"Nạn nhân giới tính nữ, chiều cao khoảng 5 thước 2 tấc."
"Vì không có đầu, tạm thời không có cách nào xác định được thân phận."
Không khí trong linh đường lập tức thay đổi, Hoắc Hoài Tín nhịn không được nói, "Lời này của Cửu cô nương có ý gì? Mặc dù không tìm được đầu thế nhưng người này mặc giá y suốt dọc đường đưa dâu mà đến đây, chắc chắn là Tống Nhu rồi."
"Tri phủ Đại nhân lại tự cho là đúng rồi."
Tần Hoan bình tĩnh phản bác một câu, sau đó tiếp tục cúi người xuống xem xét.
Hoắc Hoài Tín vốn định nói thêm nữa, nhưng đột nhiên lại bị khí thế nghiêm túc chuyên tâm trên người Tần Hoan tản mát ra làm cho ông chấn động. Ông đã sống qua nửa đời người rồi, giờ phút này đứng trước mặt Tần Hoan tự nhiên lại cảm thấy hơi rụt rè.
Trong linh đường yên tĩnh trở lại, ánh mắt Tần Hoan cực kỳ chuyên chú, nàng đảo qua từng tấc từng tấc vải trên bộ giá y bao bọc thi thể.
"Không thể mổ thi, hiện tại chỉ có thể khám nghiệm bên ngoài. Nếu như ai cảm thấy không ổn thì cứ lui ra ngoài đi."
Giọng nói Tần Hoan cực kỳ bình tĩnh thản nhiên, khiến cho người nghe xong đều cảm thấy trong giọng nói của nàng cũng mang theo vẻ lạnh lùng sắc bén của Hàn Nguyệt.
Nàng nói xong nhưng không có ai nhúc nhích. Hoắc Hoài Tín nhìn chằm chằm Hoắc Ninh, Hoắc Ninh lại ngẩng cao đầu đứng ngoan cố ở bên cạnh cửa, không hề có ý định đi ra ngoài. Hoắc Hoài Tín đành thở dài mặc kệ, ông thu hồi ánh mắt lại quan sát Tần Hoan nghiệm thi.
Tần Hoan chưa cởi y phục trên thi thể ra mà chỉ quan sát tỉ mỉ bên ngoài, "Từ ngỗ tác đã động đến y phục của nạn nhân chưa?"
Từ Hà tiến lên phía trước, "Động rồi, chẳng qua... chẳng qua Tri phủ Đại nhân căn dặn không được làm tổn hại đến thi thể Tống tiểu thư nên tại hạ cũng chưa cởi ra hoàn toàn, chỉ xem xét trên bả vai và trên đùi Tống tiểu thư có vết thương hay không thôi, sau đó sửa sang ổn thỏa lại theo như lúc đầu." Hắn hơi ngừng lại rồi nói tiếp, "Ngay hôm đầu tiên thi thể được mang đến đây thì tại hạ cũng đã kiểm tra qua, không có vết thương rõ ràng nào cả."
Tần Hoan chưa được nghe đến kết quả nghiệm thi của Từ Hà, nàng chỉ khẽ gật đầu rồi sau đó chuyên chú nói, "Giá y của nạn nhân hoàn toàn nguyên vẹn chỉnh chu, ngoại trừ chỗ cổ áo có vết máu thì không còn chỗ nào khác dính máu."
Nàng vừa nói thì Yến Trì bên cạnh cũng ghi lại toàn bộ.
Đột nhiên Tần Hoan nhìn Hoắc Hoài Tín, "Kiệu hoa của Tống tiểu thư có kiểm tra qua chưa?"
Hoắc Hoài Tín vội vàng gật đầu, "Đã kiểm tra rồi, kiệu hoa chính là kiệu báu 8 người khiêng, cũng không có cơ quan nào, cho dù là thảm lót sàn hay vải màn ở bốn phía cửa sổ đều không có vết máu nào cả, rất kỳ quái."
Tần Hoan chau mày, vẻ mặt cũng trầm trọng, nàng quan sát vết cắt trên cổ, sau đó bàn tay không hề do dự sờ thẳng vào. Nàng cẩn thận tỉ mỉ dọn sạch đống giòi bọ, một lát sau nàng bắt đầu cởi y phục thi thể ra.
Mặc dù là nữ thi nhưng đã trải qua 6 ngày, có bày chậu nước đá thì thi thể cũng đã bắt đầu thối rữa căng phồng lên. Cho đến khi nàng cởi hoàn toàn giá y ra thì mùi thối bốc ra càng thêm nồng đậm, thân thể nữ tử 16 tuổi đã biến thành một cái xác thối rữa sưng tấy, toàn thân lốm đốm những mảng màu xanh tím, thực sự không dám nhìn thẳng.
"Thi thể đã không còn cương cứng, thi ban xuất hiện trải rộng trên toàn thân, thi ban màu tím đen ấn xuống cũng không đổi màu, thi thể đã bắt đầu thối rữa, bụng dưới căng trướng rõ ràng, vùng kín và mông đùi trên da đã có đốm xanh thối rữa, khắp thân thể trên da không có miệng vết thương rõ ràng nào, duy nhất chỉ có vết thương trí mạng trên cổ."
Tần Hoan nói xong lấy Hàn Nguyệt ra gảy gảy vào chỗ vết máu khô trên cổ thi thể.
"Miệng vết thương trên cổ bằng phẳng, xương chỗ đứt cũng ngay ngắn, chắc hẳn là một đao trí mạng."
Miệng vết thương đã bắt đầu mục nát thối rữa, mặc dù đeo bao tay nhưng dù sao thì nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương có dung mạo xinh đẹp, vậy mà nàng vẫn bình tĩnh gảy đám giòi bọ lẫn với thịt thối ra ngoài. Nàng cực kỳ trấn định, đôi mắt trong vắt như nước suối trở nên sâu thẳm, dưới ánh đèn nhem nhóm trong phòng, cả người nàng như được bao phủ bởi vầng sáng trang trọng mà thiêng liêng.
"Thời gian tử vong khoảng 6 ngày trước, trong phòng để chậu nước đá, tốc độ thối rữa của thi thể đã chậm lại, không thể mổ nghiệm nên không có cách nào có phán định chính xác."
Tần Hoan nói từng chữ từng chữ, giọng nói không hề mang theo chút cảm xúc nào đột nhiên trở nên đáng sợ hơn khi vang lên trong căn phòng quỷ dị chật hẹp này. Hoắc Ninh đứng ở bên cạnh, vừa xem Tần Hoan nghiệm thi vừa cảm thấy khoảng cách giữa nàng và bản thân mình càng ngày càng xa vời. Sự thật bày ra ngay trước mắt, hắn biết hắn nghi ngờ sai người, cũng khinh bỉ sai người rồi, trong lòng hắn vừa căm hận vừa đắng chát, vừa nhục nhã vừa thất vọng xấu hổ, đủ loại cảm xúc quanh quanh quẩn quẩn khiến hắn cứ đứng đấy ngây ngốc mà nhìn Tần Hoan.
"Cổ nạn nhân không có vết thương rõ ràng nào, bởi vì không thấy đầu nên có lẽ có vết thương trí mạng khác cần phải nghiên cứu thêm, có điều có thể kết luận sơ bộ là nạn nhân dưới tình huống còn sống sờ sờ bị người ta chém đứt đầu."
Lời này khiến cho ai cũng rùng mình, Tần Hoan chỉ vào đống thịt thối không chịu nổi chỗ vết cắt trên cổ, "Màu sắc vết máu cực đậm, mà da xung quanh miệng vết cắt co rút đến cực điểm, hơn nữa vết máu đông vào đến tận khu vực giữa xương sống cổ và khí quản. Nếu như sau khi chết mới chặt bỏ đầu, máu đông chắc chắn sẽ không thể thâm nhập vào sâu như vậy."
Tần Hoan nói rõ ràng mạch lạc, thế nhưng trong mắt đám người Hoắc Hoài Tín thì vết cắt trên cổ đã mục nát bét rồi, căn bản chẳng nhìn thấy được cái gì. Tần Hoan vừa nói xong đột nhiên lại cao giọng phân phó.
"Mang đèn qua đây..."
Nhạc Thanh vội vàng mang ngọn đèn trong góc phòng lại gần, hắn càng đến gần thì thi thể càng khiến cho người ta buồn nôn. Chính vì thế khi hắn nhìn Tần Hoan thì đáy mắt hắn lại càng thêm phần cảm phục...
"Cửu cô nương, làm sao vậy?" Hoắc Hoài Tín hỏi nàng.
Tần Hoan không trả lời ngay mà nói tiếp, "Nạn nhân bị chặt đầu khi đang còn sống, huyết dịch nhất định sẽ bắn tung tóe ra bên ngoài. Thế nhưng trên giá y của nạn nhân chỉ có một chút vết máu nhạt ở cổ, đủ để chứng minh lúc bị giết vẫn chưa mặc giá y."
Hoắc Hoài Tín lắp bắp, "Nhưng... nhưng lúc phát hiện ra nàng vẫn đang mặc giá y, chẳng lẽ... là nạn nhân đã chết từ sớm, sau đó bị người ta mặc giá y lên rồi đặt vào bên trong kiệu?"
Tần Hoan gật đầu, "Kiệu hoa không phải là nơi nạn nhân bị giết."
Hoắc Hoài Tín gấp gáp hỏi, "Vậy thì nàng ta bị giết ở chỗ nào?"
Lần này Tần Hoan không trả lời, nàng đột nhiên lại mò mẫm lần nữa chỗ miệng vết cắt, giống như đang tìm tòi cái gì. Một lát sau nàng lại thay đổi vị trí, nàng đi đến bên kia của bàn dài, ánh mắt nàng rơi vào trên vùng kín của thi thể.
Con người sau khi chết, chỗ dễ thối rữa nhất đầu tiên là miệng vết thương, sau đó đến mũi miệng và vùng kín. Nạn nhân không có đầu nên Tần Hoan chỉ có thể quan sát đến vùng kín. Lần trước mọi người đã chứng kiến Tần Hoan kiểm tra nam căn của nam thi nên bây giờ cũng không ai còn ngạc nhiên nữa.
Tần Hoan khom người, kiểm tra một vòng chỗ bụng dưới đang sưng phồng của thi thể. Đột nhiên ngón tay nàng cầm được một cái gì đó rồi giơ lên, "Từ ngỗ tác có nhận ra vật này không?"
Từ Hà hơi do dự, hắn bước lên phía trước liền nhìn thấy một con kiến nhỏ trên ngón tay Tần Hoan.
Sắc mặt Từ Hà chấn động, "Đây là kiến răng trắng?"
Tần Hoan gật đầu, "Kiến răng trắng có ở phía nam Đại Chu, sống nhờ vào gỗ mục, thường làm tổ trên cây bạch dương. Vừa rồi ta phát hiện miệng vết thương có dấu hiệu bị rỉa rói, chỉ không ngờ được lại chính là do kiến răng trắng."
Hoắc Hoài Tín vẫn thất thần, Tần Hoan lại nhìn ông rồi nói, "Tri phủ Đại nhân, như vậy liền rõ ràng rồi."
Hoắc Hoài Tín hoàn hồn, vẫn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, "Rõ... rõ ràng như thế nào...?"
"Hung thủ một đao chặt đứt đầu nạn nhân, xuống tay rất hung bạo dứt khoát, có thể kết luận đây là nam tử đã tập võ. Đương nhiên gây án xong thì phải che giấu tai mắt người khác. Vào ngày xảy ra sự việc, nạn nhân được mang vào thành Cẩm Châu từ trên kiệu hoa, nên không có khả năng hung thủ xuống tay trong lúc đưa dâu, dọc theo đường đi hắn cũng không có cơ hội gây án, cơ hội duy nhất chính là ở chỗ nghỉ chân từ đêm hôm trước cho đến giờ ngọ ngày hôm sau."
"Kiến răng trắng sống theo bầy đàn, cũng chỉ xuất hiện ở xung quanh cây bạch dương, mà ở phía nam rất ít khi nhìn thấy cây bạch dương, cho dù thấy thì cũng chỉ là những khoảng rừng rất nhỏ. Cho nên Tri phủ Đại nhân đến tìm ở khu vực lân cận chỗ đoàn đưa dâu dừng chân xem có rừng bạch dương nào không thì có thể sẽ tìm thấy hiện trường gây án. Đầu của nạn nhân cũng cực kỳ có khả năng bị vứt lại ở chỗ đó."
Ánh mắt Hoắc Hoài Tín sáng trưng, gần như muốn lên đường ngay lập tức, "Cửu cô nương quả nhiên cao minh! Ta đi phái người điều tra luôn!"
Vụ án này đã mấy ngày liên tiếp không có tiến triển gì, Hoắc Hoài Tín mới nghe được những lời này liền xách định được phương hướng rõ ràng, ngay lập tức lòng tin tăng lên, ông chắp tay với Tần Hoan rồi sau đó ra cửa phân phó người làm. Tần Hoan thấy ông đi rồi lại nhíu mày, nàng quay lại nói với Từ Hà, "Từ ngỗ tác, lấy giấm trắng ra đây."
Từ Hà vừa mang giấm đến vừa nói, "Cửu cô nương vẫn cần nghiệm nữa sao?"
Tần Hoan lắc đầu, "Không thể mổ thi nên chỉ có thể quan sát thi biểu đến tận cùng."
Nói xong nàng bôi giấm trắng lên toàn bộ thi thể, vừa bôi vừa nói, "Bên ngoài thi thể đã bắt đầu thối rữa, cũng chưa chắc đã phát hiện ra cái gì, nếu cảm thấy ở trong này khó chịu thì cứ ra ngoài hít thở không khí đi."
Bên trong tất cả đều im lặng, Tần Hoan bôi giấm trắng xong rồi lẳng lặng chờ đợi. Nhạc Quỳnh đi ra mở cửa sổ ra, mở xong quả nhiên bên trong thông thoáng hơn rất nhiều. Nhạc Thanh nhịn không được nên cũng đi ra đứng cạnh cửa sổ.
Tần Hoan không nhúc nhích, ánh mắt vẫn tập trung nhìn lên thi thể, đột nhiên nàng nhướn mày đi ra nhìn về phía bả vai nạn nhân.
Yến Trì nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Tần Hoan, thấy thế hắn cũng đi theo.
Thi ban lan rộng khắp trên thi thể, thậm chí bả vai cũng bởi vì dịch thối chảy ra từ miệng vết thương nên cũng đã có đốm xanh thối rữa. Tần Hoan nhìn chằm chằm vào những mảng xanh tím đan xen nhau trên đầu vai trái nạn nhân.
Chỉ chớp mắt sau Tần Hoan cầm Hàn Nguyệt cẩn thận lột lớp da mục nát ra.
Nàng vừa lột xong thì máu thịt màu đỏ tươi bên trong lập tức lộ ra.
Yến Trì không hiểu nghiệm thi, thế nhưng ngay cả hắn cũng nhìn ra được bên trong dấu vết đỏ tươi kia có mấy chấm đen nho nhỏ.
Yến Trì nhịn không được hỏi, "Đây là cái gì?"
Sắc mặt của Tần Hoan có vẻ như ngoài ý muốn, nhưng rất nhanh sau đó nàng không còn ngạc nhiên nữa mà đã bình tĩnh trấn định trở lại. Nàng nheo mắt, giọng nói rất nhỏ chỉ để cho một mình Yến Trì nghe thấy.
"Đây là dấu răng."