Quyền Thiên Dị

Chương 18




Chiết tổn thiên thọ tu nguyên thần

Tình ý sơ biểu phán hồi âm.

Khi Vân Kiêu tỉnh, trời đã tối đen.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ mõ điểm canh, một, hai, ba—- canh ba rồi.

Hơi thở ấm áp mà quen thuộc bao phủ cả căn phòng, cậu ngước mắt lên nhìn, quả nhiên trông thấy một nam nhân ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, khuỷu tay chống lên bàn, đỡ lấy cái đầu nghiêng nghiêng đang chợp mắt.

Cơ thể đau nhói như bị kim châm, ngoài cái đó ra, cổ họng có chút khô rát, nhưng cậu không muốn làm phiền sư phụ.

Dưới ánh nến, khuôn mặt nam nhân có vẻ xám xịt, rõ ràng là cực kì mệt mỏi. Nếp nhăn nơi khóe miệng và đuôi mắt – dấu vết do thời gian lưu lại – như hằn sâu thêm.

Vân Kiêu thấy hết sức tội lỗi, mình lớn được thế này, là vì hấp thụ tuổi xuân vốn không nhiều của nam nhân ấy.

Nhìn sư phụ vất vả chăm sóc cậu như vậy, Vân Kiêu tự khinh thường bản thân, lồng ngực đã mất đi vật ấm áp kia, cũng do cậu nghi ngờ tấm lòng của sư phụ. Mặc dù vật kia trả lại cho phụ thân nghĩa là cậu đã hoàn thành tâm nguyện của mẫu thân, nhưng xét trên mặt khác, đây là lần đầu tiên cậu bất tuân lời sư phụ dặn dò.

Sư phụ, liệu có tức giận chăng?…

Ngọn nến vừa kêu “lách tách” một tiếng, Thiên Quyền liền bừng tỉnh.

Hắn đứng dậy bước đến kiểm tra, chẳng rõ làm sao, Vân Kiêu cuống quýt nhắm mắt lại, trái tim trong ngực đập nhanh hơn. Cậu không biết nên đối mặt với sư phụ thế nào, lấy bảo châu ra khỏi cơ thể sẽ dẫn đến hậu quả gì cậu hoàn toàn không biết, chỉ nhớ trước khi hôn mê, cả người vừa giống như bị kim đâm, lại vừa giống như bị rơi vào hố băng.

Tuy nhiên hiện giờ cơ thể chưa thấy có gì khác thường, còn có sư phụ túc trực bên cạnh, Vân Kiêu lập tức hiểu rằng, mình hẳn đã được sư phụ cứu sống.

Đột nhiên cậu cảm nhận được bàn tay trước đây vốn ấm áp nay có chút lạnh giá đang cẩn thận kéo chiếc chăn bị tuột đến bụng, giúp cậu đắp kín người. Trời càng tối nhiệt độ càng thấp, rõ ràng người kia mệt đến nỗi ngoại bào cũng không mặc thêm, vậy mà vẫn để tâm xem cậu ngủ an giấc hay không.

Đêm tối ảm đạm làm người ta càng thêm yếu ớt, cái mũi chợt thấy chua xót.

“Vân Kiêu? Ngươi tỉnh rồi à?”

Giọng nói sư phụ tuy nhẹ nhàng, nhưng vẫn ẩn chứa vô vàn lo lắng, Vân Kiêu chẳng thể giả vờ thêm nữa, ngoan ngoãn mở mắt, mang theo giọng mũi nồng đậm trả lời:

“Vâng… ”

Thiên Quyền thấy vậy thở hắt ra một hơi, nụ cười tuy có vẻ mệt mỏi, nhưng phần nhiều vẫn là vui sướng.

Hắn quay người đi rót trà nóng mang đến, đỡ Vân Kiêu dậy, khi nước trà nóng đưa tới bên môi được uống xuống cổ họng, Vân Kiêu mới nhận ra họng mình khát tới cạn khô, liền vội vàng hớp mấy ngụm lớn. Thiên Quyền khẽ vuốt lưng cho cậu, nhẹ giọng nói:

“Đừng vội, uống từ từ thôi.”

Vân Kiêu uống hết gần nửa bình mới ngừng lại. Lúc này, Thiên Quyền đang cầm bình nước đặt lên bếp lò còn hồng, tuy đây chẳng qua là hành động hết sức bình thường, nhưng lại do Thiên Quyền làm, nên có cái gì đó không đúng lắm.

Vân Kiêu nhìn chằm chằm vào ánh lửa lập lòe, bất chợt nhận ra. Sư phụ có thể dùng pháp lực phong bế nhiệt độ, hà tẩt phải cần đến bếp lò để dun nước và sưởi ấm?!

Cậu cảm giác trên người Thiên Quyền không còn cái sức mạnh to lớn tuy là tiềm tàng ẩn giấu bên trong nhưng vẫn cảm nhận được nó hiển lộ ra ngoài. Thật cổ quái! Cổ quái như thể Thiên Quyền chỉ còn là một phàm nhân bình thường đang đứng trước mặt cậu.

“Sư phụ, pháp lực của người…?!”

Thiên Quyền xoay lại, đến gần giường, nói: “Không sao, chỉ là tạm thời mất đi thôi.”

Vân Kiêu lắc đầu, cậu đâu phải đứa ngốc, làm sao không nhìn ra vẻ suy kiệt của sư phụ, đây căn bản không phải tạm thời gì cả, pháp lực của sư phụ mạnh mẽ nhường nào, cư nhiên như bị rút tới cạn kiệt thế này.

Cậu chợt đoán ra, thanh âm run run hỏi: “Đó là… do con phải không? Sư phụ…?”

Thiên Quyền biết chẳng gạt được cậu, sớm muộn cũng phải nói, đành trả lời hết sức qua loa: “Vân Kiêu, thực ra ngươi có thể không cần tu hành, chỉ mười lăm năm đạo hành đã có thể hóa thân hình người, tất cả là nhờ nguyên thần trong cơ thể và bảo châu dung hợp giúp ngươi có được nghìn năm công lực. Nay bảo châu rời khỏi thân, tự nhiên sẽ phải trở về nguyên hình, nhưng nguyên thần mười lăm năm quá yếu, một khi mất bảo châu, tất cả sẽ vỡ vụn. Sư phụ nhờ Định Hồn Đan mượn của trời thêm ba canh giờ là để kết hợp nguyên thần và tinh nguyên.” Hắn cười xoa xoa đầu Vân Kiêu, “Nói thật, nguyên hình của Tiểu Vân báo cũng không tồi, sư phụ rất thích.”

Thế nhưng những lời này vào tai Vân Kiêu, như thể sấm sét giữa trời quang.

Cậu chết lặng người, không có cách nào tin được những gì mình vừa nghe thấy.

Sư phụ vì cậu, hy sinh tinh nguyên của mình?! Cậu từng nghe sư phụ nói, thần nhân thọ cùng trời đất, nhưng cũng có lúc kết thúc, còn tinh nguyên là thứ quyết đinh thọ nguyên của Tinh quân, đương nhiên sẽ có lúc cạn kiệt. Chẳng trách sức lực của sư phụ đều mất hết, không chỉ hiện tại, e là sinh mệnh gần như vô tận vô hạn của người cũng chẳng còn nữa.

Vân Kiêu đột nhiên như bị lửa hun vội nhảy từ giường xuống, tóm lấy Thiên Quyền, không màng đến cơ thể đau đớn, hoảng hốt nói: “Không được! Con không thể lấy thọ nguyên của người, lấy về đi!! Lấy về đi!!!”

Thiên Quyền khẽ lắc đầu: “Cái này đâu thể so sánh với những thứ khác, nói muốn thu hồi là thu hồi ngay được.” Nhìn Vân Kiêu thần tình kích động, hận không thể moi toàn bộ nguyên thần của mình ra trả lại cho hắn, hắn biết đồ đệ này vốn quật cường như thế, nếu không dập tắt suy nghĩ ngốc ngếch ấy, chỉ sợ vào một lúc nào đó cậu sẽ trốn tránh hắn, mù quáng mà đau khổ dằn vặt.

“Vân Kiêu, ngươi bình tĩnh, nghe sư phụ nói đây.” Hắn cầm tay Vân Kiêu, thoáng dùng sức nắm chặt: “Thọ nguyên của Tinh quân không chỉ có nghìn vạn năm, cho dù hao tổn nhiều thế nào, vẫn có cách tu luyện lại được, ngươi trước hết không cần lo lắng.” Ngữ khí chuyển sang nặng nề: “Sư phụ có mất hết thọ nguyên cũng chưa chết được, nhưng ngươi đâu giống thế, nguyên thần một khi đã vỡ thì vô phương sống tiếp! Ngươi có biết như thế nguy hiểm nhường nào không???”

Vân Kiêu khó mà nghe vào, hồ đồ nói: “Đều do con! Đều do con không nên… không nên… ”

Thiên Quyền nặng nhọc thở dài, giang rộng cánh tay, ôm chặt thiếu niên quật cường mà bướng bỉnh vào lòng, không cho cậu giãy dụa: “Đồ nhi ngốc! Chẳng phải đã nói sư phụ sẽ không chết sao?”

“… Thế nhưng… pháp lực của sư phụ mất hết rồi, nếu không phải tại con ngu ngốc… ” Cậu nhỏ giọng đem chuyện gặp hắc báo yêu như thế nào, bị hắn mê hoặc mà giao bảo châu ra làm sao thuật tường tận, Thiên Quyên chỉ im lặng lắng nghe, không ngắt lời cậu, kì thực nói ra cũng tốt, có những thứ cứ cất giữ trong lòng sẽ bất tri bất giác mà trở nên phức tạp.

Thiên Quyền nghe xong liền nói: “Có câu “hoài bích kì tội”(*), thật ra ngươi từ bỏ bảo châu thoát khỏi dị số, ngược lại càng tốt hơn.”

Tâm tình Vân Kiêu dần dần bình tĩnh, đôi tay vốn ôm chặt đầu cậu như muốn sát nhập nó vào cơ thể không rõ từ lúc nào đã nới lỏng, dịu dàng ôm ngang vai cậu, để cậu có thể dựa vào bờ vai và lồng ngực hắn, điều này giống như hồi Vân Kiêu còn nhỏ thích thân thiết nằm trong lòng sư phụ, tất cả cứ như chưa từng thay đổi…

Sư phụ vẫn thích mân mê ngón tay cậu, tựa như thói quen giữa đôi tình nhân.

“Sư phụ… ”

“Hửm?” Câu trả lời của Thiên Quyền có chút lơ đãng, vẫn như trước khi tinh nguyên bị tổn hại, một chút ảnh hưởng cũng không có, hắn vẫn cảm thấy rất dễ mệt mỏi, có lẽ thân thể này đã chẳng còn khỏe mạnh.

“Con sẽ luôn luôn bên cạnh sư phụ.”

“Được… ”

“Cùng người tu tinh nguyên.”

“Ừ… ”

“Sư phụ, con không muốn chỉ là đồ đệ của người.”

“Ờ… ”

Thiên Quyền mơ hồ không nhận ra ý tứ trong lời nói đối phương, Vân Kiêu đứng thẳng người, từ từ ngước đầu lên, đôi mắt màu xanh thẫm nhìn thẳng vào hai mắt đối phương, không có nửa điểm che dấu ý tứ muốn nhập vào cốt tủy người kia. Đó không được phép là ánh mắt của đồ nhi với sư phụ, đó là cái nhìn của một nam tử chứa đầy tình ái, khát khao có được đối phương: cơ thể, linh hồn, tất cả, tất cả.

“Vân Kiêu?” Thiên Quyền khó mà tin được thanh niên trong ngực cư nhiên dùng đôi mắt si tình nhìn mình, nghìn năm vạn năm, hắn đã thấu rõ chuyện tình ái của phàm nhân, nhưng lại nhìn không thấu tâm tư của chính đồ nhi mình.

Giờ mới phát hiện ra, thiếu niên luôn nhìn bóng lưng hắn đã trưởng thành rồi, sự chảy trôi của thời gian, sự cố kỵ của thân phận, tình yêu và lòng mến mộ không hề suy giảm, ngược lại cậu càng lớn nó càng thêm kiên định, vững như bàn thạch.

Vân Kiêu chăm chú nhìn hắn, trước đây đã từng nghĩ qua vô số cách tỏ tình, không nghĩ rằng hôm nay cứ như thế nói ra hết, cố nuốt ngược trở lại sự kích động trong tâm: “Người mất đi pháp thuật, không thể tiếp tục làm sư phụ của con, con không làm đồ đệ của người nữa. Dù sao con cũng đã học được rất nhiều! Cũng học đủ rồi! Vả lại con cũng chẳng thích học cầm kì thi họa!” Cứ thế càng nói càng lộn xộn không đầu không đuôi, nhìn thì như một chàng trai mạnh mẽ, bất quá bàn tay nắm y phục Thiên Quyền đang run nhè nhẹ, tố cao tâm trạng căng thẳng cùng hoảng loạn.

Có lẽ nhất thời không nhận ra tâm tư của cậu, nhưng đồ đệ của mình, sao hắn không hiểu.

Thiên Quyền không tức giận với những điều cậu nói, chỉ khẽ thở dài một tiếng.

“Vân Kiêu… ”

Tuy chẳng phải là lời trách móc, nhưng Vân Kiêu nghe được lại vô cùng hoang mang, trong lúc bối rối, cậu có phần hơi thô bạo cởi y phục của Thiên Quyền, Thiên Quyền đang ngồi trong phòng đồ nhi nên không ăn mặc quá cầu ki, lại thêm tiết trời khô nóng, trên người bất quá mặc một bộ lý y, tùy ý khoác ngoại bào nguyệt bạch. Vừa dùng sức kéo, ngoại bào liền lập tức trượt xuống giường, rồi rơi trên nền gạch lạnh lẽo.

Dưới lớp vạt áo mở rộng, lồng ngực trắng như bạch ngọc lộ ra, làn da rắn chắc, bờ vai to rộng như thể nâng đỡ cả bầu trời, xương quai xanh gợi cảm hiếm gặp ở người nam nhân tuổi ngoài tứ tuần như ẩn như hiện.

Đối với hành động quá mức đường đột này của Vân Kiêu, Thiên Quyền cuối cùng nhíu mày, gằn trọng quở trách: “Vân Kiêu, ngươi làm gì thế?”

Cả người Vân Kiêu run rẩy, nhưng không dừng tay. Giống như bước trên cây cầu độc mộc cao mà phía dưới là vực sâu vạn trượng, cậu bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi.

Nhìn yết hầu chuyển động lên xuống vì nói chuyện, Vân Kiêu như con báo nhỏ bổ nhào lên người hắn, cắn lấy yết hầu của Thiên Quyền, nhẹ nhàng dùng răng day day, không cắn chảy máu, nhưng vẫn cảm nhận được đau đớn do răng nanh sắc bén cắm vào da thịt.

“Vân Kiêu!!”

Bàn tay Thiên Quyền nắm chặt vai Vân Kiêu, hơi dùng sức muốn đẩy cậu ra, nhưng Vân Kiêu cố sống cố chết ôm hắn không buông. Hai người cứ thế giằng co, cho đến khi có một dòng nước mát lạnh chảy xuống khuôn ngực trần của Thiên Quyền.

Thiên Quyền sững sờ, hắn từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy thiếu niên quật cường này khóc, thậm chí cả khi mất đi mẫu thân sống quanh quẩn trong núi, bị người ta bắt nạt trói lên cây chịu đủ mọi hành hạ dày vò, vẫn chẳng thể nào khiến đôi mắt xanh thẫm kia rơi lệ, mà nay, chỉ vì một lý do không đáng, Vân Kiêu… khóc rồi.

Ngực nhanh chóng ướt đẫm nước mắt, không có tiếng nức nở, nhưng cứ yên lặng khóc như vậy càng làm người ta thêm đau lòng.

Bỗng nhiên phát hiện, tình cảm thầy trò sâu đậm hiện đã bị Vân Kiêu đưa đến bờ vực sâu thăm thẳm.

Vân Kiêu, Vân Kiêu… Sư phụ phải làm thế nào vơi ngươi đây?