Quyền Tài

Chương 195




Ra khỏi công ty đấu giá Vân Đức, đã qua 8 giờ 30 tối.

Đổng Học Bân lái chiếc Buick một đường hướng bắc, lấy ra điện thoại di động gọi một cú điện thoại cho Cù Vân Huyên: “Alo, Huyên di”.

Tiếng điện thoại đầu kia mang theo một sự mệt mỏi: “...ừm”, Đổng Học Bân đem tốc độ xe giảm lại: “Sớm như vậy ngủ rồi? Có phải là những ngày này rất mệt nhọc?”

Ngáp một cái, Cù Vân Huyên nói chờ một chút, sau đó Đổng Học Bân chợt nghe được tiếng dép lê rơi xuống đất: “Ngày hôm qua em buổi sáng năm giờ dậy, hôm nay lại chạy một ngày triển lãm thử bên kia, ngày mai liền chính thức mở đấu giá rồi, chuyện phải bận rộn quá nhiều. Ân, Tiểu Bân, anh chừng nào thì trở về? Biết anh bề bộn công việc, về không được cũng không có chuyện, bên này có em theo dõi, không xảy ra vấn đề gì, có việc anh bận rộn của anh”.

Đổng Học Bân ừ một tiếng: “Em ở nhà?”

“Đúng vậy”.

“Phố Bắc Hòa Bình?”

“ừm, làm sao vậy?”.

“Không có việc gì, tùy tiện hỏi chút, nào cái gì, anh cúp trước” Cho cái ngạc nhiên vui mừng sao, tất nhiên không thể nói cho dì Huyên rồi.

Kĩ năng lái xe của Đổng Học Bân giờ đây càng ngày càng tốt, nhưng mà buổi tối khuya cũng không thể phớt lờ, liền chuyên tâm lái xe. Ước chừng qua nửa giờ, chiếc Buick rốt cục vào cửa tiểu khu đông phố Bắc Hòa Bình, đứng ở dưói nhà mình. Mới đầu, Đổng Học Bân chuẩn bị trục tiếp giết đến dì Huyên trên giường dọa nàng nhảy dựng, buổi tối tất nhiên cũng muốn ở nhà nàng, nhưng những dã sơn sâm này đặt ở trong xe hắn rất không yên tâm, liền ôm vài hộp lên lầu, dùng cái chìa khóa mở cửa nhà mình. Hắn lúc trước khi đi Duyên Đài cũng không có trả phòng thuê, ngược lại còn giao thêm mấy tháng tiền thuê nhà, chính là lúc trở lại kinh có thể có chỗ đặt chân.

Hai tháng không trở lại rồi, trong nhà lại ngoài ý muốn cực kì sạch sẽ, trên mặt bàn một chút bụi đều không có.

TV, tủ lạnh, bệ cửa sổ, tương tự một chút bụi đất cũng tìm không thấy.

Nghe trong phòng còn bay tư vị không khí tươi mát nhàn nhạt, Đổng Học Bân một hồi im lặng. Chìa khóa nhà hắn trừ mình cùng mẹ chỉ có Cù Vân Huyên có. Nhất định là dì Huyên biết mình có thể sẽ trở về, cho nên tranh thủ lúc rảnh rỗi dọn dẹp ra, ài, lấy lão bà phải lấy Cù Vân Huyên người hiền lành như vậy. Chuyện gì người ta đều quan tâm tôt cho ngươi, chính mình tuyệt không cần phí tâm. Cảm khái trong chốc lát, Đổng Học Bân thả dã sơn trong sâm tay xuống lại xuống lầu ôm hai chuyến, cuối cùng đem toàn bộ hộp mang lên.

Nhìn xem bề ngoài, Đổng Học Bân tiện tay nắm lên một hộp dã sơn sâm tinh phâm mười năm, chuẩn bị cho dì Huyên, lại lấy ra chìa khóa cửa Cù gia, lúc này mới tắ đèn, đẩy cửa ra vào, cần thận xoay người đem một cái chìa khóa cắm vào cửa chống trộm trong Cù gia, dùng biên độ nhẹ nhất vặn mở, lại tiếp tục mở cửa gỗ bên trong, khẽ tay khẽ chân vào phòng, hầu như không có phát ra tiếng vang nào.

Trong phòng tối đen, tư vị quen thuộc trên người dì Huyên chui vào chóp mũi.

Đổng Học Bân mở miệng hít hít, nhưng mà con mắt còn chưa có thích ứng bóng tối, cái gì cũng thấy không rõ.

Hắn dựa vào cảm giác sờ tường, đem dã sơn sâm đặt ở sau cửa phòng đi sáu bước, đi tới trước cửa phòng ngủ dì Huyên dừng bước chân. Nghiêng tai ghé vào trên cửa vừa nghe, bên trong có tiếng hít thở đều đều, Cù Vân Huyên tựa như còn đang ngủ. Đổng Học Bân không tiếng động nở nụ cười một cái, chậm rãi vặn mở cửa. Trong phòng ngủ kéo rèm dày đặc, so với gian ngoài còn tối hơn, Đổng Học Bân nhờ trong phòng khách một chút ánh trăng miên cưỡng thấy Cù Vân Huyên đang ở trên giường mặc áo ngủ tơ tằm đai đeo. Tư thái đầy đặn trắng trẻo, tư thế ngủ hấp dẫn thành thục, không khỏi trêu chọc trái tìm yếu ớt của Đổng Học Bân.

Đóng cửa lại, Đổng Học Bân đã là không thể chờ đợi được.

Hai tháng tượng,niệm phun lên trong lòng, Đổng Học Bân vụt thoáng cái liềrl nhào tới giường, ôm cổ Cù Vân Huyên, ở trên người nàng vê loạn: “Tiểu Huyên Huyên...”

“Hử",Cù Vân Huyên trong miệng vô ý thức ậm ừ một tiếng, còn giống như chưa tỉnh.

Đổng Học Bân đem tay nhét vào trong áo ngủ nàng: “Ha ha, không ngờ anh sẽ đến đây? Nhớ anh không?”

Cù Vân Huyên rốt cục mở mắt ra, mê mang Đổng Học Bân, sau đó liền sửng sốt một chút: “Tiểu Bân!”, Đổng Học Bân nghiêm mặt nói: “Đến, để cho anh kiểm tra em một chút, nhanh”.

Con mắt Đổng Học Bân giờ phút này cũng thích ứng bóng tối, không biết vì sao, vẻ mặt Cù Vân Huyên đột nhiên trở nên rất xấu hổ và giận dữ rất khó xử, nàng ai ui khẽ cuống họng: “Sao anh lại tới đây!”

Đổng Học Bân mày dạn mặt dày nói: “Tới để kiểm tra em, sao vậy?”

Bỗng nhiên, bên cạnh người Đổng Học Bân không hề dấu hiệu vang lên một tiếng phụ nữ chất vấn: “Cậu tới kiểm tra ai? Hả?”

Đổng Học Bân lúc ấy liền kinh ngạc, xoạt thoáng cái kinh ngạc nhìn sang, chỉ thấy Cù mẫu lại có thể nằm ở bên kia giường, Cù mẫu mặt lạnh vọt ngồi xuống, nhìn thẳng vào Đổng Học Bân, một lát sau, lại sắc mặt khó coi nhìn con gái một cái, Cù mẫu giống như quá tức giận rồi.

Ta kháo! Mẹ Cù Vân Huyên còn ở đây!?

Đổng Học Bân đương nhiên biết Cù mẫu không thường xuyên đến nhà Cù Vân Huyên, càng rất ít cùng qua đêm ở đây, cho nên hắn lúc đến căn bản là không nghĩ tới cái này, lại nhớ lại một chút vừa rồi cú điện thoại kia, Cù Vân Huyên sau khi nghe hình như là nói bảo mình chờ một chút, sau đó nàng hình như đi dép lê ra gian ngoài, thì ra là có Cù mẫu ở đó nàng nói chuyện không tiện. Đổng Học Bân cái này gọi là một cái quẫn bách, cùng con gái người ta yêu đương vụng trộm, lại bị mẹ nàng bắt gian tại giường. Không có chuyện nào so với cái này càng khó xử hơn!

“A di, cháu, cháu... cái này.." Đổng Học Bân không biết nên nói cái gì.

Cù mẫu tức giận hò hét xoay người xuống giường: “Đều lên phòng khách cho ta!”

Cù Vân Huyên bất đắc dĩ ngó ngó Đổng Học Bân, hung hắng tại trên đùi hắn bấm véo một cái: “Này thì kiểm tra! Cái này thành thật đi!”, Đổng Học Bân buồn khổ sờ sờ cái mùi, trong lòng cực kỳ khẩn trương. Cái loại tràng diện lớn này hắn còn chưa từng trải qua. Chợt nhớ tới mình còn có back, nhưng mà cũng không còn lại mấy lần, Đổng Học Bân còn chuẩn bị ngày sau trên hội đấu giá vì mấy món đồ vật của mình mà đề cao giá cả, thuận tiện đem vật phẩm đấu giá khác của đấu giá Vân Đức cùng kéo giá lên, như vậy càng có lợi cho danh tiêng khai hỏa, cho nên không có dùng nó lãng phí.

Trong phòng khách, thấy Đổng Học Bân cùng Cù Vân Huyên do dự đi tới, Cù mẫu âm thanh hung ác nói: “Chuyện gì xảy ra? Hai người các ngươi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Cù Vân Huyên trên mặt có chút đỏ hồng, loại sự tinh này nàng thật sự xấu hổ nói.

Đổng Học Bân ho khan cuống họng, cũng không có lên tiếng.

Cù mẫu cả giận nói: “Hai ngươi lên giường rồi?”

“Ai da, mẹ, mẹ nói cái gì” Cù Vân Huyên giảo biện nói: “Không có”.

Cù mẫu chỉ vào Đổng Học Bân quát: “Vậy mẹ cũng muốn nghe một chút, Tiểu Bân nói kiểm tra con, kiểm tra thế nào hả? Kiểm tra thế nào?” Nhìn hai người đều không lên tiếng, Cù mẫu, một lần nữa giận dữ hỏi: “Rốt cuộc làm qua hay chưa?”

Cù Vân Huyên gãi gãi đầu, “...Làm rồi”.

“Các người! Các người muốn tức chết tôi phải không?” Cù mâu lập tức giận không kiềm được, thật ra nàng không phải chướng mắt Đổng Học Bân, đang nghe nói Tiểu Bân sau khi đi cơ sở trở thành Phó Cục trưởng cục công an, Cù mẫu cùng đi đi lại lại tâm tư, cảm thấy Đổng Học Bân tiền đồ không thể hạn lượng, cho dù con gái so với hắn lớn hơn vài tuổi, cũng không phải không thể tiếp nhận, nhưng Cù mẫu tức giận đến là cái hai người này lại có thể gạt chính mình trước đem chuyện làm rồi!

Đổng Học Bân cảm giác mình không thể không mở miệng: “A di, cái này là... là như thế này...”

Chuyện cho tới bây giờ, Cù Vân Huyên cùng bất chấp tất cả, nói tiếp nói: “Hai chúng con đang bàn đối tượng, mẹ, chuyện này mẹ đừng quản”.

Cù mẫu lớn tiếng nói: “Tôi là mẹ cô! Tôi có thể không quản sao?”

Cù Vân Huyên thở dài: “Mẹ, Tiểu Bân tuy so với con nhỏ hơn chút ít, nhưng mà không nhỏ hơn bao nhiêu, hắn đối với con...”

“Tôi không hỏi cô cái này!” Cù mẫu trừng mắt nói: “Hai ngươi đã nói chuyện đối tượng, vì sao không nói với tôi? Hả? Làm sao cô biết tôi đồng ý hay không?”

Cù Vân Huyên kinh ngạc: “Vậy mẹ đồng ý?”

Cù mẫu khẽ hừ, không để ý nàng.

Cù Vân Huyên chớp chớp con mắt, an vị đến bên cạnh mẹ, khoác ở tay Cù mẫu nói: “Cùng mẹ nói chuyện này. Con trước không phải nói công ty đấu giá là con chung vốn cùng người mở sao? Thật ra không phải, cái số tiền này là Tiểu Bân cho con, hắn đối với đồ cổ rất có nghiên cứu, sửa mái nhà dột không ít thứ, vòng cổ trân châu, tiền cổ, trầm gài tóc ngọc Hòa Điền, tất cả tiền công ty đều là của hắn, không có Tiểu Bân, con bây giờ vẫn là nhân viên thất nghiệp”.

Cù mẫu ngây ngẩn cả người: “Con nói thật?”, Cù Vân Huyên nói: “Dạ, Tiểu Bân không chỉ có bản lĩnh ở trong quan trường. Trên thương trường cùng thế, một người có khả năng như vậy, con lại cảm thấy con không xứng với hắn”.

Cù mẫu ngây người nói: “Hắn đã kiếm bao nhiêu tiền?”

Cù Vân Huyên nói: “Mấy trăm vạn”.

Cù mẫu nhất thời một hồi không nói gì, nàng là người có chút hám lợi, trước kia mục tiêu của Cù mẫu chính là muốn tìm cho con gái một ông chủ có tiền, như vậy con gái sau này cùng có thể qua ngày tốt lành. Người làm quan tuy cũng tốt, nhưng quan trưởng mạo hiểm nàng cũng có nghe, quan là nói không thì không, không quá bảo hiểm, còn muốn cả ngày lo lắng hãi hùng. Cho nên Cù mẫu mới không nhìn trúng Đổng Học Bân, nhưng bây giờ, nếu như Đổng Học Bân thật kiếm nhiều tiền như vậy...

Đổng Học Bân thấy, lập tức đi trở về sảnh đem hộp dã sơn sâm lấy ra: “A di, đây là cố ý mang về cho ngài, một chút tâm ý” Cù mẫu ngược lại thật không khách khí, một nắm lấy tới, mở ra nhìn nhìn: “Nhân sâm à?”

Cù Vân Huyên có điểm kinh ngạc hướng trong hộp đưa mắt nhìn: “ô, dã sơn sâm? Mười năm?” Dã sơn sâm? Cù mâu đương nhiên nghe qua đồ chơi này. Đó là thứ so với hoàng kim còn quý hơn, dã sơn sâm mười năm? Phải cần mấy ngàn một vạn đồng đó? Cù mâu dọa một cái giật mình, nhìn xem nhắn trên cái hộp cùng xem giấy chứng nhận, quả nhiên là dã sơn sâm mười năm, nàng đời này còn chưa có nhận qua thứ quý trọng như vậy: “Tiểu Bân, cháu... cháu thật kiếm được nhiều tiền?”

Đổng Học Bân biết giờ đây không phải lúc khiêm tốn: “Dạ, lúc đó cùng Huyên di bao hết mỏ Kê Huyết thạch kiếm cùng được mấy trăm vạn”.

Cù Vân Huyên cùng thay Đổng Học Bân nâng lên: “Cái mỏ này là Tiểu Bân vừa ý, rất thần, một số chuyên gia địa phương cái gì cùng đều cho rằng đó là một mỏ hỏng, không sinh ra Kê Huyết thạch, nhưng Tiểu Bân thì nhận thức chuẩn nơi đó, vừa mới bao xuống ngay từ lần nổ đầu tiên mắt thấy liền ra khối Kê Huyết thạch mấy chục vạn, đằng sau càng nhiều hơn nữa”.

Cù mẫu lúc này mới là tin, không có cách nào, sự thật bày ở trước mắt.

Cù Vân Huyên ngó ngó Cù mẫu nói: “Mẹ, người có năng lực như như Tiểu Bân vậy, đốt đèn lồng cũng không có chỗ tìm, mẹ còn có cái gì không hài lòng? Không phải là ít tuổi một chút sao, bây giờ chúng ta chỉ là nói chuyện đối tượng, còn chưa tới tinh trạng bàn hôn luận gả, trước tìm hiểu một chút rồi nói sau, mẹ đó, cùng đừng vội vã liền từ chối”.

Cù mẫu trầm mặc xuống, muốn quan nhân có quan nhân, muốn tiền có tiền, nàng quả thật không có gì không hài lòng.

“...Mẹ khi trở về sẽ cùng cha con thương lượng một chút nữa” Cù mẫu lên tiếng.

Đổng Học Bân thấy thế, liền rõ ràng chuyện này thành bảy tám phân, thể là nói: “A di, cái dã sơn sâm này không cần phải nấu, làm canh uống cũng không nên, đều có thể có xói mòn dinh dưỡng, bác ngậm vào trong miệng ăn là được rồi, tuy cái cách nói kéo dài tuổi thọ này có chút đề cao, nhưng mà công hiệu phòng ngừa già yếu khẳng định không sai, giờ bác ăn xong cháu lại một lần nữa cầm một hộp cho bác, ừm, cái này, vậy không làm phiền bác nghỉ ngơi, cháu về nhà trước”.

Cù Vân Huyên nói: “Mẹ, hai ta cùng ngủ đi” Cù mẫu đem dã sơn sâm đặt tới trên bàn trà, sau đó nhìn con gái: “Ra vẻ cái gì! Muốn cùng Tiểu Bân đi về nhà hắn thì đi!”, Cù Vân Huyên ho khan một tiếng: “Mẹ nói cái gì đó”.

Cù mẫu đứng dậy trở về phòng ngủ: “Ta ngủ, mặc kệ các người”.

Đùng, cửa đóng lại.

Đổng Học Bân khẽ ặc một tiếng: “Khụ khụ, Huyên di, bá mẫu cùng lên tiếng rồi, chúng ta đi qua chỗ của anh ngủ đi”.

Cù Vân Huyên trừng trừng nhìn hắn: “Đồ xấu xa, trong đầu cũng không nghĩ chuyện gì đứng đắn. Tìm đánh hay là không?”

Dừng một chút, Cù Vân Huyên hướng cửa phòng ngủ, lòng hung hăng, cuối cùng vẫn đi theo Đổng Học Bân. Tuy chuyện này có chút làm cho nàng đỏ mặt, nhưng mẹ đã biết, hơn nữa ngầm đồng ý quan hệ này của hai người, Cù Vân Huyên cảm thấy chung quy cùng phải bước ra cái bước đầu tiên này. Lại nói, hai tháng không gặp, nàng cùng quả thật nhớ Tiểu Bân.

Đổng gia.

Vừa vào nhà, Đổng Học Bân liền một tay lấy ôm lấy dì Huyên: “Mẹ chúng ta đồng ý, sau này rốt cuộc không cần lén lút”.

“Cái gì mẹ chúng ta! Đừng gọi bừa!” Cù Vân Huyên nhéo cánh tay hắn: “Ba mẹ em bên kia còn chưa rõ, cho dù bọn họ đồng ý, em cùng còn chưa nghĩ kĩ, hôm nay là không có cách nào, mới nói hai ta đang bàn đối tượng, không cho anh từ trên cột bò lên”.

Nàng từ trước đến nay là khẩu thị tâm phi, ngoài miệng nói như vậy, nhưng cánh tay Cù Vân Huyên lại là gắt gao ôm Đổng Học Bân, báo đáp ân tình không nhịn được ở trên đầu hắn gõ một cái.

Đổng Học Bân hôn một cái: “Tại sao còn chưa nghĩ xong?”

Cù Vân Huyên cười nói: “Sự nghiệp em đều là anh giúp đỡ bỏ vốn làm, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, em đối với sự nghiệp của anh chẳng những không có bất luận cái trợ giúp gì, còn sẽ có một số ảnh hưởng cũng trở ngại, hơn nữa vân luôn cần tiền anh kiếm, nếu anh ở đằng sau giúp đỡ cho em, loại cảm giác này không tốt lắm”.

“Em cứ cân nhắc đi”.

“Không nói cái này” Cù Vân Huyên cảm giác được trong quần áo thêm một cái tay, liền cả giận: “Đừng nghịch, cùng anh nói chuyện chính”.

Đổng Học Bân tiếp tục vuốt ve nàng: “Không chậm trễ, em nói đi”.

Cù Vân Huyên không đáp, cầm tay thúi trong quần áo cầm ra, đánh cho Đổng Học Bân một cái: “Xem anh cầm dã sơn sâm em vừa nghĩ đến, có một tin tức tốt, lúc tám giờ người công ty đấu giá bên kia liên lạc em, nói lại có người cầm hai hộp nhân sâm trăm năm muốn lên đấu giá, thứ này giá trị anh không phải là không biết? Một khắc một vạn nhân dân tệ, làm tốt mà nói, đánh ra một trăm hai mươi vạn cũng là có thể, cho nên em quyết định đem vật phẩm đấu giá chính đổi một chút, không cần anh sửa mái nhà dột đến trầm ngọc Hòa Điền, liền dùng dã sơn sâm, hơn nữa người nọ phi thường nôn nóng, nói muốn tham gia đấu giá ngày mai, Có thể là cần tiền dùng”.

Đổng Học Bân ha ha cười nói: “Hắn lại không phải chờ tiền dùng”.

“Làm sao anh biết?” Cù Vân Huyên liếc hắn một cái: “Quản người nọ là nghĩ như thế nào, không chọn đấu giá hội khác mà chọn chúng ta, không thể không nói vận khí chúng ta thật không tồi, lần này là cơ hội khó được, tất phải nắm lấy. Em đã bảo nhân viên công tác đang đánh tuyên truyền”.

Đổng Học Bân vui vẻ nói: “Đương nhiên là cơ hội, bằng không anh cùng sẽ không đem dã sơn sâm cho công ty đấu giá của chúng ta”.

Cù Vân Huyên kinh ngạc: “Có ý tứ gì?”

“Em nói đi?” Đổng Học Bân kéo tay dì Huyên đi tới bên cạnh bàn trà, chỉ dưói bàn trà: “Nhìn xem đây là gì?”

Trọn vẹn mấy chục hộp dã sơn sâm!!

Cù Vân Huyên nhìn cùng mơ rồi, vội vàng ngồi xổm xuống mở ra xem: “Ba mươi năm? Đây là bốn mươi năm? Còn có sáu mươi lăm năm? Tiểu Bân! Anh lấy đâu nhiều như vậy!?”

Bởi vì sự thật quá mức khiếp sợ, Cù Vân Huyên mới là kịp phản ứng, trừng con mắt nói: “Đừng nói cho em công ty đấu giá chúng ta buổi tối thu đên hai hộp dã sơn sâm trăm năm... Là anh đưa đi?”.

Đổng Học Bân nói:“Em nghĩ sao, bằng không với danh tiếng công ty chúng ta nào dẫn tới đến thứ đồ chơi như vậy?”

“Em nói cùng phải!” Cù Vân Huyên đánh cho hắn một cái, “Nói mau! Làm sao có!”

“Ha ha, vào thứ hai đầu tuần nhìn thấy một bức tranh sơn dầu, nhận ra trên mặt là phiến lá dã sơn sâm, sau đó liền đã hỏi vị trí tên hoạ sĩ kia rồi đi vào trong núi tìm được, ùm, đừng hỏi anh chuyện gì xảy ra, anh cũng không biết tỉnh Bắc Hà sao có thể sản xuất dã sơn sâm tốt như vậy, nhưng sự thật chính là như vậy, anh nguyên một đám nhân sâm đều móc ra, tìm xưởng gia công kinh thành đóng gói cùng mã hóa phòng hàng giả, liền được như vậy”.

“Anh thật là được! Động cái chuyện tốt gì cùng để cho anh đụng phải?”

Đổng Học Bân cười khổ nói: “Em nhìn đơn giản, thật ra quá trình rất khúc chiết, thứ này thiếu một ít là anh sẽ không thành rồi”.

Vận khí Đổng Học Bân gần đây không tính rất tốt, nếu không phải Back, hắn một xu tiền chỉ sợ cũng không kiếm được, giờ đây hắn là Triệu Kính Tùng Phó Cục trưởng ở nơi đó trộm vui mừng?

Cù Vân Huyên hít vào một hơi: “Những dã sơn sâm này anh định làm như thế nào?”

Đổng Học Bân nghĩ nghĩ: “Đều để em nơi đó đi, tốt một chút giữ vài hộp, sau này không chừng lúc tặng lễ cần dùng đến, cái khác em có thể trên mỗi lần đấu giá hội đều đấu giá một hộp, loại về phần mười năm hai mươi năm, em ăn vài hộp, không chừng còn có thể xinh đẹp thêm một chút”.

Cù Vân Huyên rất không cam lòng ăn: “Vậy ngày mai đều để vào trong tủ bảo hiểm công ty đi, nơi đó an toàn”.

“Thật ra những cái này cùng một chỗ cũng không có đáng giá bằng hộp dã sơn sâm trăm năm kia đâu, không cần để ý như vậy” Nói xong, Đổng Học Bân nháy nháy con mắt, cười xâu xa nói: “Cái này, anh vì công ty chúng ta làm cống hiến lớn như vậy, em xem có phải là cho chút gì đó ban thưởng chứ”.

Cù Vân Huyên vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Liền biết anh không có ý tốt khác, muốn thưởng gì?”

Đổng Học Bân ghé vào trên lỗ tai nàng nhỏ giọng nói: “Như thế này cùng trên giường, em cái gì cùng đều phải nghe anh, bảo em làm gì thì em làm cái đó, khụ khụ, cái thưởng này được không?”

Cù Vân Huyên nóng mặt lên, thoáng cái giơ tay lên: “Tìm đánh phải không? Đồ quỷ!”

“Anh cho là em đáp ứng rồi!” Đổng Học Bân cũng không nhiều lời, vượt qua ôm lấy nàng liền vào phòng nhổ,nhào tới hung hăng hãm hại nàng!