Lúc này Hạ Học Chi thật sự hoảng sợ, một cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có, từ chân lên thẳng đỉnh đầu, khuôn mặt mập mạp của y trắng bệch, không có một chút huyết sắc.
- Súc sinh!
Hạ Học Chi nghẹn lời nửa ngày, rốt cuộc rống giận một tiếng.
Hạ Miễn là một tay y an bài vào Thành vệ quân, để được như ngày hôm nay đã tốn không ít tinh lực, gã mới giữ được chức Giáo úy. Hơn nữa Hạ Miễn còn là cháu của y, cũng có vài phần tài cán nên mới dốc sức đề bạt.
Ngày trước biểu hiện của Hạ Miễn dũng mạnh gan dạ, hơn nữa trung thành và tận trung, càng vì gã là họ hàng cho nên y chú trọng bồi dưỡng.
Lúc này vì việc lớn hành động cần người tin vậy, Hạ Học Chi đem chuyện này giao cho Hạ Miễn, mà cũng là vì từ trước đến nay Hạ Miễn làm việc luôn khiến y hài lòng.
Việc đến nước này, Hạ Học Chi cảm thấy mình không nhìn lầm người, Hạ Miễn này quả thật là nhân tài rất có triển vọng.
Nhưng y không ngờ người mà y tín nhiệm nhất, tin tưởng nhất không ngờ là người đầu tiên phản bội mình.
Y thật không hiểu, huyện nha bên kia có đến hai trăm Thành vệ quân, vì sao bị Hàn Mạc mang theo ba bốn mươi người cũng đã dễ dàng lật ngược thế cục.
Tuy năng lực của Thành vệ quân không thể so sánh với Ngự lâm quân, nhưng năm đối một nhất định sẽ không thua.
Mấu chốt nhất chính là Hạ Miễn bị Hàn Mạc khống chế, rất nhiều bí mật không thể để cho người ngoài biết mà Hạ Miễn đang nắm giữ, càng không thể đem dâng lên cho Hàn Mạc biết. Như vậy bây giờ, Hàn Mạc đã có chứng cớ đủ để ra tay mạnh mẽ với Hạ gia.
- Không thể để hắn sống!
Hạ Học Chi lạnh lùng nói.
Tư Đồ Tĩnh thấp giọng:
- Đại lão gia nói Hàn Mạc? nhưng… nhưng chúng ta làm như thế nào giết hắn?
- Không phải Hàn Mạc!
Hạ Học Chi lắc đầu:
- Hiện tại chúng ta muốn giết Hàn Mạc cũng giết không được! Ngay cả bát quái vây cùng Từ Du đều không thể làm gì Hàn Mạc là có thể biết hắn giảo hoạt như thế nào: Là ta nói Hạ Miễn, không thể để hắn sống, hắn biết quá nhiều!
Tư Đồ Tĩnh vội hỏi:
- Đại lão gia, hạ quan…hạ quan cũng có ý này, riêng chuyện Lang phù, nếu Hạ Miễn thừa nhận chuyện này sẽ làm cho mọi người bị nguy hiểm, cho nên Hạ Miễn không thể sống sót!
Đôi mắt Hạ Học Chi lóe lên sát ý:
- Hạ Miễn nếu không thừa nhận, Chư Cát Dân dù nói Lang phù bị trộm, chúng ta nhất quyết không nhận, còn có thể nói là Chư Cát Dân mượn cớ không muốn xuất binh, cho nên lấy lý do Lang phù bị trộm, với tính tình của Chư Cát Dân thì rất nhiều người sẽ tin chuyện này là hắn muốn từ chối trách nhiệm. Nhưng một khi Hạ Miễn thừa nhận thì chuyện sẽ hỏng hết. Tên súc sinh kia không có khí phách, đúng là ta nhìn nhầm hắn.
- Đại lão gia, việc cấp bách bây giờ là phải trừ đi Hạ Miễn!
Tư Đồ Tĩnh thấy Hạ Học Chi chủ động đưa ra ý kiến loại trừ Hạ Miễn, tâm tư của y cũng gấp rút:
- Bây giờ Hạ Miễn ở trong tay Hàn Mạc, chúng ta… xử lý hắn như thế nào?
Hạ Học Chi đi ra cạnh cửa sổ, suy tư một lát, rốt cụt nói:
- Ngươi chờ một chút!
Y đi vào thư phòng một chút, sau đó cầm theo một ống trúc màu xanh biếc.
- Đây là?
Tư Đồ Tĩnh nghi hoặc hỏi.
Hạ Học Chi cười lạnh:
- Có nó, Hạ Miễn chắc chắn phải chết!
Tư Đồ Tĩnh rất muốn hiểu rõ về cái ống trúc này, nhưng Hạ Học Chi cũng không đưa y xem, y chỉ có thể hỏi:
- Đại lão gia, ngài nói đồ vật này có thể giết chết Hạ Miễn.
- Đây là vũ khí lợi hại nhất trên đời…
Hạ Học Chi vuốt nhẹ lên ông trúc.
- Nếu như vậy sao ngài không phái người giết Hàn Mạc?
Mắt Tư Đồ Tĩnh sáng lên: Bạn đang đọc truyện tại doctruyen.me - www.doctruyen.me
- Giết Hàn Mạc khống chế toàn cục, tình thế sẽ đảo ngược!
- Tư Đồ huynh, chúng ta giết không được Hàn Mạc!
Hạ Học Chi lắc đầu cười khổ:
- Bên cạnh Hàn Mạc có Ngự lâm quân, còn có Tây Hoa thính âm thầm bảo vệ, bất luận giết được hay không, giết được họ cũng nghi ngờ đến chúng ta. Vì sự an nguy của Hạ gia không thể quang minh chính đại giết Hàn Mạc, nếu không triều đình cũng không dễ sử lý. Chưa kể thuộc hạ của Hàn Mạc không kìm chế phẫn nộ làm chuyện xằng bậy thì hậu quả khó có thể thiết tưởng. Ta không hồ đồ ra mặt giết Hàn Mạc đâu.
Có lẽ khi cầm trong tay vũ khí bí mật này, Hạ Học Chi khôi phục lại một ít bình tĩnh.
- Dạ dạ dạ, hạ quan suy nghĩ không chu toàn, thiếu chút nữa làm hỏng đại sự!
Trán Tư Đồ Tĩnh toát ra mồ hôi lạnh.
Y đúng là gấp đến hồ đồ, lúc này muốn giết Hàn Mạc đúng là nói đùa, chỉ sợ triều đình chưa đối phó y, thuộc hạ của hắn cũng phẫn nộ cho y một đao bay đầu.
- Tư Đồ huynh, không cần sợ hãi, Hạ Miễn chết sẽ không còn nhân chứng!
Hạ Học Chi cuối cùng đã khôi phục lại tinh thần.
- Cho dù Hàn Mạc hung hăng quyết truy cứu, nhưng không có chứng cứ xem hắn làm được gì? Cho dù có chứng cứ thì hắn dám làm gì ta? Hắn đụng rút dao ra chỉ sợ không dễ thu về.
- Đại lão gia nói rất đúng!
Tư Đồ Tĩnh xoa mồ hôi trên trán.
- Nhưng mà… Hạ Miễn bị bắt, trước mắt còn có Ngự lâm quân… quân thế gia của chúng ta rất khó tập hợp.
- Quân thế gia?
Hạ Học Chi cười lạnh:
- Còn muốn dùng quân thế gia? Tư Đồ Tĩnh đại nhân, ba ngàn quân thủ thành chẳng lẽ không phải là binh mã của chúng ta?
- Thành vệ quân?
Tư Đồ Tĩnh thở dài:
- Hạ Miễn nếu nhận tội ăn cắp lang phù, vậy Thành vệ quân sao dám tự tiện hành động!
Hạ Học Chi cười lạnh:
- Không tệ, lang phù bị ăn cắp là không giả, nhưng… đó là Hạ Miễn làm, hắn chết đi Thành vệ quân không có chỉ huy, thay vào đó sẽ là ai?
- Là ai?
Tư Đồ Tĩnh hỏi.
Hạ Học Chi nhìn Tư Đồ Tĩnh thản nhiên:
- Đương nhiên là ngươi, Tư Đồ Tĩnh đại nhân, ngươi là Quận thủ quận Nghi Xuân.
Tư Đồ Tĩnh ngẩn ra, vẻ mặt bối rối rốt cục bình tĩnh vài phần, cắn răng nói:
- Không sai, Hạ Miễn chết vẫn còn có hạ quan!
Nhưng lúc này đột nhiên lại nghe tiếng đập cửa dồn dập, sau đó có tiếng bẩm báo:
- Đại lão gia, Ngự lâm quân đang ở bên ngoài kêu cửa, yêu cầu chúng ta mở cửa!
- Cái gì?
Hạ Học Chi cả kinh liếc Tư Đồ Tĩnh oán hận nói:
- Tên xú tiểu tử này đúng là đã tìm tới cửa.
- Đại lão gia, chúng ta…chúng ta làm sao bây giờ?
Tư Đồ Tĩnh vừa khôi phục bình tĩnh lại sợ hãi trở lại.
Cơ mặt Hạ Học Chi giật giật, nắm trong tay ống trúc hung ác:
- Ta thật muốn xem hắn làm được gì?
…
…
Ngoài Xuân Viên bây giờ sáng như ban ngày, Ngự lâm quân tay cầm đuốc soi sáng khắp sân viện. Đám người đông nghịt mặc giáp trụ toàn thân, binh khí sáng loáng, âm hàn lạnh lẽo.
Ánh đuốc phản chiếu vào áo giáp hào quang chói mắt. Hạ Miễn bị trói chặt đẩy ra phía trước, trên đầu còn bị trùm kín, chỉ để lộ hai con mắt sợ hãi. Phía sau là mấy Ngự lâm quân cầm đao kề vào cổ gã nghiêm ngặt đề phòng.
Ngoài rất nhiều Ngự lâm quân còn có cả Thànhvệ quân, tuy nhiên họ không mang theo binh khí, thần sắc sợ hãi.
Vết thương trên người Tiếu Mộc đã được băng bó, đứng ngay bên cạnh Hàn Mạc, trong đôi mắt lóe lên hàn quang lạnh ngắt, dưới ánh lửa như con sói đói.
- Thùng thùng thùng.
Vài tên Ngự lâm quân cường tráng lấy tay đập vào cửa, sau một hồi lâu cánh cửa vẫn đóng kín.
Mặt sau Xuân Viên vài tên hộ vệ hồn vía lên mây, hai chân mềm nhũn, làm sao còn dám mở cửa.
Hàn Mạc cười lạnh, chậm rãi tiến lên, mấy Ngự lâm quân trước cửa mới tản ra. Hàn Mạc trầm giọng nói:
- Hàn Mạc cầu kiến giám sát sứ Lăng đại nhân, xin hãy mở cửa.
Không gian yên tĩnh, chỉ nghe tiếng lửa lách tách.
- Phải… là Hàn tướng quân sao? Lăng …Lăng đại nhân không khỏe, Hàn tướng quân muốn gặp…Lăng đại nhân, ngày mai lại tới thăm, bây giờ quá muộn…không nên quấy rầy Lăng đại nhân!
Trong phủ truyền ra thanh âm run sợ.
Hàn Mạc lạnh lùng nói:
- Bản tướng quân lệnh ngươi lập tức mở cửa, nếu không…lão tử sẽ phá cửa xông vào!
Bên trong không có thanh âm đáp lại!
Hàn Mạc không do dự vung tay lên:
- Người đâu, phá cửa cho ta!
Chỉ thấy từ trong đám Ngự lâm quân có mấy người cầm một cây lớn, hùng hùng hổ hổ đi tông cửa.
Ngự lâm quân muốn vào Xuân Viên, thật ra có rất nhiều cách.
Hàn Mạc có thể cho người vào bên trong mở đại môn.
Nhưng Hàn Mạc không muốn làm như vậy, phương pháp này không có hiệu quả trấn uy, có lẽ phương pháp Hàn Mạc đưa ra mới là lựa chọn đúng nhất.
Hàn Mạc bây giờ muốn nhất chính là công kích toàn phần, uy lực lớn nhất, phải có khí thế uy hiếp đối thủ không cho đối thủ dám phản kháng.
Đám Thành vệ quân tay không tấc sắt nhìn thấy đao trong tay Ngự lâm quân sáng bóng, bọn họ đều ngơ ngác nhìn nhau, quân quý tộc chính là quân quý tộc, hành động chớp nhoáng gọn lẹ.
Năm sáu Ngự lâm quân đem thanh gỗ phá cửa, mười phần công lực, không có do dự phá cửa.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!
Thanh âm như động đất, tuy cửa Xuân Viên dày vô cùng, nhưng hiện tại cũng run rẩy sắp vỡ.
Bên trong Xuân Viên, tại hai tòa tháp gần nhất hộ vệ cầm cung nỏ nhìn Ngự lâm quân trước mắt, không ai dám manh động bắn tên, bọn họ đều biết ai hồ đồ bắn ra một tên thì sẽ bị những Ngự lâm quân hung hãn này mạnh mẽ tiến vào, sau đó đem chính mình xé nát.