thúc. Bởi vậy chúng ta đến đến lúc thay đổi kế hoạch, Arthur, một thời gian nữa, Alfonso VIII có thể sẽ gặp được một hồi ám sát, nếu như hắn chết rồi Đế quốc Charlemagne sẽ vì vậy đại loạn, nếu như hắn không chết, dùng sự đa nghi của Alfonso VIII, rất có thể sẽ đặt vấn đề lên người đám pháp sư. Con biết đấy, đại lục này càng loạn sẽ càng có lợi cho chúng ta nắm giữ toàn bộ cục diện sau này.”

“Còn một chuyện nữa, đại quân ma vật sẽ trước hết chiếm đoạt Công quốc Mecklen, con phải nhanh chóng phái một đám thần quan qua đó hỗ trợ, nếu chống đỡ không nổi cứ để mặc bọn họ hy sinh ở đó cũng không sao, như vậy càng có thể đắp nặn hình tượng vĩ đại cho Giáo đình, kẻ khác cũng không thể sinh ra bất kỳ hoài nghi gì. Làm một Giáo Hoàng, con nên biết phải làm như thế nào.”

Theo lời nói của Giáo Hoàng, bàn tay của Vatican Ridge không ngừng run rẩy, thế nhưng biểu tình vẫn kiệt lực giữ cho bình tĩnh: “Đúng vậy, Bệ hạ, con biết nên làm thế nào.”

“Con thề đi.” Giáo Hoàng nói.

Đối mặt với ánh mắt không dám tin tưởng của người học trò âu yếm, gương mặt già nua mệt mỏi của Giáo Hoàng khẽ nở nụ cười: “Tuy rằng con rất có khả năng, thế nhưng con đồng thời cũng nhẹ dạ nữa. Arthur, con biết con thương hại những kẻ đó, cho rằng bọn họ không cần phải hy sinh, vậy nên con phải thề sẽ không phản bội lý niệm của ta, đồng thời kiên quyết chấp hành những lời ta vừa nói.”

“… Con thề,” Nếu như có thể, Vatican Ridge quả thực muốn chạy khỏi căn phòng khiến y hít thở không thông này, thế nhưng lý trí không cho phép y xung động như vậy. Qua một hồi trầm mặc thật lâu, Hồng y giáo chủ rốt cục hạ thấp cái đầu cao quý của mình.

Y nhẹ dạ sao? Không, y một chút cũng không nhẹ dạ, lúc đối mặt với kẻ thù của mình y có thể không chút lưu tình đả kích đối phương, thế nhưng khi đối tượng bị đả kích đổi thành toàn bộ nhân loại trên đại lục thì… Vatican Ridge đã hoàn toàn lật đổ quy tắc làm việc của mình từ trước đến nay, làm một thần quan cao quý, trong những lúc cần thiết y có thể hy sinh rất nhiều thứ, thế nhưng tín ngưỡng sẽ không bao gồm trong đó!

Nếu như ngay cả quang minh cao quý cũng có thể hỗn tạp cùng với hắc ám bẩn thỉu, như vậy quang minh còn có sự cao quý gì đáng nói đâu!

“Con thề, con sẽ không phản bội lý niệm của người, đồng thời kiên quyết chấp hành tất cả những gì ngài vừa nói.”



Suốt cả đêm, không ai biết được nội dung cuộc hội đàm đủ để ảnh hưởng vận mệnh của đại lục này đến tột cùng cụ thể như thế nào.

Đến khi sắp hừng đông, Adolf và Ebul vẫn luôn canh giữ bên ngoài nghênh đón thân ảnh mệt mỏi của Vatican Ridge.

“Đức ngài!” Hai người không hẹn cùng gọi.

Vatican Ridge vẻ mặt ủ rũ, trực tiếp ngã vào salon, khiến Adolf và Ebul đều sợ hãi.

“Đức ngài, Giáo Hoàng bệ hạ rốt cuộc…”

Vatican Ridge phất tay cắt lời của hắn, “Ebul, ngươi lập tức đến gặp Yannick Hill, tự mình đi, mời y tới gặp ta, lập tức.”

Ebul có chút kinh ngạc, không biết rốt cuộc Giáo Hoàng đã nói những gì lại có thể khiến đức ngài Vatican Ridge thay đổi chủ ý nhanh như vậy, hơn nữa còn vô cùng khẩn cấp.

Cho dù như vậy hắn cũng rất nhanh đã phản ứng kịp, sáng suốt lựa chọn không tiếp tục hỏi: “Vâng, Đức ngài.”

Adolf vẫn chưa bỏ ý định tiếp tục truy vấn: “Đức ngài, Giáo Hoàng bệ hạ đã nói gì sao?”

“Đừng nên hỏi, Adolf, ta không nói cho các ngươi là vì các ngươi đấy.” Vatican Ridge liếc nhìn hai người, ngữ điệu nghiêm nghị chợt trở nên hòa hoãn, “Giáo Hoàng bệ hạ chuẩn bị tiếp kiến tất cả Hồng y giáo chủ, ấn định địa vị người thừa kế của ta.”

Đây là chuyện tốt nha! Hai người vui mừng quá đỗi, thế nhưng nhìn nét mặt Vatican Ridge lại không có chút vẻ vui sướng nào, vậy nên cảm giác mừng rỡ của cả hai cũng bị sự khó hiểu thay thế.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?



Một giờ sau, khi Yannick Hill nhận được lời mời của Vatican Ridge cũng đồng dạng cảm thấy kỳ quái.

Tòa thánh và Đế quốc Garde có truyền tống trận liên tiếp, địa điểm đặt ngay trong Giáo đình trung tâm Đế quốc. Mà Yannick Hill hiện tại lại đang công tác trong Học viện ma pháp trung ương, hai bên muốn liên lạc cũng vô cùng thuận tiện.

“Xin hỏi Đức ngài Vatican Ridge muốn gặp tôi vì chuyện gì?” Yannick hỏi người truyền tin Ebul.

“Tôi cũng không rõ lắm, bất quá ngài có thể tự mình đi hỏi.” Ebul mỉm cười trả lời, hắn rất tán thành ý định hợp tác cùng Yannick Hill, vậy nên mặc dù hiện tại Yannick không có một chút quyền lực nào hắn cũng tỏ ra rất khách khí.

Rất nhanh, Yannick đã gặp được Vatican Ridge.

Sau khi trải qua một thoáng chỉnh lý vẻ ngoài, vị Hồng y giáo chủ này đã khôi phục bộ dạng rụt rè lãnh đạm như ngày xưa, thoạt nhìn rất có thể hù người, tuy rằng không hù được Yannick.

“Rất hân hạnh được gặp ngài, Đức ngài Vatican Ridge.” Thần quan tóc bạch kim hơi khom người, ngày hôm nay y cũng không mặt bộ bào phục đê giai màu lam nhạt mà đổi thành bộ bào phục màu trắng dành cho thần quan không có phẩm trạch.

Mặc kệ là dạng quần áo gì mặc lên người y cũng sẽ khiến người ta có loại cảm giác kinh diễm.

“Ta cũng rất vui được gặp lại ngài, người bạn cũ của ta.” Khóe miệng cứng ngắc của Vatican Ridge kéo lên thành một vòng cung hẹp. “Thoạt nhìn ngài có vẻ rất thong dong, hoặc là nên nói.. rất vui vẻ?”

“Oh đúng vậy, bất quá không thể mặc được bộ pháp bào màu lục như trước khiến tôi cảm thấy có chút tiếc nuối.” Yannick thẳng thắn biểu thị sự bất mãn với Giáo Hoàng, cho dù người đang ngồi trước mặt y là môn đồ đắc ý của ngài.

“Rất xin lỗi, tôi biết chuyện này đối với ngài mà nói là không công bằng, bất quá đây là quyết định của Giáo Hoàng bệ hạ, ta cũng không thể thay đổi được.” Vatican Ridge nói.

Yannick mỉm cười: “Không có vấn đề gì, chuyện này không liên quan với ngài, bất quá càng khiến tôi tò mò hơn chính là, ngài vì sao đột nhiên muốn triệu kiến tôi? Để tôi đoán thử một chút, lần trước ngài đã đề cập với tôi về sự qua đời của Hồng y Robert, lần gặp gỡ này có liên quan đến chuyện đó sao?”

Vatican Ridge cũng nở nụ cười: “Đúng vậy, đây chính là lý do vì sao ta thích nói chuyện với ngài, có thể trò chuyện với một người vừa thông minh vừa hiểu được suy nghĩ của ta, đây là chuyện vô cùng sung sướng! Đối với cái tin tức kia, không biết ngài có ý kiến gì chăng?”

“Tôi không có bất kỳ ý tưởng gì, thưa ngài, xin cho phép tôi nhắc nhở một câu, hiện tại tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, là nhân vật nhỏ đến mức cho dù nhìn thấy đê giai thần quan cũng phải hành lễ.” Yannick bình thản tự thuật, ngữ điệu không hề có chút kịch liệt hoặc bất mãn gì.

“Đúng vậy, ngài Hill thân ái, bất quá mọi chuyện luôn có ngoại lệ.” Vatican Ridge tựa hồ không muốn tiếp tục vòng vo nữa, trực tiếp hỏi: “Ngài có muốn lấp vào cái ghế trống kia, trở thành Hồng y giáo chủ sao?”

Nhưng mà Yannick lại nhíu mày, cũng trả lời vô cùng trực tiếp: “Đương nhiên tôi muốn. Thế nhưng theo tôi được biết, cái vị trí này có rất nhiều người mơ ước, Giáo Hoàng cũng không thích tôi, còn nữa, để đổi lại tôi cần bỏ ra thứ gì?”

Vatican Ridge nhìn y, thanh âm trầm thấp: “Chỉ cần sau khi ngài trở thành Hồng y giáo chủ có thể thuyết phục Hồng y Rahl đứng về phía tôi, ủng hộ tôi là được. Chuyện còn lại cứ để tôi làm.”

Yannick rất cẩn thận: “Ủng hộ là tất nhiên, thế nhưng tôi cần một điểm mấu chốt.”

Vatican Ridge trầm mặc chốc lát: “Điểm mấu chốt này liền ấn định theo pháp lệnh của Giáo đình. Ngoại trừ việc ủng hộ ta lên làm Giáo Hoàng, ngài chỉ cần trợ giúp tôi thích đáng trong sự cho phép của pháp lệnh là được.”

Yannick đối với điều kiện có chút rộng thùng thình này không khỏi giật mình: “Chỉ như vậy?”

Vatican Ridge nở nụ cười: “Đúng thế, chỉ như vậy. Phải nói rõ, Hill thân ái, mỗi lá phiếu của Hồng y giáo chủ đều rất quan trọng, ta không thể để nó rơi vào tay của Gustav, vậy nên sự ủng hộ của ngài và Hồng y Rahl đối với ta vô cùng quan trọng. Ngài cũng đừng cho rằng việc thuyết phục người có lập trường trung lập như Hồng y Rahl là chuyện rất dễ dàng.”

Yannick gật đầu: “Thành giao.”



Giáo Hoàng bệ hạ đã tròn một tháng không xuất hiện trước mặt mọi người, lần này đột nhiên lại muốn triệu tập tất cả Hồng y giáo chủ, khó tránh sẽ khiến người ta sinh lòng phỏng đoán.

Thế nhưng bất kể ra sao, tất cả mọi người đều vâng theo mệnh lệnh của Giáo Hoàng, tề tụ tại phòng nghị sự tối cao tại trung ương Tòa thánh, chờ đợi Giáo Hoàng bệ hạ xuất hiện.

Hai bên bàn dài, mười hai chỗ ngồi, ngoại trừ chỗ trống của Giáo Hoàng ở đầu bàn còn có hai vị trí chưa có người xuất hiện.

Một là Hồng y Robert đã qua đời, một còn lại là Hồng y Gustav.

Người sau là đang đại biểu Giáo đình tham dự Hội nghị liên minh đại lục lần hai, chưa kịp trở về.

Giáo Hoàng bệ hạ thậm chí không có ý tứ muốn chờ người trở về.

Cửa lớn mở rộng.

Giáo Hoàng bệ hạ rốt cục xuất hiện, ở bên cạnh ngài có thần quan hầu cận nâng đỡ, lại dùng quyền trượng chống lên mặt đất, chậm rãi bước tới.

Tất cả mọi người đều nhận thấy được bước chân của Giáo Hoàng có chút chậm chạp, nét mặt cũng già nua hơn trước đây rất nhiều, thậm chí bàn tay đang cầm quyền trượng kia không biết từ lúc nào cũng đã giăng đầy nếp nhăn.

Ngài già rồi.

Trong lòng mọi người đều nảy ra một ý tưởng như vậy.

Mà ý tưởng đó khiến cho bọn họ dâng lên một cảm xúc dị dạng không thể nói rõ, bởi vì trong quan điểm của rất nhiều người, Giáo Hoàng phảng phất sẽ không già đi, ngài đã trải qua quá nhiều sự kiện gặp qua quá nhiều người, gần như đã trở thành cột mốc của đại lục này.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, khom lưng nghênh tiếp Giáo Hoàng.

Đợi đến khi Giáo Hoàng đã an vị, bàn tay phất nhẹ mọi người mới ngồi xuống.

Bất quá vị lão nhân này lúc lên tiếng vẫn không đánh mất sự uy nghiêm của ngày xưa.

“Hôm nay ta mời mọi người đến đây là vì một việc phi thường trọng yếu, hy vọng mọi người có thể chứng kiến.” Ngài chậm rãi cất lời, ánh mắt nhìn mọi người xung quanh.

Những nơi ánh mắt của ngài đảo qua, các Hồng y giáo chủ đều cúi đầu không nhìn thẳng về phía ngài để tỏ vẻ cung kính.

“Ta hy vọng hôm nay chúng ta có thể chọn ra ứng viên Giáo Hoàng, bằng không đợi sau khi ta qua đời nếu như Giáo đình vì vậy mà chịu rung chuyển, như vậy ta sẽ thành tội nhân lớn nhất. Năng lực của Arthur Vatican Ridge phi thường xuất chúng, trong lúc ngài đảm nhiệm vị trí Hồng y giáo chủ cũng có biểu hiện vô cùng xuất sắc, vì vậy ta muốn đề cử ngài ấy thành Giáo Hoàng đời sau, không biết các vị có đồng ý?”

Tuy rằng ngoài miệng ông đang trưng cầu ý kiến của mọi người, thế nhưng ngữ điệu lại vô cùng xác định, cho thấy Giáo Hoàng bệ hạ đã đứng trên tình thế bắt buộc. Trên thực tế mọi người đối với vị ứng viên này cũng đã có tâm lý chuẩn bị, vậy nên ai cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

Bất quá nếu so sánh kỹ, biểu tình của Vatican Ridge đang ngồi tại vị trí thứ nhất bên tay phải Giáo Hoàng càng có vẻ bình thản hơn, cũng không lộ ra quá nhiều vẻ mừng rỡ.

“Ta không có ý kiến, với năng lực và tư lịch của ngài Vatican Ridge đây, ngài ấy đảm nhiệm Giáo Hoàng là lựa chọn vô cùng chính xác.” Người và lên tiếng là Hogan, thuộc phe phái ủng hộ Giáo Hoàng, đồng thời cũng là người thuộc vây cánh của Vatican Ridge, chuyện ông mở miệng ủng hộ quả thực không quá ngoài dự liệu.

Chỉ là những người khác vẫn không nói gì, cửa lớn lại lần nữa bị mở ra, bất quá động tác lần này có chút thô bạo, vậy nên hai cánh cửa lớn chạm mạnh vào bức tường, phát ra tiếng động vang dội.

“Cái gì là vô cùng chính xác, cái gì lại gọi là sai lầm?” Gustav sãi bước tiến đến, trên mặt mang theo nét châm chọc lộ rõ. “Giáo Hoàng bệ hạ, cách làm này của ngài quả thực không đủ phong độ, nhân lúc tôi không có mắt lén lút cử hành hội nghị Hồng y ủng lập tân Giáo Hoàng? Đây quả thực không phải là chuyện một vị Giáo Hoàng có thể làm được!”

Mà các Hồng y đứng về phía Gustav ngay một khắc thấy gã xuất hiện đều không hẹn mà ngồi thẳng lưng, sắc mặt hân hoan.

Hogan đứng phắt dậy, lớn tiếng chỉ trích: “Gustav, ngài vì sao có thể vô lễ với Giáo Hoàng bệ hạ như vậy!”

Gustav thậm chí không thèm liếc mắt về phía gã một cái, pháp trượng trên tay lập tức vung lên, Hogan bất ngờ không kịp đề phòng, cả người bị hất bay va vào cây cột đằng sau, thoáng cái đã hôn mê.

Mọi người lập tức ồ lên!

Cũng không phải do năng lực của Hogan quá kém, chỉ là ai cũng không ngờ Gustav sẽ trực tiếp ra tay trước mặt Giáo Hoàng, hơn nữa còn là tấn công một vị Hồng y giáo chủ khác, đây vốn là chuyện không được phép, Hogan càng là không thể ngờ đến!

Tràng diện nhất thời trở nên hỗn loạn, mọi người nhanh chóng chia làm ba phái, một phái cấp tốc đứng dậy chạy đến bên cạnh Vatican Ridge bảo hộ Giáo Hoàng, một phái ủng hộ Gustav, còn lại chính là trung lập.

Hồng y giáo chủ đánh nhau, đây là chuyện nghiêm trọng đến mức nào chứ, bọn kỵ sỹ đứng bên ngoài không dám bước vào, chỉ chờ nghe mệnh lệnh của Giáo Hoàng.

Thế nhưng Giáo Hoàng cũng không ra lệnh cho bọn họ duy trì trật tự, chỉ ra hiệu đem cửa lớn lần nữa đóng lại.

Chỉ cần Gustav chưa phát điên cũng sẽ không động thủ với Giáo Hoàng.

Mà gã quả thực cũng không điên, chỉ muốn hù dọa những người khác một chút mà thôi, thuận tiện còn biểu đạt sự bất mãn mãnh liệt với Giáo Hoàng.

“Gustav, ngài muốn làm loạn sao?” Giáo Hoàng chậm rãi chất vấn.

“Rất xin lỗi, Bệ hạ, chỉ là Hogan thực sự quá vô lể, tôi bất quá là cho ngài ấy một chút giáu huấn nho nhỏ. Phải biết rằng, cho dù đều là Hồng y giáo chủ thế nhưng tư lịch của ngài ấy là thấp nhất, vì sao có thể vô lễ với ta như thế chứ?” Gustav ngoài miệng nói xin lỗi, trên mặt lại không có bao nhiêu thành ý.

“Vậy nên ngài có thể vô lễ với Giáo Hoàng bệ hạ sao!” Vatican Ridge trầm giọng chất vấn.

Gustav như cười như không: “Đó cũng là vì Bệ hạ đã phạm luật trước. Căn cứ theo pháp lệnh của Giáo đình, trước khi mười hai Hồng y có mặt đông đủ, cho dù ứng viên Giáo Hoàng được định ra cũng chỉ là vô hiệu. Robert đã chết, ta cũng không có mặt, lẽ nào Bệ hạ sắp chết rồi nên ngay cả quy củ đơn giản như vậy cũng quên ư?”