Đúng rồi, Tố vấn cửu châm và bộ bao tay chính là phí chữa bệnh Yến Trì đưa cho nàng, nhờ nàng chữa thương cho hắn. Thế nhưng vết thương của hắn ít nhất phải nửa tháng mới có thể khỏi hẳn, trong khi nàng là đại phu, thu nhiều phí chữa bệnh như vậy mà lại không để ý gì đến vết thương của hắn.
Tần Hoan khẽ hít vào, "Vết thương của Điện hạ... khụ, phương thuốc đưa cho ngài ngài có dùng không?"
Tần Hoan hơi ngại ngùng, lấy phí chữa bệnh quý giá như vậy, vậy mà lại quên luôn thương tích của người ta.
"Điện hạ có làm theo lời Tần Hoan nói không? Miệng vết thương đã thay thuốc chưa?"
Tần Hoan chột dạ nên hỏi rất cẩn thận, Yến Trì híp mắt nhìn nàng một lúc rồi bỗng nhiên nói, "Ngươi nói vết thương của ta phải dưỡng nửa tháng mới khỏi?"
Tần Hoan gật đầu, "Vâng, vết thương của Điện hạ bị rách miệng rất nhiều lần, hiện tại đã cực kỳ nghiêm trọng rồi."
Yến Trì hất hàm, "Thời gian ta ở lại Cẩm Châu không còn nhiều lắm, ngươi tốt nhất trong vòng 7 ngày chữa khỏi cho ta."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, nàng căn bản đã biết Yến Trì không ở lại đây quá lâu thế nhưng khi biết hắn chỉ cho nàng 7 ngày thì vẫn ngạc nhiên. Ngay lập tức nàng khẩn trương cứ như bày trận đón địch, "7 ngày..."
Thấy nàng do dự, giọng nói Yến Trì trầm xuống, "Không được?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không phải, chỉ là Tần Hoan cần phải nghiên cứu sâu hơn, phương thuốc Tần Hoan đưa Điện hạ đã là đẩy nhanh quá trình liền da nhất rồi, nếu muốn nhanh hơn nữa thì phải đổi phương thuốc khác. Tần Hoan cần phải suy nghĩ đã."
Yến Trì nghe thấy thế cũng không đưa ra ý kiến gì, "Vậy cho ngươi thời gian suy nghĩ."
Tần Hoan gật đầu, nàng cụp mắt xuống bắt đầu chìm trong suy nghĩ.
Mặc dù hôm nay nàng dùng lý do thiên phú dị bẩm để thoái thác Nhạc Ngưng, nhưng trên thực tế nàng tuyệt đối không phải là người có thiên phú dị bẩm. Ngày xưa nàng đi theo phụ thân, phụ thân cũng chưa tận lực dạy dỗ nàng, tự nàng phải nỗ lực rất nhiều. Về sau nàng bái sư Dược vương Tôn Hi, nàng cũng phải chăm chỉ nghiên cứu rất nhiều thì mới được Dược vương coi trọng thu làm đệ tử môn hạ.
Nàng tự mình chẩn bệnh cũng không nhiều lắm, thế nhưng nàng lại nghiên cứu rất sâu về các loại bệnh thường gặp. Chính vì vậy ngược lại y thuật của nàng còn cao minh hơn những đại phu đã chẩn bệnh nhiều năm. Hiện tại Yến Trì đưa ra cho nàng một đề khó, tự nhiên cũng khiến nàng nhớ đến những nghiên cứu và rèn luyện bao nhiêu năm nay của nàng.
Thấy ánh mắt Tần Hoan lúc sáng lúc tối, trên mặt tràn đầy trầm tư, Yến Trì bất giác nhếch môi cười.
Hiện tại bao quanh Tần Hoan là một bầu không khí rất chuyên chú, loại không khí này giống như một lớp màng ngăn cách người sống chớ lại gần, vừa lạnh lùng vừa nghiêm nghị. Nếu so sánh với lúc nàng mổ thi nghiệm xác thì loại nghiêm trang cẩn thận tỉ mỉ này lại có thêm một chút dịu dàng, giống như vầng trăng non sáng rực rỡ giữa đêm lạnh, khiến cho hắn không kìm được lòng mà nhìn nàng một lần lại một lần. Kỳ diệu thay, mỗi lần nhìn nàng thì trái tim của hắn lập tức yên tĩnh trở lại, cũng khiến cho hắn lần đầu tiên cảm thấy được nhìn một người đang xuất thần lại là một chuyện tốt đẹp đến như vậy.
Lúc Tần Hoan đang tập trung tinh thần suy nghĩ thì rất không thích người bên cạnh ồn ào quấy rầy, mà Yến Trì cứ như rất ăn ý với nàng, suốt cả đường đi hắn không mở miệng thêm lần nào nữa. Mãi cho đến lúc xe ngựa dừng lại ở bên cạnh cửa tây của Tần phủ, trong đầu Tần Hoan đã xem xét hết toàn bộ sách thuốc mà nàng biết, đợi đến khi nàng phục hồi lại tinh thần thì cũng không biết xe ngựa đã dừng được bao lâu.
"Hả? Đến rồi à?" Nàng vén màn xe lên thì thấy quả nhiên đã đến cửa bên của Tần phủ.
Tần Hoan nghiêm mặt, "Điện hạ yên tâm, ngày mai chắc chắn sẽ đưa ra một phương thuốc mới cho Điện hạ."
Nói xong câu này thì Tần Hoan xoay người vén rèm xe lên đi xuống. Rèm xe bay phấp phới còn thân ảnh nàng đã không thấy nữa.
Yến Trì chau mày, trong lòng hơi tức giận mà lại gần giống với thất vọng. Ngay tại lúc trái tim hắn đang chậm rãi chìm xuống thì rèm xe lại bị vén lên, khuôn mặt của Tần Hoan xuất hiện ở cửa xe, nàng nghiêm trang nói, "Mấy ngày tới Điện hạ đừng cưỡi ngựa, cứ ngồi xe ngựa là được, cũng không được tập luyện võ nữa. Xin Điện hạ nhớ kỹ."
Mặt mày Yến Trì giãn ra, chỉ hờ hững 'Ừ' một câu.
Tần Hoan gật đầu sau đó mới thả rèm xe xuống rời đi.
Yến Trì chờ một lúc, cho đến khi tiếng bước chân của Tần Hoan đi xa rồi mới vén rèm xe lên. Hắn nhìn ra từ trong khe hở, bóng lưng Tần Hoan giống như một bông sen xinh đẹp trong tranh thủy mặc, chỉ chớp mắt sau đã biến mất phía sau cánh cửa của Tần phủ.
Tay Yến Trì ngừng lại một chút rồi mới từ từ kéo rèm xe xuống.
Một lúc sau Bạch Phong ở bên ngoài mới nói, "Chủ tử, chúng ta đi đâu?"
Yến Trì chậm rãi ngồi thẳng người lên bên trong xe ngựa, bỗng nhiên hỏi, "Bạch Anh ở đâu?"
Bạch Phong hơi sửng sốt, giống như không ngờ được là Yến Trì lại hỏi như vậy, hắn khẽ nói, "Hai ngày trước Bạch Anh đã đến Cẩm Châu, vẫn đang tra xét hành tung của đám người kia. Điện hạ có gì phân phó?"
Yến Trì nheo mắt, "Tạm thời không cần tra xét nữa, ta muốn Bạch Anh bảo vệ một người."
Bạch Phong lại ngây ngẩn cả người, hắn không dám khẳng định, "Điện hạ nói chính là... Cửu cô nương?"
Trong xe hoàn toàn im lặng, Yến Trì không trả lời đúng hay không đúng, chỉ chớp mắt sau hắn lên tiếng vừa lạnh lùng vừa nặng nề, "Không được phép sơ xuất!"
...
Bên trong Đinh Lan uyển, Tần Hoan đã biết đến phương thuốc thứ 10.
Phục Linh rót cho Tần Hoan một ly trà nóng, nàng hơi đau lòng, "Tiểu thư vừa về đến nhà đã bắt đầu viết phương thuốc, bây giờ trời đã tối rồi, đừng để hỏng mắt, tiểu thư nghỉ ngơi một chút được không?"
Ánh mắt chuyên chú của Tần Hoan thoáng buông lỏng, nàng hạ bút xuống nhưng lông mày vẫn nhíu chặt.
Phục Linh tiến lên nói, "Tiểu thư làm sao thế? Gặp chuyện gì khó xử à?"
Phục Linh nói xong thì thò người lên nhìn, nàng thấy có một vài vị thuốc mà mình không biết là gì, "Bạch cập, hổ trượng, giáng hương, hoàng kỳ... xích thược... tiểu kế, thanh bì... Tiểu thư, những vị thuốc này để trị bệnh gì thế?"
Tần Hoan nhấc ly trà lên, khẽ nhấp một ngụm nhỏ cho đỡ khô cổ rồi nói, "Đều dùng để tiêu sưng giảm đau, ngăn ngừa lở loét trên cơ thể."
Phục Linh gật đầu, "Phương thuốc tiểu thư viết, mỗi đơn đều có mấy vị bạch cập này, thế nhưng lại không giống nhau hoàn toàn. Tiểu thư là chưa nắm chắc được phương pháp sao?"
Tần Hoan thở dài, hiện tại trong đầu nàng tất cả đều là dáng vẻ ghê tợn của vết thương trên lưng Yến Trì. Thương tổn của hắn rất nặng, nếu dùng phương thuốc tầm thường thì phải tốn một chút thời gian mới có thể chữa khỏi, thế nhưng hắn nói hắn chỉ ở lại Cẩm Châu 7 ngày. Trong 7 ngày muốn điều trị khỏi vết thương của hắn là quá gấp gáp rồi, nhưng hắn đã đưa ra yêu cầu này thì đương nhiên nàng chỉ có thể nghĩ cách làm hắn hài lòng thôi.
"Phải, không tìm ra phương pháp nào, cũng không có thời gian để thử nghiệm."
Phục Linh tiến lên, xoa bóp vai gáy cho Tần Hoan, "Tiểu thư ngay từ buổi chiều nay vừa về nhà đã bắt đầu viết rồi, nô tỳ cảm thấy những phương thuốc này của tiểu thư đều có tác dụng lớn, nếu tiểu thư thật sự không tìm ra phương pháp tốt nhất thì cứ tùy tiện chọn một cái mà người nắm chắc nhất đi."
Tần Hoan thở ra, kinh nghiệm của nàng vẫn còn quá ít, nếu không thì đương nhiên có thể phán đoán được phương thuốc nào là hữu hiệu nhất rồi, "Không có cái nào nắm chắc nhất cả, chỉ có những đơn thường dùng thôi. Nhưng trước mắt thì những loại thường dùng lại không đủ công hiệu."
Tần Hoan nói xong lại hơi đau đầu, nàng nhìn ra bên ngoài thấy bóng đêm đã buông xuống cửa sổ. Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, đã thu lợi từ hắn thì ít nhất cũng phải nỗ lực chữa thương cho hắn. Nếu nàng không thể đáp ứng yêu cầu của Yến Trì, nàng lấy phần phí chữa bệnh này đúng thực là không hợp lý rồi.
"Quyết định thôi! Dùng đơn này đi!" Tần Hoan cầm một phương thuốc lên, trong đó đều dùng các vị thuốc rất mạnh, là một phương pháp không giống với bình thường. Nàng hành y đều dùng những vị thuốc rất ôn hòa vững chắc, đây là lần đầu tiên nàng dùng đến những loại thuốc mạnh như vậy. Thế nhưng cũng phải thật mạnh thì mới có thể chữa trị thần tốc cho vết thương của Yến Trì. Tần Hoan thở hắt ra, lập tức đứng dậy, "Đi mua thuốc."
Phục Linh nghe thấy thế tràn đầy kinh ngạc, "Đi mua thuốc? Trời tối rồi mà tiểu thư..."
Tần Hoan cười khổ, nàng nghĩ đến dáng vẻ thâm trầm khó đoán của Yến Trì chỉ có thể bất đắc dĩ nói, "Ta cũng biết rõ hiện tại không còn sớm, có điều nếu như tối nay không phối xong thuốc thì ngày mai không có cách nào báo cáo kết quả rồi."
Phục Linh giữ chặt lấy Tần Hoan, "Tiểu thư, hay là đến kho thuốc trong phủ lấy?"
Tần Hoan ngừng chân, thật ra cũng không phải là không thể, trước đây nàng làm thuốc viên cho Diêu Tâm Lan cũng là lấy từ trong kho thuốc của phủ ra. Chẳng qua lần này nàng làm thuốc cho Yến Trì, cũng không biết kho thuốc có cấp cho hay không.
"Tiểu thư lo lắng kho thuốc không cho lấy phải không?" Phục Linh và Tần Hoan đã quá quen những ngày tháng gian khổ, cho nên nàng biết ngay lo lắng của Tần Hoan, nàng nói, "Tiểu thư, hiện tại không giống lúc trước rồi, chúng ta cứ thử đến hỏi xem, có khi sẽ cho chúng ta lấy thuốc đó!"
Tần Hoan nhìn sắc trời bên ngoài đã tối đen như mực rồi nên cũng hơi dao động. Đúng vậy, cứ thử một lần cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Nghĩ như vậy Tần Hoan liền gật đầu, "Được, vậy chúng ta đi thử xem."
Phục Linh đáp lời rồi vơ lấy áo choàng mặc lên cho Tần Hoan, rồi lại lấy một ngọn đèn đi theo Tần Hoan ra bên ngoài Đinh Lan uyển.
Tần phủ phú quý nên trong phủ cũng có phủ y và kho thuốc. Tần Hoan dẫn Phục Linh cùng nhau đi về phía đông, không bao lâu đã gặp một loạt dãy nhà thấp thấp, kho thuốc chính là một tiểu viện nằm trong dãy nhà thấp này.
Xưa nay dược liệu luôn là vật quý giá, bởi vậy tiểu viện cũng bố trí thủ vệ. Lúc Tần Hoan đi đến thì có hai nam bộc đang ngồi nhàm chán ngủ gà ngủ gật ở ngoài cửa, nghe thấy động tĩnh bọn họ mới mở to mắt, nhìn thấy người đến là Tần Hoan thì ban đầu họ ngẩn người, sau đó dường như nhớ đến cái gì, sắc mặt liền biến đổi, "Cửu, Cửu tiểu thư..."
Nét mặt Tần Hoan không có biểu cảm gì, "Phủ y có ở trong không?"
"Có có, Cửu tiểu thư có gì phân phó?"
Thấy thái độ của hai người cũng coi như cung kính, Tần Hoan liền nói thẳng, "Ta muốn lấy dược liệu."
Hai người lập tức mỉm cười, cúi người mời vào, "Mời Cửu tiểu thư vào, hôm nay lão gia vừa mới căn dặn, nói là Cửu tiểu thư muốn dùng cái gì thì trong phủ đều phải cung cấp. Trước đây Đại thiếu gia cũng đã căn dặn rồi, Cửu tiểu thư người muốn dược liệu gì thì cứ đến chọn là được."
Đáy lòng Tần Hoan hơi kinh ngạc, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện ra, nàng đi vào bên trong mới nhớ đến vị Tam thúc phụ mà sáng nay nàng gặp.
Chỉ nhìn sắc mặt thì Tần Hoan cũng biết vị Tam thúc phụ này thực sự là kẻ phóng đãng, hiện giờ vừa mới qua 40 tuổi thôi mà dáng vẻ đã như bị khoét rỗng, nếu cứ tiếp tục thế này thì không quá 1 năm nữa thân thể ông ta sẽ suy sụp, có lẽ còn có thể sinh ra một loại bệnh nặng nào khác. Nhưng cho dù ông ta trầm mê tửu sắc nhưng vẫn rất nhạy bén với quyền lực, mới chỉ nhìn thấy Yến Trì đến phủ một lần mà đã phát hiện ra đủ mọi loại liên hệ giữa nàng và An Dương Hầu phủ, thế cho nên mới thay đổi nhanh như vậy.
Tần Hoan bước vào bên trong, một nam bộc đã chạy đi trước vào bên trong chính đường, rất nhanh sau có một nam tử trung niên khoảng hơn 30 tuổi từ bên trong chạy ra ngoài đón tiếp. Người còn chưa đến gần thì Phục Linh đã ở phía sau khẽ nói, "Tiểu thư, đây là Tiền đại phu trong phủ, lần trước tiểu thư bị ốm muốn dùng thuốc, chính là hắn đã lừa gạt để thu một khoản lớn."
"Cửu tiểu thư đến rồi, Cửu tiểu thư đến là để lấy thuốc?"