"Hầu gia, phu nhân..."
Trong phòng thoang thoảng mùi máu tanh xen lẫn với mùi thuốc, thấy Giang thị cùng với mọi người tiến vào, Tần Hoan thản nhiên cúi người hành lễ, trên trán nàng toát đầy mồ hôi cộng thêm sắc mặt trắng bệch, dễ nhận ra vừa rồi nàng mới hao tổn rất nhiều sức lực.
"Con ngoan, con vất vả rồi." Giang thị nắm chặt tay Tần Hoan, lại nhìn sang Thái trưởng Công chúa nằm nhắm mắt trên giường, "Mẫu thân người..."
Tần Hoan nói, "Phương pháp của con thành công."
Lời vừa nói ra, không khí căng thẳng trong phòng cũng buông lỏng, đáy mắt Nhạc Quỳnh lại càng vui vẻ.
Thế nhưng Tần Hoan còn chưa nói xong, "Có điều nếu trong vòng 2 ngày miệng vết thương của Thái trưởng Công chúa không bị mưng mủ thì mới có thể tính là tốt, còn nếu có chảy mủ thì Thái trưởng Công chúa vẫn như cũ sẽ..."
Vui mừng trong mắt Nhạc Quỳnh chợt đóng băng, ánh mắt mọi người cũng lạnh theo.
Ý của nàng chính là phải đợi 2 ngày sau mới biết Thái trưởng Công chúa có cứu được hay không.
Giang thị cắn chặt răng, "Hoan nhi, ý của con là 2 ngày này còn nguy hiểm hơn?"
Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy, bắt buộc phải có người liên tục ở bên cạnh Thái trưởng Công chúa."
Giang thị ngước mắt nhìn lên bầu trời, trời đã tối đen như mực, khuya lắm rồi, "Hoan nhi, 2 ngày này con có thể ở lại Hầu phủ không? Chỉ có con mới hiểu làm thế nào để chăm sóc mẫu thân nhất."
Tần Hoan cũng nhìn theo ra ngoài cửa sổ, sau đó lại quay đầu nhìn Thái trưởng Công chúa nằm trên giường, nàng do dự một chút rồi quyết định, "Được, vậy Tần Hoan sẽ ở lại đây 2 ngày."
Dừng một chút Tần Hoan lại trấn an, "Phu nhân và Hầu gia đừng quá lo lắng, tuy 2 ngày này là thời điểm mấu chốt thế nhưng Tần Hoan đã cố hết sức, theo tình hình này thì khả năng miệng vết thương của Thái trưởng Công chúa bị chảy mủ chỉ có 2-3 phần thôi."
Nghe thấy thế Giang thị liền thở phào nhẹ nhõm, lại căn dặn Đại nha đầu Lục Vân bên cạnh mình, "Phái một người đi Tần phủ thông báo một tiếng, rồi đi dọn dẹp Mai viện bên cạnh viện của Quận chúa."
Lục Vân vội vàng gật đầu đáp lời, lúc này Giang thị mới cùng Nhạc Quỳnh tiến lên nhìn Thái trưởng Công chúa, thấy sắc mặt Thái trưởng Công chúa chuyển từ đen sang trắng, hô hấp cũng mạnh mẽ lên một chút, măc dù khuôn mặt có hơi tiều tụy thế nhưng lại không dọa người như ban nãy nữa.
Giang thị lại hỏi, "Hoan nhi, tối nay nên làm thế nào?"
Tần Hoan trả lời, "Tối nay chỉ cần uống thuốc là được."
Giang thị gật đầu, nhìn sang Lục Tụ, "Vậy thì để Lục Tụ ở đây là được rồi, có gì con cứ dặn dò nó đi."
Tần Hoan gật đầu, căn dặn Lục Tụ xong thì ngước mắt lên nhìn thấy Yến Trì đứng ở phía sau cùng.
Yến Trì kiêu ngạo đứng dựa vào giá để đồ, ánh mắt hắn cũng rơi trên người nàng, tuy khoảng cách không gần nhưng ánh mắt của Yến Trì không bức người như trước đây, hắn cứ thế nhìn chằm chằm vào nàng.
Cái nhìn của hắn không khiến người ta cảm thấy bị hắn mạo phạm vô lễ, ngược lại lại có một loại cảm giác hào sảng mà chỉ tướng sĩ trong quân đội mới có.
Tần Hoan cầm Hàn Nguyệt đi ra phía trước, "Hàn Nguyệt đã được rửa sạch, đa tạ Thế tử."
Nhìn hai tay Tần Hoan nâng Hàn Nguyệt đưa đến trước mặt mình, Yến Trì hơi hất hất lông mày.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, lại cảm thấy đôi tay của Tần Hoan cực kỳ đẹp mắt.
Ngón tay nàng thon dài trắng nõn như hành lột vỏ, ngón tay trong suốt không tô màu, sạch sẽ chỉnh tề, vỏ dao Hàn Nguyệt vốn đã hoa lệ, nằm trong lòng bàn tay nàng giống như đang nằm trong một khối ngọc bích đẹp dịu dàng, càng khiến cho cảnh đẹp ý vui.
"Quân tử đã nói là làm, ta đã nói muốn tặng dao này cho Cửu cô nương, sao có thể thu lại được?"
Tần Hoan cụp mắt, "Vật này quá mức quý trọng, Tần Hoan không dám nhận."
Trên vỏ dao này khắc hoa văn rồng, chắc chắn Hàn Nguyệt có nguồn gốc từ Hoàng cung.
Huống chi đồ vật có điêu khắc hoa văn rồng, dân thường như này sao dám mang theo bên mình.
"Nếu như nó có thể đi theo ngươi hành y cứu người thì nó đúng là một vật quý giá, nhưng nếu như nó chỉ là một món đồ chơi trang trí trên người ta thì nó không đáng một xu. Cửu cô nương đã cứu được cô nãi nãi, ân tình cỡ này thì dùng một vài đồ vật sao có thể báo đáp." Yến Trì ngừng một chút lại nói. "Chẳng lẽ Cửu cô nương muốn cứ mỗi lần cứu người lại một lần bảo người ta chạy đi tìm dao cho mình?"
Tần Hoan nhướn mày, không nghĩ đến Yến Trì lại nói hay như vậy, mà lời Yến Trì nói lại nói trúng vào chỗ quan trọng.
Trải qua mấy lần này trong lòng Tần Hoan cũng có dự tính, nàng muốn chuẩn bị một bộ ngân châm riêng cho mình, còn về dao thì đúng là Hàn Nguyệt cực kỳ vừa tay. Nhưng nàng không muốn vô duyên vô cớ tiếp nhận đồ của vị Thế tử Điện hạ này.
"Điện hạ nói có lý, có điều sau này Tần Hoan sẽ tự chuẩn bị cho mình."
Yến Trì khẽ cười, "Dao mà ngươi muốn phải vừa mỏng vừa sắc, hình dạng và chất liệu cũng phải cực kỳ tinh xảo, loại dao như vậy không phải thợ rèn nào cũng có thể rèn ra được."
Thấy Tần Hoan vẫn mang vẻ kiên quyết, Yến Trì dứt khoát nói, "Vậy thì đợi khi nào Cửu cô nương tìm được dao thích hợp với mình thì trả Hàn Nguyệt lại cho ta cũng không muộn."
Yến Trì cho nàng một bậc thang nên Tần Hoan không tiện khăng khăng làm theo ý mình nữa. Ngay trong lúc nàng phân vân thì ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
"Khởi bẩm Hầu gia, đám người kia lại náo loạn rồi..."
Người chạy tới đứng ở ngoài cửa nói chuyện, Nhạc Quỳnh nhướn mày rồi vội vàng xoay người đi ra, Giang thị và Nhạc Giá cũng chạy theo.
Tần Hoan nhíu mày, Yến Trì hất hất cằm, "Đi xem xem?"
Nói xong Yến Trì đi trước một bước, Tần Hoan nhìn Hàn Nguyệt trong tay mình, đành phải cất tạm đi.
Bên ngoài cửa là Đại quản gia cuản An Dương Hầu phủ Dương Tịch.
"Hầu gia, bọn họ khiêng người bị đánh chết lại đây, khiêng từ cửa hông đến cửa chính. Bây giờ có rất nhiều bách tính vây quanh cửa phủ xem náo nhiệt, Hầu gia, phải làm sao bây giờ..."
Tần Hoan nghe thấy thế cũng cau mày, lúc nàng đến đây là đi cửa chính, lúc ấy cũng không thấy chuyện gì dị thường.
Nhạc Quỳnh quay qua nhìn Giang thị, "Nàng an bài cho Cửu cô nương, ta đi xem."
Nhạc Quỳnh nói xong liền đi, Giang thị buồn rầu thở dài nhưng lại sợ ảnh hưởng đến Tần Hoan nên vội vàng nói, "Trong phủ xảy ra nhiều chuyện một lúc, may là còn có con cứu chữa cho mẫu thân, ta đưa con về Mai viện ăn tối được không? Con đã mệt mỏi cả ngày nay rồi."
Tần Hoan vốn định gật đầu, nhưng nàng vừa mới nghe được câu 'người bị đánh chết' kia. Ở Đại Chu, phàm là người chết mà không có người thân công nhận là chết theo tự nhiên thì đều được quy về quản lý của Quan phủ, trước kia nàng theo phụ thân có nhiều kinh nghiệm, cho nên cứ nghe thấy người chết thì lại chú ý đến theo bản năng.
Cuối cùng nàng nhịn không được hỏi, "Phu nhân, không biết trong phủ xảy ra chuyện gì?"
Giang thị trong lòng buồn bực, hơn nữa bên cạnh lại chỉ có Nhạc Ngưng và Yến Trì nên nghe thấy Tần Hoan hỏi như thế liền kể một lèo, "Là Thanh nhi, đêm qua Hầu phủ xảy ra chuyện như vậy đến giờ tất cả mọi người trong thành Cẩm Châu đều đã biết, sáng nay lúc nó đến quân doanh thì gặp một đám thợ xây đang xây dựng tường thành."
Nói xong Giang thị thở dài, "Nó vốn là chỉ đi ngang qua, nhưng lại nghe thấy đám thợ xây này bàn tán về An Dương Hầu phủ, nói... nói Giá nhi khắc thê, nói An Dương Hầu phủ làm hại mạng người này nọ, Thanh nhi tức giận mới dừng lại tranh luận với người ta. Không ngờ có một người trong số họ lại không e ngại thân phận của Thanh nhi, cứ thế nguyền rủa An Dương Hầu phủ trước mặt nó, lời qua tiếng lại xong đôi bên liền động thủ."
"Võ công Thanh nhi rất tốt, đánh ngã người đó xong thì đi luôn, nhưng một lúc sau người kia lại chết. Ban đầu thi thể người đó được mang đến quan phủ báo án, nhưng Hoắc Tri phủ còn đang bận rộn vì án mạng đêm qua, không ngờ ngày hôm nay An Dương Hầu phủ lại xảy ra chuyện không may nên mới phái người đến bẩm báo. Lúc đó mẫu thân nghe được tin này mới tức giận mà phát bệnh."
Giang thị nói xong lại nhìn về phía cửa phủ, "Lúc Hoắc Tri phủ phái người đến thì đám người kia cũng tụ tập ở trước cửa phủ đòi giải thích, ban đầu chỉ đứng ở cửa hông thôi nhưng bây giờ lại đến cửa chính rồi."
Tần Hoan nghe đến đây trong lòng liền sáng tỏ, hóa ra là Nhị thiếu gia Hầu phủ đánh chết người, ắt hẳn là Hoắc Tri phủ niệm tình Hầu phủ nên ban đầu mới cố ý kéo dài thời gian, không ngờ là đám người này lại trực tiếp khiêng thi thể chạy đến Hầu phủ đại náo...
Chẳng trách lúc nàng vừa mới đến đây thì Nhạc Ngưng cũng không biết vì sao mà đột nhiên bệnh Thái trưởng Công chúa lại trở nên trầm trọng như vậy.
Giang thị thở dài, "Giá nhi vừa mới xảy ra chuyện thì Thanh nhi lại... Thế nhưng Thanh nhi một mực không thừa nhận, nó nói mình ra tay cực kỳ kiềm chế. Phụ thân nó cho người đi gọi nó về để ra quan phủ đầu thú thế nhưng nó lại tức giận chạy đi. Sau đó quản gia trong phủ đến xem thì người bị đánh chết kia chính xác là toàn thân đều có vết thương, hộc máu mà chết." Nói đến đây hốc mắt bà ửng đỏ, "Nếu như chỉ cần đền tiền bạc thì không nói, đằng này chỉ sợ là Thanh nhi lại gặp họa lao tù..."
Tần Hoan chau mày, "Toàn thân đều bị thương?"
Giang thị gật đầu, "Phải, toàn thân đều bị thương, mấy thợ xây bên cạnh hắn cũng nói sau khi hắn đánh nhau với Thanh nhi không lâu thì bị hộc máu mà chết... Người đó vẫn còn chưa có thê tử, bên trên lại có mẫu thân cao tuổi, chỉ có một đám thợ xây giúp hắn ra mặt."
Bỗng nhiên Tần Hoan híp mắt, "Phu nhân, không vội về Mai viên, chúng ta cùng ra cửa phủ nhìn xem."