Quyền Thần

Chương 434: Sức hấp dẫn của sự chinh phục




Các quan viên trên sườn núi không ít người quay mặt đi. Lăng thái giám cả người mềm nhũn, nếu không phải là có gã quan viên bên cạnh đỡ lấy, chỉ sợ đã ngất xỉu.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tanh. Lơ lửng trong không trung.

Hàn Mạc nhìn thấy cảnh tượng đó, ngửi thấy mùi máu tanh, cũng muốn nôn mửa, nhưng hắn cố gắng chế ngự.

Hắn đương nhiên biết, trong số mấy nghìn người đó, 80% là vô tội. Bọn họ thậm chí là những người lương thiện, cũng có những nhân sĩ đạo cao đức trọng, nhưng nhổ cổ nhổ tận gốc, đó là truyền thống của nước Yến.

Một gia tộc diệt vong, chỉ dùng máu tươi để chứng minh!

Hàn Mạc nhắm mắt lại, hắn cảm giác mình có chút run rẩy, tuy rằng hắn rất muốn chứng kiến cảnh Hạ gia bị diệt, tuy rằng hắn có ý chí kiên cường và thủ đoạn ác nghiệt nhưng hắn chung quy lại vẫn là người trần mắt thịt, nhìn cảnh tượng bi thảm trước mắt, nghe tiếng kêu rên thảm thiết thấu trời xanh, tâm tình của hắn sao không tổn thương trầm trọng.

-Cầu mong cho các ngươi được siêu thoát, tan biến trong hư vô.

Hàn Mạc trong lòng thầm cầu nguyện.

….

Sang tháng 5, lũ lụt ở Nghi Xuân đã bị đẩy lùi, đê Đại Thường cũng đã cơ bản được tu bổ, nhưng rõ ràng đê đập này chưa đủ chắc chắn, nếu muốn sau này không có cảnh nước sông Đại Thường tràn qua uy hiếp dân chúng, thì cũng cần được bồi đắp tu bổ lần nữa.

Tuy nhiên đó không phải là vấn đề Hàn Mạc quan tâm, hắn hiện quan tâm nhất là duy trì an toàn trật tự ở đây.

Nhờ Bát quái vây dự trữ lương thực, nên tai lương cứu tế nạn dân cũng không còn quá khan hiếm. Hồng thủy bao phủ hai huyện đã bị đẩy lùi, một số nạn dân lập tức được quan phủ bố trí rục rịch trở về quê.

Mấy ngày gần đây Hàn Mạc công vụ có rảnh rang đôi chút, tuy nhiên thỉnh thoảng xuất hiện một vài sự việc, cho nên cũng không có thời gian đến Vô danh tự.

Ngự lâm quân đều biết rằng, hồng tai đã gần kết thúc, chức trách của Ngự lâm quân cũng gần thực hiện xong, phần còn lại có thể giao phó cho Thành vệ quân.

Hạ tộc chiếm cứ Nghi Xuân gần trăm năm, làm người ta khó có thể tin đã hoàn toàn biết mất khỏi đất Nghi Xuân. Dân chúng đương nhiên cũng có bàn tán xì xào.

Một đêm nọ, Hàn Mạc và vài thuộc hạ sau khi giải quyết xong một số việc, người cũng có chút mệt mỏi, cả cơ thể hắn như rệu rã. Dựa theo kế hoạch thì cũng chỉ vài ngày nữa, Ngự lâm quân sẽ rút về Yến Kinh, tấu chương đã dâng, chỉ còn chờ Bộ Binh điều lệnh.

Mấy ngày cuối cùng này, cũng muốn nghỉ ngơi đôi chút.

Tuy rằng Tư Đồ Tĩnh đã ân cần mà sắp xếp chỗ ở, nhưng Hàn Mạc vẫn thích ở trong quan doanh, so với lúc trước ở tại quan nhà kho thì lều lớn này thoải mái hơn nhiều.

Tựa vào ghế, Hàn Mạc riu riu ngủ.

Bất chợt có tiếng chân rất khẽ vang lên, hắn hơi hé mắt. Trong lều lớn của mình, vốn không cho phép kẻ nào dám tự tiện bước vào. Ai gan hùm mật gấu nửa đêm dám đi vào doanh trướng của Hàn tướng quân?

Hắn vẫn không nhúc nhích, chỉ he hé mắt nhìn, phát hiện một bóng người giống như linh miêu, đang đi vào, thân mặc giáp trụ Ngự lâm quân, tuy nhiên tay không cầm bội đao.

Cái bóng kia như quỷ mị, chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh Hàn Mạc, một bàn tay đưa ra như muốn chạm vào hắn. Hàn Mạc trong nháy mắt thân hình chớp động, biến mất khỏi chiếc ghế, lắc mình sang bên cạnh.

Hàn Mạc vốn tưởng mình lắc mình như gió, có thể khiến đối phương chấn động, đang chuẩn bị thừa cơ khống chế đối phương, thì người nọ bóng dáng cũng chợt lóe lên, Hàn Mạc kinh ngạc, đã cảm thấy từ phía sau vang lên một giọng nói nũng nịu:

-Tiểu khốn khiếp, người định trốn đi đâu?

Thanh âm ngọt ngào quyến rũ, Hàn Mạc nhận ra giọng, khẽ thở dài:

-Ngươi thế nào mà cải dạng thành thế này. Đêm hôm khuya khoắt một nữ nhân đi vào lều của nam nhân, ngươi cũng làm được sao?

Hắn đương nhiên nhận ra, người mới tới không phải ai khác, chính là Diễm Tuyết Cơ!

Mùi hương từ cơ thể Diễm Tuyết Cơ từ phía sau lan ra. Nàng ghé sát cặp môi thơm vào tai Hàn Mạc, thì thầm:

-Như vậy nhục nhã sao?

Mùi hương trên người nàng xộc thẳng vào mũi Hàn Mạc, khiến cho người khác phải loạn tâm.

Tuy rằng mặc giáp trụ, nhưng Diễm Tuyết Cơ thân hình như trước, uốn éo như rắn, hai tay vòng ra trước vuốt ve ngực Hàn Mạc:

-Tiểu khốn khiếp, người ta nhớ ngươi, ngươi… có muốn ta không?

Diễm Tuyết Cơ uốn éo thân hình, giáp trụ phía trên dần buông ra, ngực giáp rơi xuống, lộ ra một cặp nhũ hoa đầy đặn dán chặt vào lưng Hàn Mạc, nhẹ nhàng cọ xát. Hàn Mạc rất nhanh cảm giác được hai viên đâu đỏ đã săn cứng.

Hàn Mạc hít sâu một hơi, cười khổ:

-Nàng muốn hại ta sao?

-Ta hại ngươi cái gì?

Diễm Tuyết Cơ cười ha ha, lại dán sát tai Hàn Mạc, thấp giọng nói:

-Ngươi có muốn ta không, nói mau!

-Nàng biết rồi mà.

-Ta không biết, ta muốn ngươi nói cho ta biết!

Diễm Tuyết Cơ giọng ngọt lịm, bộ ngực đầy đặn lại ép sát, cọ xát trên lưng khiến Hàn Mạc cảm thấy hưng phấn dâng lên.

Hàn Mạc hơi quay đầu, gương mặt xinh đẹp tuyệt thế kề ngay sát cạnh, miệng cười như hoa, hồn xiêu phách lạc, mắt lóng lánh như hồ thu phong tình vạn chủng.

Thât sự là một báu vật tuyệt thế!

Hàn Mạc hạ giọng nói:

-Nàng cho rằng ta muốn nàng sao?

Diễm Tuyết Cơ cười khúc khích:

-Làm sao không muốn?

-Vì sao nói vậy?

-Là trong lòng ta biết…

Diễm Tuyết Cơ vuốt ve ngực Hàn Mạc, hai tay lướt nhanh xuống, quơ tay bắt ngay trụ thiên của hắn. Bởi vì nàng dụ hoặc, nên Hàn Mạc chỗ đó đã có phản ứng. Diễm Tuyết Cơ nắm lấy, quay người về phía trước, lại dùng bắp đùi cọ nhẹ vào, giọng ngọt như mật:

-Đây này, nơi này… tiểu khốn khiếp, ngươi xem đi, đã dựng đứng lên rồi…

Hàn Mạc bị nàng nắm chặt phía dưới, cả người giống như điện giật, mềm nhũn. Diễm Tuyết Cơ lại một lần nữa nhẹ nhàng vuốt ve, hết sức khiêu khích.

Diễm Tuyết Cơ cởi giáp trụ, cởi nốt bộ đồ chẽn bên trong, để cùng một chỗ, mỗi cử chỉ đều khêu gợi cùng cực, khiến người ta có khó có thể cưỡng lại. Sức hấp dẫn chết người này của nàng dường như là một thứ bản năng, thành thục cũng vô cùng bản năng.

Hàn Mạc hít hà hương thơm thơm trên người nàng, mắt nhắm lại:

-Nàng tính giết ta à… ta còn không đứng dậy nổi kia… còn là nam nhân sao?

Diễm Tuyết Cơ ghé sát người Hàn Mạc, dùng cái lưỡi mềm mại khẽ mơn man lỗ tai Hàn Mạc, cười khach khách:

-Tiểu tử thối, ngươi cũng biết, để cho ngươi có được cảm giác đó, lão nương ta phải học qua không ít phòng thuật, đợi cơ hội khiến ngươi cực khoái mới thôi.

Nghe mấy lời nói động lòng người, phong tao lại vô cùng quyến rũ, Hàn Mạc thấy khí huyết dâng trào khắp cơ thể, nhưng vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh:

-Tuyết Cơ, nơi này… là quân doanh…

-Quân doanh chơi đùa mới thích.

Diễm Tuyết Cơ lại cười khanh khách:

-Càng như thế, càng kích thích. Bên ngoài có hơn một ngàn Ngự lâm quân, chúng ta trong này khoái hoạt, chẳng phải là rất thú vị sao?

Hàn Mạc trán đổ mồ hôi lạnh, trong lòng cảm thán Diễm Tuyết Cơ nhục cảm tràn trề và cũng to gan nữa.

Loại kích thích này, hắn đương nhiên cũng muốn thử nghiệm, nhưng chỉ nghĩ đến bên ngoài trướng người đến người đi, binh lính không ngừng tuần tra đi lại, bên trong, lại diễn ra cảnh loạn phượng mây mưa, thực sự rất kích thích.

Chỉ có điều nếu bất ngờ có quân vụ khẩn cấp cần bẩm báo, thì sẽ như thế nào? Nếu thuộc hạ biết tướng quân ở trong lều lớn tùy ý hoan lạc, tin này truyền ra ngoài sao không bại hoại thanh danh?

Hắn do dự, nhưng Diễm Tuyết Cơ đã nhẹ nhàng cử động tay, dường như đã dành nhiều ngày luyện tập thuật phòng the, tay cực kỳ linh hoạt, lúc mạnh lúc nhẹ vuốt ve trụ thiên của hắn, Hàn Mạc đúng là cảm giác cơ thể mình sắp nổ tung.

Từ khi ở Xuân Viên có trải qua hoan ái, Hàn Mạc đối với Diễm Tuyết Cơ thực sự rất có ham muốn. Nàng là một mỹ nhân biết chiều chuộng nam nhân của mình, lại thành thục từng hơi thở, làm cho người ta nhục cảm dâng trào như sóng.

-Ngươi có biết, những chuyện người khác không dám làm, thì ta lại càng muốn làm.

Diễm Tuyết Cơ hạ giọng:

-Tiểu bại hoại, lão nương còn không sợ, ngươi sợ sao? Nam nhân của ta, nhất định không được nhát gan như vậy.

Hàm Mạc bị làn môi đầy đặn của nàng mơn trớn, chịu đựng không nổi, dùng lực xoay người lại, hai tay luồn vào áo nàng, hắn cảm thấy máu như sôi trào, giai nhân như ngọc, hai tay nắm chặt hai quả đào tiên, không ngừng vuốt ve, miệng thở hổn hển, cắn nhẹ lỗ tai của Diễm Tuyết Cơ:

-Là nàng dụ dỗ ta, trách không được ta, không cho cầu xin…

Diễm Tuyết Cơ cười mê hoặc, khẽ uốn éo vòng eo, đáng tiếc là thân dưới còn vướng vạt áo của giáp trụ, nên Hàn Mạc không thể thấy vòng mông của nàng co giãn như thế nào.

-Ngươi dụ dỗ ta… lại nói là ta dụ dỗ ngươi… là sao?

Diễm Tuyết Cơ khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng, cúi đầu hỏi khẽ, hai hạt đậu đỏ hồng bị Hàn Mạc vuốt ve đùa nghịch rất nhanh đã căng cứng, săn lại.

Hàn Mạc chà xát hai bầu ngực phì nhiêu của nàng, mặt đỏ bừng, thở dốc:

-Ta nhớ nàng muốn chết!

Diễm Tuyết Cơ uốn éo thân hình, đưa tay ra sau, nắm lấy trụ thiên của hắn, thì thào:

-Có phải là ngươi… chỉ nhớ đến ta… khi ở trên giường?

Hàn Mạc nhìn ngắm thân hình nàng trắng như tuyết, từ da thịt nõn nà tỏa ra mùi hương mê muội cả người, chỉ có điều trên đầu nàng vẫn còn đội mũ giáp, Hàn Mạc lấy tay gỡ ra để bên cạnh, một núi tóc đen nhánh thơm phức lập tức rối tung, sóng xoãi.

Cảm nhận bộ ngực nàng rung rinh dưới tay, mềm mại và rắn chắc, ngắm nhìn thân hình hoàn mỹ đến từng chi tiết, Hàn Mạc chỉ có thể tán thưởng tạo hóa đúng là đã quá sủng ái nàng, cũng thầm cảm thấy tạo hóa cũng đã sủng ái mình khi ban nàng cho mình.

Nhan sắc tuyệt thế, võ công tuyệt thế này là nữ nhân của mình, đúng là một kỳ tích.

Hàn Mạc lúc này thậm chí đã có một suy nghĩ cổ quái, hắn có cơ hội xuyên việt lần này, tái sinh vào thế giới này, cho dù không phải là cầu mà có, nhưng có thể lọt vào mắt xanh một báu vật như thế, qủa là không uổng phí một đời.

-Bảo bối, xem ra nàng đã đã có được thực học tuyệt kỹ phòng the rồi.

Hàn Mạc hạ giọng:

-Nàng đúng là phong tình bậc nhất.

-Gặp ngươi, lão nương tự dưng… tự dưng muốn, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi..

Diễm Tuyết Cơ xoay người lại, không đợi Hàn Mạc kịp phản ứng, cái lưỡi thơm tho đã như lưỡi rắn, lùa vào trong miệng Hàn Mạc.

Một nụ hôn nồng nhiệt, say đắm. Diễm Tuyết Cơ thân hình mềm mại, miệng rên khẽ, bắt đầu uyển chuyển cử động.

-Nàng là binh lính của ta!

Hàn Mạc thở ồ ồ, nhìn thấy lưng của Diễm Tuyết Cơ đỏ bừng mồ hôi đổ từng giọt, liền ôm lấy vòng eo của nàng:

-Ta là tướng quân, phải chinh phục binh lính của mình.

Hắn quay người Diễm Tuyết Cơ lại, ép nàng vào giường, mân mê cặp mông, bàn tay to xốc vạt áo giáp trụ lên, liền hiện ra một màu trắng xóa cả mắt, cặp mông hoàn mĩ tròn căng lộ ra.

Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng vặn vẹo vòng eo, cặp mông tròn căng đầy đặn cũng giống như hoa trong gió nhẹ nhàng đong đưa, hấp dẫn vô hạn.

Hàn Mạc nhẹ nhàng cởi đan khố, cặp mông trong suốt như bạch ngọc liền hiện ra trước mắt, nhục cảm ngút ngàn, đem tay sờ vào lại co giãn kinh người, phía dưới thắt lưng của nàng đôi kiều đồn nhô cao, vong vút, lúc nằm sấp, đúng là khêu gợi tột cùng.

Giáp trụ lạnh như băng, làm nổi bật màu trắng xóa của cặp mông, dưới giáp trụ cứng nhắc, lại hiện ra da thịt mượt mà, khu vực cấm địa ngày thường bị che lấp cẩn thận, nay hoàn toàn lõa lồ, trắng chói cả mắt, như một áng mây.

Diễm Tuyết Cơ quay đầu nhìn, đôi mắt mơ màng, mặt ửng đỏ, đầu lưỡi khẽ liếm cặp môi đỏ mọng:

-Ngươi… còn không lại đây.

Hàn Mạc máu nóng dâng lên, bước tới, đỡ lấy cặp mông tuyết trắng của nàng, giữ chặt, hạ giọng nói:

-Là ngươi dụ dỗ ta…. Không được cầu xin. Ta… ta đi vào.

Va chạm khẽ khàng mà hồn xiêu phách lạc nhịp nhàng vang lên từ giữa lều lớn. Bên ngoài lều lớn, các binh sĩ tuần tra liên tục, không ai có thể nghĩ rằng trong lều của Hàn tướng quân đã diễn ra cảnh tượng mây mưa vần vũ.

Thời gian xẹt qua như điện, bên trong lều lớn, Diễm Tuyết Cơ như trứng gà lột, thân hình mềm mại cưỡi lên Hàn Mạc, miệng không ngừng rên rỉ, chủ động mà tìm kiếm hoan lạc.

Nàng cúi xuống, cắn lỗ tai Hàn Mạc một cái:

-Lão nương sẽ không xin tha… Tiểu khốn khiếp… Lão nương sẽ khiến ngươi phải cầu xin…

-Ta không cầu xin…

Hàn Mạc cắn răng:

-Ta muốn…. chinh phục ngươi!

Diễm Tuyết Cơ ngồi trên người Hàn Mạc, vặn vẹo thân mình hết cỡ, mặt đỏ như đánh phấn, vòng eo mảnh mai như rắn nước, bộ ngực phì đại chuyển động lên xuống, phải trái trái phải, tóc bay xõa, miệng rên rỉ khôn xiết, âm thanh như từ cõi bồng lai vọng đến, cả thân hình tuyết trắng đổ mồ hôi như trân châu, nhỏ từng giọt xuống người Hàn Mạc, hòa cùng mồ hôi trên người Hàn Mạc, trong lều tướng quân lúc này đúng là tràn ngập hương vị hoan lạc đặc biệt.

Phía dưới không ngừng va chạm phát ra âm thanh, hơi thở dồn dập, miệng không ngừng rên rỉ, đúng là làm một bản hòa tấu tuyệt thế trần gian.

Gương mặt xinh đẹp như tiên giáng của Diễm Tuyết Cơ tràn đầy vẻ say mê, phong tình ngời ngợi, tư chất mê hoặc bẩm sinh, lúc này khoái lạc dâng lên từng cơn trông lại càng bội phần xinh đẹp.

Thân hình của nàng run lên, mồ hôi đầm đìa, ửng đỏ, màu đỏ của hoan lạc trộn lẫn màu trắng của thịt da, tỏa ra một mùi hương quyến rũ tột cùng, miệng ghé bên tai Hàn Mạc rên xiết từng hồi.

Nàng một lần nữa áp đảo Hàn Mạc, biến hóa các tư thế, để Hàn Mạc tấn công mãnh liệt, rồi lại từ bị động chuyển sang chủ động, từ trên người Hàn Mạc mà lắc mà uốn éo.

Không biết trải qua bao lâu, chỉ biết khoái cảm đã lan khắp toàn thân, thấm vào tận xương cốt, hai người đều cảm thấy linh hồn bay bổng tận trời xanh, một màu đỏ hồng tràn ngập khắp cơ thể Tuyết Cơ, nàng run lên từng hồi, điên cuồng nhịp từng hồi đã khiến thể lực nào hao tổn khá lớn, cả người rũ ra, gục xuống ngực Hàn Mạc, hoàn toàn ép sát, trên chiếc giường đơn sơ trong trướng, hai người ôm siết nhau, hòa thành một khối. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hàn Mạc hôn khẽ cái trán của nàng, hôn đôi mắt ướt át, đôi gò má ửng đỏ, toàn thân cảm thấy thỏa mãn cùng cực.

Diễm Tuyết Cơ dán sát vào Hàn Mạc, ghé sát tai, thì thầm:

-Tiểu khốn khiếp, ta… thật sự rất nhớ ngươi…

Hàn Mạc ôm thân hình của nàng trong tay, tay còn lại khẽ vuốt ve tấm lưng ong và cặp mông tròn trịa, hạ giọng nói:

-Lần trước nàng đi không từ giã, hại ta lo muốn chết. Nàng nói có đáng bị đánh hay không?

Nói xong, liền vỗ nhẹ vào ngực nàng mấy cái.

Diễm Tuyết Cơ ha hả cười:

-Người ta không phải là vừa chịu phạt hay sao? Ngươi còn nhẫn tâm đánh nữa…

Hàn Mạc lại nhẹ nhàng đánh vài cái, sau đó vuốt ve:

-Từ nay về sau, đi là phải nói đấy, biết chưa?

-Người ta là có đại sự, nếu không đi làm gì…

Diễm Tuyết Cơ đưa tay mơn trớn ngực Hàn Mạc, lập tức nghĩ đến cái gì, mặt càng đỏ, cắn môi thơm, suy nghĩ một chút, ghé sát tai Hàn Mạc thì thầm:

-Tiểu bại hoại… ngươi thỏa mãn chứ?

Hàn Mạc hôn trán nàng:

-Nàng… thỏa mãn chứ?

Diễm Tuyết Cơ nhẹ nhàng:

-Uh.

Rồi thấp giọng nói:

-Ta… ta hỏi ngươi một chuyện, cấm không được cười…

-Được, hỏi đi.

-Ngươi… ngươi nói ta có nhiều…. nước… không?

Nói đến đây, Diễm Tuyết Cơ ngày thường dũng mãnh bao nhiêu, lúc này không kiềm nổi xấu hổ vùi mặt vào ngực Hàn Mạc không dám nhìn hắn…

Hàn Mạc ngẩn ra, nhưng rất nhanh hiểu được, không thể tưởng Diễm Tuyết Cơ dám mở miệng nói ra chuyện này, thấp giọng nói:

-Vì sao hỏi vậy… nàng… đa tình như nước… rất hiếm có…

Diễm Tuyết Cơ cắn ngực Hàn Mạc, ngẩng đầu, trợn mắt nói:

-Ngươi… đang cười?

-Không có!

-Có!

-Thực không có mà!

Hàn Mạc ôm chặt nàng:

-Đây là khuê phòng của chúng ta, ta lẽ nào lại cười nàng.

Diễm Tuyết Cơ lại dán sát ngực Hàn Mạc, hạ giọng nói:

-Trong sách Phòng trung thuật có nói, càng … ướt… thì nam nhân mới thích…

Hàn Mạc không kìm nổi cười, tuy nhiên trong lòng cũng có chút cảm động, ít nhất là Diễm Tuyết Cơ rất chú ý đến cảm giác của hắn.

Là Diễm Tuyết Cơ đã coi hắn là nam nhân trong lòng nàng, điều này không nói ra cũng biết.

-Ngươi thích ta mặc giáp trụ?

Diễm Tuyết Cơ đột nhiên lại hỏi.

Hàn Mạc lập tức nói:

-Thích!

Nghĩ vừa rồi Diễm Tuyết Cơ mặc giáp trụ, chính mình lúc đó hưng phấn, khoái cảm đến cũng mãnh liệt, chợt nghĩ ra, đó là bản năng chinh phục của nam nhân.

-Cái đó cũng là sách Phòng trung thuật nói!

Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách.

Có thể vận dụng linh hoạt Phòng trung thuật, Diễm Tuyết Cơ hiển nhiên rất cao hứng, ít nhất nàng cảm thấy mình sử dụng một chút thủ đoạn, khiến nam tử này mê đắm mình hơn.

Ngoài trướng vải lại có một đội binh sĩ đi qua, Hàn Mạc lúc này mới ý thức được đang ở trong quân doanh, dịu dàng nói:

-Tuyết Cơ… chúng ta… mặc xiêm y vào… nơi này là quân doanh.

Diễm Tuyết Cơ uốn éo thân mình, hiển nhiên là không muốn đứng dậy, nhưng nàng cũng biết, nếu chẳng có may có quân tình cấp báp, bị người nhìn thấy, mình sẽ phải ra tay giết người bịt miệng, đến lúc đó sợ sẽ khiến Hàn Mạc cụt hứng.

Hai người đứng dậy chỉnh đốn trang phục, tất nhiên là sau một hồi lưu luyến vuốt ve.

Mặc xiêm y vào, Hàn Mạc mới kéo Diễm Cơ ngồi lên đùi mình, nhẹ giọng hỏi:

-Nàng đã đi đâu?

-Yến Kinh!

Diễm Tuyết Cơ nói.

Hàn Mạc nhíu mày:

-Đi Yến Kinh làm gì?

Tay hắn vốn đang vuốt ve vòng eo của nàng, nghe thấy thế, lập tức dừng lại.

-Ta lẻn vào Xuân Viên là vì lấy một thứ…

Diễm Tuyết Cơ ghé sát tai Hàn Mạc, nói như thở:

-Có được thứ đó, liền đem giao cho người khác!

Hàn Mạc nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, nhẹ giọng hỏi:

-Đêm đó… thật sự là nàng?

Đêm đó ở Xuân Viên đúng là một đêm sấm sét. Hàn Mạc phái Lý Cố đến thư phòng Hạ Học Chi tìm kiếm sổ sách, đêm đó, ngoại trừ Tây Hoa Thính còn có một nhóm người khác lẻn vào, là Tử Y Vệ nước Khánh.

Tử Y Vệ toàn quân bị diệt, mà Lý Cố của Tây Hoa Thính cũng mang về một quyển sổ giả.

Sau đó, Diễm Tuyết Cơ đột nhiên rời khỏi. Hàn Mạc lúc ấy đã đoán Diễm Tuyết Cơ ngư ông đắc lợi, phút cuối ra tay, nhờ vào sự yểm hộ của Tây Hoa Thính và Tử Y Vệ lấy cắp cuốn sổ thật.

Điều nay đến nay hắn vẫn hoài nghi, giờ nghe Diễm Tuyết Cơ đột nhiên nói ra, Hàn Mạc lập tức tám phần khẳng định, buổi tối hôm đó, Diễm Tuyết Cơ cũng lẻn vào thư phòng, nhân cơ hội lấy cắp sổ sách.

Diễm Tuyết Cơ cười, thân hình đang ở trên đùi Hàn Mạc vặn vẹo, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn, mắt chớp chớp:

-Xem ra người đã sớm đoán được. Không sai. Đêm đó sổ sách thật là do ta lấy đi.

Hàn Mạc nhíu mày:

-Nói như vậy, nàng chịu nhục, ẩn nấp ở Xuân Viên, chính là vì quyển sổ đó.

Diễm Tuyết Cơ khẽ thở dài:

-Nếu không bại bởi hắn, lão nương sẽ không vì một quyển sổ mà phí công sức như vậy, lại còn bị…

Nàng kéo kéo cái mũi Hàn Mạc, cười lẳng lơ:

-Còn bị tiểu khốn khiếp ngươi lừa cả thân mình…

Hàn Mạc lập tức giả bộ khổ sở:

-Tỉ tỉ tốt, tỉ đừng quên là tỉ… cưỡng đoạt ta…

Diễm Tuyết Cơ cười khanh khách:

-Đúng, là lão nương ta chiếm ưu thế…

-Quyển sổ kia, cuối cùng là ai giữ?

Hàn Mạc mắt lộ hàn quang:

-Tuyết Cơ, nàng có thể nói hay không, là ai và nàng đánh cược, ai đủ sức khiến nàng phải mạo hiểm đi lấy cắp cuốn sổ…

Diễm Tuyết Cơ lại chớp chớp mi mắt, dường như nghĩ đến cái gì, cuối cùng cười ha hả, từ trong giáp trụ của nàng, lấy ra một đồ vật, đưa đến trước mặt Hàn Mạc, hạ giọng:

-Tiểu khốn khiếp, ngươi xem, đây là cái gì?

Han Mạc nhìn kỹ, đúng là một cuốn sổ, trong lúc nhất thời đúng là không thể hiểu. Diễm Tuyết Cơ không phải đã nói là đem sổ đến Yến Kinh rồi, tại sao còn cầm trở lại đây?

-Cái này chính là sổ sách của Hạ Học Chi?

Hàn Mạc hãy còn có chút không tin.

Diễm Tuyết Cơ khẽ vung vẩy cuốn sổ, cười hì hì:

-Ngươi vẫn không tin? Đây chính là bảo vật, bên trong có thể có nhiều thứ ngươi cần.

Rồi lại ghé sát vào, liếm khẽ vành tai Hàn Mạc, nhẹ giọng nói:

-Tiểu bại hoại, ngươi có muốn hay không?

Hàn Mạc vẫn nghi hoặc:

-Không phải là nàng nói đã đem đến Yến Kinh sao? Sao còn mang về?