Tiên nữ mờ ảo, hồ sen u tĩnh, như thật như mơ.
Hàn Mạc chậm rãi bước đến, Tiêu Linh Chỉ nghe được tiếng bước chân nhưng không quay đầu lại, chỉ hơi ngẩng lên, ngắm vầng trăng sáng rỡ treo lơ lửng trên nền trời.
-Ngắm trăng? Hay là ngắm hồ nước?
Hàn Mạc đến bên cạnh Tiêu Linh Chỉ điềm đạm hỏi. Từ giữa hồ sen nổi lên mùi hương thơm ngát, thấm vào ruột gan, làm cho tinh thần người ta thấy vô cùng thư thái.
Tiêu Linh Chỉ thân hình yểu điệu, đứng ở ven hồ, duyên dáng yêu kiều như một đóa sen nở rộ, xuất trần thoát tục, nhưng so với trước hơi thở dường như đã gấp gáp hơn.
-Xem tâm!
Tiêu Linh Chỉ nhẹ nhàng nói.
-Tâm?
Hàn Mạc mỉm cười:
-Tâm cũng có thể xem?
-Nhìn không thấu tâm người khác, chỉ là xem lại chính lòng mình.
Đôi mắt đẹp của Tiêu Linh Chỉ vẫn như cũ, hướng lên bầu trời, buồn bã nói:
-Cần gì phải quản đến tâm tư người khác, việc đó chẳng phải là rất mệt mỏi sao?
Hàn Mạc trầm ngâm, cuối cùng quay sang nhìn nàng, dịu dàng nói:
-Nàng có phải là đang có tâm sự gì? Có thể nói cho ta biết không? Không chừng ta có thể giúp được gì đó…
-Một đại nam nhân mà có thể hiểu tâm tư nữ nhân hay sao?
Tiêu Linh Chỉ liếc Hàn Mạc một cái, dung mạo như một đóa hoa xuân, quả nhiên đẹp một vẻ đẹp rực rỡ đầy sức sống.
Hàn Mạc cười ha hả, nhẹ nhàng lấy ra một chiếc khăn tay, bốn cạnh chéo lại, dường như có chứa đồ vật gì trong đó, đưa cho Tiêu Linh Chỉ:
-Nếm thử đi.
-Đây là cái gì?
-Trứng muối cao nhi.
Hàn Mạc vẫn dịu dàng:
-Ta mang đến cho… rất có hương vị… nàng nếm thử chút đi.
-Ngươi… mang cái này đến làm gì?
Tiêu Linh Chỉ mắt sáng lên, nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc chớp chớp mắt, dịu dàng nói:
-Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy ăn rất ngon cho nên… mang đến cho nàng nếm thử chút. Nàng nếu không nhận, thì đúng là làm ta mất mặt rồi.
Đôi mắt đen láy của Tiêu Linh Chỉ nhìn Hàn Mạc chăm chăm. Nam nhân này ngày thường có chút giả dối, ra tay cũng rất tàn nhẫn, nhưng khi hắn dịu dàng, cũng đáng yêu lạ thường.
Nàng thở dài, trầm ngâm một chút, cuối cùng cầm lấy chiếc khăn Hàn Mạc đưa.
Bên cạnh hồ sen có mấy tảng đá, Tiêu Linh Chỉ đi đến đó, dùng một chiếc khăn tay lót lên, rồi ngồi xuống, cẩn thận mở cái khăn Hàn Mạc đưa cho.
Một làn gió nhẹ thổi tới, làn tóc nàng bay bay, trông thật yêu kiều.
-Có phải là…. sẽ nhanh chóng hồi kinh không?
Tiêu Linh Chỉ khẽ cắn nhẹ một miếng, cũng không nhìn Hàn Mạc, khẽ hỏi.
Hàn Mạc chắp tay sau lưng, nhìn ánh trăng như rót mật xuống hồ sen, trầm ngâm một lúc, rồi nói
-Nước bắt đầu rút. Công bộ lần này làm không tồi, đúng là không bao lâu, dân chúng đã có thể quay về quê, triều đình cũng sẽ nhanh chóng phái tới các tân quan bổ khuyết chỗ trống. Ngự lâm quân chúng ta cũng nên khẩn trương quay về kinh.
Tiêu Linh Chỉ ngẩng đầu lên, nhìn vầng trăng sáng, buồn bã nói:
-Cuối cùng đã đến lúc quay về.
Hàn Mạc nghe giọng của nàng rất ảm đạm, cũng biết trong lòng nàng có điều gì lo lắng.
Mặc kệ như thế nào, hai sinh mạng gắn bó với nhau, tình cờ ngẫu nhiên mà cùng trải qua sinh tử, lúc này đây từ Quỷ môn quan trở về, hai người sau khi trải qua rất nhiều hiểm nguy, tình cảm nảy sinh cũng rất sâu đậm.
Thế giới dưới lòng đất và trên mặt đất đúng là có khác nhau.
Dưới lòng đất, hai người cùng sống cùng chết, cùng quyết tâm đối diện gian nan hiểm trở, lòng hướng về nhau, nhưng sau khi thoát khỏi cạm bẫy, hai người trở lại vị trí của mình, là hai nhân vật trọng yếu của hai đại thế gia.
Hạ tộc sau khi bị diệt, cục diện chính trị của nước Yến càng thêm hiểm ác. Hàn Tiêu hai nhà rất nhiều mâu thuẫn xưa nay cố giấu kín đã bắt đầu bộc lộ ra.
Tiêu Linh Chỉ hiển nhiên hiểu, sau khi quay về kinh, cơ hội để hai người được cùng nhau hưởng thụ đêm trăng yên tĩnh như thế này sẽ không còn nhiều.
Hàn Mạc chậm rãi đi đến ngồi cạnh Tiêu Linh Chỉ, Tiêu Linh Chỉ cũng không né tránh, chỉ có điều, ánh mắt nhìn hắn cho thấy nội tâm nàng đang rất phức tạp.
-Nàng còn sợ hãi điều gì sao?
Hàn Mạc chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của nàng, hạ giọng nói:
-Nàng không phải sợ, chúng ta đều đã sống sót!
Tiêu Linh Chỉ định nói gì đó, ngập ngừng lại thôi.
Ánh trăng như nước, như muốn soi rõ tâm tư của mỗi người.
Không biết vì sao nhìn gương mặt trong suốt như ngọc, trong lòng Hàn Mạc không ngờ bị kích thích rất mạnh, hơn nữa, hắn bỗng nhiên thấy nhục cảm nổi lên mạnh mẽ.
So với Diễm Tuyết Cơ, sức hấp dẫn dĩ nhiên là khác xa, nhưng vẻ lạnh lùng không thể chạm tới của nàng khiến Hàn Mạc có một cảm giác muốn chinh phục mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Bên cạnh hồ sen, dưới ánh trăng thanh, gió nhè nhẹ thổi, bốn bề vắng lặng.
Đây đúng là một thời điểm tốt, một bối cảnh tốt.
Dường như quên hết mọi xấu hổ, Hàn Mạc đưa tay lên, hai tay vờn khẽ gương mặt sáng bóng của Tiêu Linh Chỉ, dừng lại ở gò má căng mịn như ngọc.
Thân hình Tiêu Linh Chỉ run lên nhè nhẹ, nhưng không phản ứng, nhắm lại lại, để mặc cho Hàn Mạc vuốt ve gương mặt mình.
Mềm như ngọc, trắng như tuyết.
Đột nhiên, Hàn Mạc thấy từ khóe mắt Tiêu Linh Chỉ, hai giọt nước mắt như trân châu từ từ lăn xuống hai gò má như truyết trắng.
Hàn Mạc dừng tay, lập tức nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt tuyệt mỹ, dịu dàng hỏi:
-Làm sao vậy? Là ta đã mạo phạm nàng?
-Người vì sao lại làm vậy với ta?
Tiêu Linh Chỉ mở to mắt, trong đôi mắt đẹp sũng nước, đôi mắt ngày xưa lạnh như giá như băng, lúc này trông rất yếu đuối khổ sở:
-Ngươi biết rõ chúng ta không thể có kết quả, vì sao… vì sao còn muốn ta ngày càng lún sâu vào?
Hàn Mạc hạ giọng nói:
-Kết quả là do hai ta cố gắng, chỉ cần chúng ta kiên quyết không rời, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản chúng ta.
Tiêu Linh Chỉ đưa tay lên, gạt tay Hàn Mạc:
-Không rời? Quay về kinh, ngươi liền cưới Phạm đại tiểu thư. Ngươi khiến ta không rời ngươi, vậy đặt ta vào vị trí nào? tình nhân sao?
Khuông mặt xinh đẹp của nàng bảy phần xót xa, hai phần khinh thường, một chút ít bất đắc dĩ.
Hàn Mạc nhíu mày, hắn tuy rằng biết thời đại này một nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường, nhưng Tiêu Linh Chỉ vốn tâm cao khí ngạo, tuyệt đối không cam tâm làm thiếp.
Nhưng điều này vẫn không phải là chủ yếu. Hai người thân ở hai nơi, muốn gặp nhau ở cùng một chỗ, khó khăn là không thể tưởng.
-Ta biết là hoa trong kính, trăng trong nước.
Tiêu Linh Chỉ không cầm nổi nước mắt:
-Ta vốn không nên rơi vào, nhưng… nhưng ngươi vì sao lại cư xử như vậy? Ngươi có biết, ngươi càng làm như vậy, càng khiến ta khó có thể kiềm chế? Chúng ta không thể có kết cục, điều này ngươi phải rõ hơn ta chứ? Tiêu gia không bao giờ đồng ý, Hàn gia càng không thể. Ngươi và ta chung quy chỉ có thể là kẻ thù.
Hàn Mạc cầm lấy tay Tiêu Linh Chỉ, điềm tĩnh nói:
-Quân sư, nàng yên tâm, bấy kể là Tiêu gia hay Hàn gia của ta, bọn họ cũng không thể ngăn cản được chúng ta, chúng ta, phải dành lấy quyền quyết định cuộc sống của mình.
Tiêu Linh Chỉ cắn đôi môi đỏ mọng, như hoa gặp mưa, càng lay động lòng người, khẽ lắc đầu:
-Ngươi gạt ta. Lòng ta hiểu được, không ai có thể thay đổi được điều đó.
Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc:
-Ngươi có dám dẫn ta đi theo không? Text được lấy tại http://thegioitruyen.com
Hàn Mạc ngẩn ra, trong giây lát hiểu được, ý tứ của Tiêu Linh Chỉ trong mấy lời này là muốn mình và nàng bỏ trốn.
Hai người vứt bỏ hết mọi thứ, bỏ đi biệt tăm.
Hắn thật không ngờ, Tiêu Linh Chỉ trong lòng lại có đủ dũng khí như vậy, nhất thời cảm động, ít nhất nữ tử này cũng vì thích một nam nhân mà sẵn sàng bỏ lại hết không chút do dự.
Nhìn Tiêu Linh Chỉ, Hàn Mạc thậm chí càng thấy kịch động, như thế mà đi, hưởng thụ cuộc sống bồng lai tiên cảnh chốn Đào Nguyên.
Đó thật sự là một nơi hấp dẫn tột đỉnh, cùng một mỹ nhân như thần tiên giáng thế, nhàn vân dã hạc, sống một đời thảnh thơi, không bận tâm đến bất kỳ điều gì, tiêu dao tự tại.
Trong lúc xúc động, thiếu chút nữa thì Hàn Mạc đã gật đầu.
Nhưng trong nháy mắt, hắn tỉnh táo lại, hắn biết, cho dù là cùng Tiêu Linh Chỉ bỏ trốn đi một nơi thật xa, nhưng sao có thể thanh thản mà sống một đời? Bốn nước khắp thiên hạ, còn có chỗ nào là bình yên?
Quan trọng hơn là mình liệu có thể vứt bỏ hết thảy?
Thân nhân, bằng hữu, trách nhiệm, nghĩa vụ…
Hắn không phải là là kẻ liều lĩnh, cho dù cũng chờ mong một cuộc sống tiêu dao, nhưng lúc này thì không được.
Tiêu Linh Chỉ nhìn Hàn Mạc, lạnh lùng cười, gạt tay hắn, đứng dậy:
-Ta biết, ngươi không dám vứt bỏ. Trong lòng ngươi, ta cũng không có được vị trí đó!
Hàn Mạc thở dài:
-Quân sư, hãy bình tĩnh.
Ta cam đoan một ngày nào đó, ta sẽ đường đường chính chính mà rước nàng về nhà.
-Một ngày nào đó?
Tiêu Linh Chỉ khinh nhạt nói:
-Một ngày? Một năm? Mười năm? Hai là hai mươi năm?
Trên gương mặt xinh đẹp của nàng hiện ra vẻ kiên quyết:
-Hàn Mạc, từ nay về sau, ngươi và ta không liên quan.
Hàn Mạc bỗng thấy dâng lên trong lòng nỗi xót xa cùng cực:
-Quân sư, nàng vì sao phải cố phân định rạch ròi như vậy?
Tiêu Linh Chỉ nhắm mắt lại, thân hình mềm mại run lên, rồi phất tay áo, rời đi. Hàn Mạc giữ cánh tay của nàng lại, thuận thế ôm chặt nàng vào lòng.
Tiêu Linh Chỉ giãy dụa:
-Ngươi… buông…
Hàn Mạc vẫn giữ chặt lấy, kiên quyết:
-Từ lúc đến đây, chúng ta đã trải qua bao nhiêu hiểm nguy, chết còn không sợ, thì sợ gì? Thân hình nàng ta đã chạm vào, thì cả cuộc đời này sẽ là của ta, nàng chạy đi đâu được? Không liên quan? Ta và nàng ở trên đời này, nhất định phải sống cùng nhau.
Tiêu Linh Chỉ giãy dụa, một lúc sau, càng lúc càng yếu, cuối cùng nức nở, đấm vào vai Hàn Mạc:
-Hàn Mạc, chàng hại chết ta… chàng hại chết ta.
-Ta nếu hại nàng, nàng sẽ không phải buông tha ta.
Hàn Mạc cảm nhận mùi thơm từ cơ thể nàng, khẽ thì thầm:
-Nàng nhất định phải là của ta!
Ánh trăng như nước, dịu dàng.