"Lúc đó Tống Nhu đã chết rồi."
Tần Hoan chợt lên tiếng, Tề Lâm cũng gật đầu theo, "Phải, tiểu nhân cũng nghĩ như vậy, đúng là rất kỳ quái, lúc đó bọn họ nhìn thấy Tống Nhu đội khăn voan, tức là vẫn có đầu. Về sau dọc đường đi thì xung quanh kiệu hoa cũng đều có người, bọn họ không biết tại sao khi đến trước cửa Hầu phủ, vén màn kiệu lên thì Tống Nhu đã biết thành tân nương tử không đầu..."
Hốc mắt Thái trưởng Công chúa hơi co rút, dường như lại nhớ đến cảnh tượng đêm hôm đó, "Sao có thể như thế, quá kỳ lạ, bốn thị tì bên cạnh tiểu thư Tống gia lại là vừa mới mua về... À, chẳng phải nói là đã phái người đến Thập Lý miếu rồi sao?"
Tề Lâm gật đầu, "Phải, đã phái người đi, hiện tại người còn chưa trở về."
Thái trưởng Công chúa gật gật đầu, bỗng dưng bà phát hiện nét mặt trầm ngâm của Tần Hoan, "Hoan nhi, chuyện này con thấy thế nào?"
Tần Hoan ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt vừa ôn hòa vừa tín nhiệm của Thái trưởng Công chúa, nàng chần chờ một chút rồi nói, "Con đang nghĩ là hung thủ dùng cách nào để tạo hiện trường giả, rất có khả năng Tống Nhu đã chết từ lúc sáng sớm rồi, thậm chí lúc đó nàng cũng đã bị chặt đầu. Hắn sau khi che mắt được mấy thị tì, dọc đường hắn lại mang đầu của Tống Nhu đi, hoặc cũng có thể nói cái mà mấy thị tì nhìn thấy tưởng là Tống Nhu vẫn còn đầu, thực chất chỉ là một cách che mắt nào đó của hung thủ..."
"Con nói là...Hung thủ ở ngay trong đội ngũ thị vệ của Tống gia?"
Theo lời Tần Hoan nói, dọc đường hung thủ đã lấy đi đầu của Tống Nhu, mà dọc đường đi xung quang kiệu hoa đều có người, cho nên phàm là kẻ có thể xuống tay thì chắc chắn phải là người của Tống gia.
Tần Hoan gật đầu, "Đây là cách duy nhất có thể giải thích."
Hoắc Hoài Tín nhìn sang Tề Lâm, "Chỉ mấy thị tì có vấn đề sao? Thế những người khác? Mấy ma ma của nàng ta thì sao?"
Tề Lâm buồn bực, "Điểm này cũng rất kỳ quái, mấy ma ma của Tống Nhu cũng đều không phải là ma ma giáo dưỡng nàng từ nhỏ, cho dù đều là người của Tống Quốc công phủ thế nhưng trước đây hầu hạ cho người khác."
Giang thị liếc nhìn Thái trưởng Công chúa, hai người họ cực kỳ nhạy cảm nên đã phát hiện ra vấn đề.
Đều là người có kinh nghiệm nên bọn họ rất rõ ràng chuyện sắp xếp hôn sự. Nữ tử khi xuất giá, người đi theo bên cạnh luôn luôn là người đã hầu hạ bên mình nhiều năm. Thứ nhất là do đủ tin tưởng, thứ hai người hầu lâu năm cũng sẽ trung thành hơn, có thể giao phó những nhiệm vụ quan trọng. Bởi vậy cho nên khi xuất giá thì thị nữ và ma ma hầu hạ bên cạnh là quan trọng nhất, thế nhưng Tống Nhu hoàn toàn ngược lại...
Trong lòng Giang thị và Thái trưởng Công chúa đều có nghi vấn giống hệt nhau, vậy thì người trước đây hầu hạ Tống Nhu đi đâu rồi?
Hoắc Hoài Tín nghĩ đến dấu răng mà Tần Hoan nói, ông nheo mắt lại hỏi, "Thế... thế mấy thị vệ đi theo thì sao?"
Tề Lâm lắc đầu, "Những thị vệ này trước giờ vốn cũng rất ít khi nhìn thấy Tống tiểu thư. Lần này dù có kiên quyết thẩm vấn thì cũng không phát hiện ra sơ hở gì, nên tạm thời có để xếp sang một bên."
Hoắc Hoài Tín khẽ hít vào một hơi, "Tống tiểu thư này có đủ mọi chuyện khác thường, có lẽ có nội tình gì đó mà chúng ta không biết, cũng có thể chuyện đó liên quan đến việc nàng ta bị giết. Hiện tại có 3 việc, thứ nhất là đi thẩm vấn mấy tỳ nữ và ma ma kia xem có thể hỏi ra ẩn tình gì không; thứ hai là đợi người ở Thập Lý miếu quay về, có thể tìm ra manh mối cụ thể là tốt nhất; thứ ba là phải hỏi tỉ mỉ những thị vệ này, xem ban đêm bọn họ đã làm những gì, mỗi một sự việc đều phải hỏi cho rõ ràng. Cho dù thị tì có nói dối, ma ma cũng kỳ quái thế nhưng kẻ giết Tống tiểu thư là nam nhân, mà kẻ mặc giá y dọa người đem đó ở Hầu phủ cũng là nam nhân, nên điểm này cũng không được bỏ qua."
Tề Lâm vội vàng gật đầu đáp lời, sau đó cúi người hành lễ rồi mới đi ra ngoài.
Thái trưởng Công chúa gật đầu, Hoắc Hoài Tín vẫn rất có quy tắc...
Tề Lâm vừa đi, Thái trưởng Công chúa cũng không e dè gì Hoắc Hoài Tín liền hỏi, "Trước khi tiểu thư Tống gia xuất giá thì hạ nhân bên cạnh đã được đổi mới, Tĩnh Xu, con xem đây là vì sao?"
Sắc mặt Giang thị hơi trầm trọng, "Bình thường nếu hạ nhân bên cạnh bị đổi thì phần lớn là do hạ nhân đó đã phạm phải sai lầm." Giang thị dừng lại một chút rồi nói, "Đúng là tất cả mọi người bên cạnh tiểu thư Tống gia đều đã bị đổi mới, thế nhưng có lẽ vấn đề không nằm ở người hầu mà là nằm ở chủ nhân."
Nhạc Quỳnh nhướn mày, "Kinh thành ở cách đây quá xa, hiện tại phái người đi điều tra chỉ sợ sẽ phải chậm trễ rất nhiều thời gian."
Mặc dù không nói toạc ra nhưng tất cả mọi người trong phòng đều đã cùng nhận ra, tiểu thư Tống gia này nhất định có bí mật nào đó mà không muốn cho người khác biết. Đối với An Dương Hầu phủ mà nói, cho dù bí mật này không có liên quan gì với án mạng thì chắc chắn cũng rất quan trọng, nếu như Tống Quốc công phủ gả một nữ nhân có vấn đề qua đây có nghĩa là đã cất giấu một âm mưu quá lớn rồi.
"Hầu gia muốn tra cái gì? Ngược lại ta có thể giúp."
Bất thình lình Yến Trì lên tiếng, Nhạc Quỳnh nhìn sang, "Người của ngài là dùng để..."
"Không sao, Hầu gia muốn biết điều gì, cứ nói ra cho ta là được."
Nhạc Quỳnh nhìn thoáng qua Thái trưởng Công chúa, sắc mặt của Thái trưởng Công chúa hơi nghiêm trọng, "Cũng được, cứ để cho tiểu Thất giúp chuyện này đi. Ngược lại ta cũng muốn xem xem lá gan Tống Quốc công phủ lớn đến thế nào mà dám đối xử vô lễ với chúng ta như vậy!"
Sắc mặt Yến Trì cũng ngưng trọng, "Cô nãi nãi cứ chờ tiểu Thất, lâu thì 7 ngày, nhanh thì chỉ 5 ngày thôi."
Thái trưởng Công chúa gật đầu, "Phải điều tra rõ tiền căn hậu quả của việc tiểu thư Tống gia thay đổi hết người bên cạnh. Ta muốn biết tường tận một chút, nhưng cũng không cần gấp gáp 5 ngày 7 ngày, trước mắt con cứ tập trung vào việc của bản thân con đi."
Yến Trì khẽ cười, "Cô nãi nãi yên tâm, Yến Trì tự biết chừng mực."
Nói xong Yến Trì hơi chần chừ rồi xoay người đi ra ngoài đi an bài công việc.
Thái trưởng Công chúa vẫn chau mày, vốn chỉ là điều tra án thế nhưng lại kéo theo những bí ẩn kỳ quái này, xem ra ban đầu bà không muốn nhận mối hôn sự này cũng đúng, "Nữ nhân Tống gia ở trong cung có khi cũng đang hô mưa gọi gió nhỉ..."
Giọng nói của Thái trưởng Công chúa vẫn còn hơi suy yếu, thế nhưng câu này nói ra không biết vì sao trong lòng Tần Hoan lại căng thẳng.
Bỗng nhiên nàng ý thức được lão nhân đầu đầy tóc bạc trước mặt nàng đây cũng không hề đơn giản, bà là Công chúa của Hoàng gia Đại Chu, là cô cô ruột của đương kim Thánh thường, tuyệt đối cũng không phải là lão nhân nhà bình thường.
Nhắc đến chuyện trong cung thì người ở đây cũng yên lặng hẳn lên.
Mặc dù là ở Cẩm Châu, thế nhưng Hoắc Hoài Tín cũng không dám nghị luận chuyện của Hoàng thất và hậu cung, mà Tần Hoan khi nghĩ đến nơi phồn hoa phú quý đã từng gần gũi với mình kia thì trong lòng ớn lạnh không thôi. Bản án của phụ thân cũng là bắt đầu từ nơi cung đình xa hoa lãng phí kia, chỗ đó nhìn bên thì ngập tràn quyền lực và vinh hoa thế nhưng trên thực tế lại là chỗ ăn tươi nuốt sống người. Đến giờ Tần Hoan vẫn nghĩ không ra, bên trong cái lồng giam bằng vàng ẩn chứa yêu ma quỷ quái đó, rốt cuộc là bàn tay nào đã đẩy cả nhà nàng rơi vào địa ngục?
Nhạc Quỳnh yên lặng một lát rồi tiến lên nói, "Mẫu thân trước mắt đừng nghĩ đến mấy chuyện này, chờ sau này Trì Điện hạ có tin tức rồi nói sau. Tống Quốc công phủ là một thị tộc có danh vọng ở kinh thành, chắc hẳn sẽ không làm bừa đâu."
Nhạc Quỳnh nói vậy nhưng Thái trưởng Công chúa và Giang thị lại rõ ràng nhất chuyện tình ở bên trong, dường như đã khẳng định Tống gia chắc chắn có điều gì giấu diếm. Hiện tại đã biết như vậy thế nhưng cũng chưa biết chuyện mà bị giấu diếm này là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.
Thái trưởng Công chúa gật đầu, bây giờ mới quay sang nói chuyện với Tần Hoan, có thế thì bầu không khí mới thoải mái lên được một chút. Chẳng bao lâu sau Hoắc Hoài Tín cũng xin cáo từ đi ra ngoài, Nhạc Quỳnh cũng đi theo Hoắc Hoài Tín để xem thẩm vấn hạ nhân Hầu phủ. Hai người bọn họ vừa đi thì Nhạc Ngưng mặc y phục mạnh mẽ xuất hiện, trên mặt nàng vừa đỏ hồng vừa đầy mồ hôi, Tần Hoan vừa nhìn đã biết nàng nhất định là vừa đi luyện võ về.
Thái trưởng Công chúa hơi xót xa, "Sao không mặc áo khoác ngoài? Bây giờ đã vào thu rồi, trời cũng lạnh xuống, người con lại đổ nhiều mồ hôi thế kia nên cực kỳ dễ bị nhiễm phong hàn."
"Tổ mẫu yên tâm, Ngưng nhi biết rồi."
Trước mặt Thái trưởng Công chúa, Nhạc Ngưng càng tỏ ra mình là một tiểu nữ nhi.
"Vừa rồi trong diễn võ trường con nhìn thấy công tử Ngụy gia múa đao, nhất thời không nhịn được nên mới giao đấu cùng hắn hai trận, cho nên mới ra chút mồ hôi thôi. Không có việc gì đâu, thân thể Ngưng nhi rất khỏe."
Thái trưởng Công chúa sờ sờ mặt nàng thương tiếc, "Đứa nhỏ ngốc, con tỉ thí cái gì với tên tiểu tử Ngụy gia kia. Hắn chính là người trong Tuần phòng doanh của kinh thành, đương nhiên võ nghệ không kém rồi, con đừng có làm chính mình bị thương."
Nhạc Ngưng hơi bất đắc dĩ, "Tổ mẫu, võ nghệ Ngưng nhi cũng không kém..."
"Được rồi được rồi, Ngưng nhi nhà chúng ta không hề thua kém bậc nam nhi..."
Tần Hoan nghe xong lại nói với Thái trưởng Công chúa, "Quận chúa cũng không nên sơ suất, trời mùa thu thời tiết thay đổi thất thường, lúc nóng lúc lạnh, đúng thật rất dễ bị phong hàn."
Thái trưởng Công chúa cười rộ lên, "Thấy chưa, Hoan nhi y thuật cao minh, lời của nó con nên nghe."
Nhạc Ngưng liếc mắt nhìn Tần Hoan, "Vâng vâng vâng, tổ mẫu nói gì con đều nghe hết."
Tổ tôn hai người cộng thêm Tần Hoan, ba người vừa nói vừa cười đùa, không khí cực kỳ náo nhiệt. Nhạc Thanh ở bên cạnh nhìn thấy thế, ánh mắt hắn không rời khỏi Tần Hoan, Giang thị cũng nhận ra điều này nên ánh mắt bà cũng trở nên thâm thúy.
Cười nói một chút thì Thái trưởng Công chúa đã thấy mệt rồi, Giang thị và Lục Tụ hầu hạ Thái trưởng Công chúa đi ngủ, Nhạc Ngưng dẫn Tần Hoan ra khỏi viện. Hai người vừa mới đi ra thì Nhạc Thanh đã đuổi theo
Nhạc Ngưng quay đầu trừng mắt, "Nhị ca đi theo muội làm gì?"
Nhạc Thanh tươi cười, "Hai người muốn đi đâu? Nhị ca đang rảnh rỗi, có thể đi cùng bọn muội."
Nhạc Ngưng cười khẽ một cái rồi chớp mắt, "Nhị ca nghĩ cái gì mà cứ muốn đi theo đám cô nương bọn muội thế? Nhị ca không có việc gì sao? Hôm nay không phải đến quân doanh à?"
Nhạc Thanh bị hỏi làm cho nghẹn lời, da mặt hắn cũng không đủ dầy cho nên mới ho nhẹ một tiếng rồi nói, "Đương nhiên là phải đi, bây giờ đi luôn." Dừng một chút hắn lại nói, "Muội phải chăm sóc Cửu cô nương thật tốt."
Nhạc Thanh nói xong liền rời đi, Nhạc Ngưng nhìn bóng lưng Nhạc Thanh có vẻ hơi đăm chiêu rồi lại quay đầu sang nhìn chằm chằm vào Tần Hoan.
Tần Hoan khó hiểu, "Quận chúa nhìn ta làm gì?"
Nhạc Ngưng nhíu mày, sau đó lại nghiêm mặt nói, "Ngươi cảm thấy Nhị ca ta thế nào?"
Tần Hoan sửng sốt, "Nhị công tử? Nhị công tử... đương nhiên là cực kỳ tốt."