Tần Hoan vừa vào đến phòng trong thì quả nhiên Diêu Tâm Lan đã mở mắt ra.
Mặc Thư nắm lấy tay Diêu Tâm Lan, bà vú ôm tiểu bảo bối đứng cạnh cửa sổ, toàn bộ người trong phòng ai nấy cũng đều vui mừng.
"Tiểu thư... Cửu tiểu thư đến rồi..."
Mặc Thư khẽ nói bên tai Diêu Tâm Lan một câu, Tần Hoan cũng bước nhanh đến bên cạnh nàng. Tần Hoan trước tiên bắt mạch cho nàng sau đó hỏi Mặc Thư, "Thuốc đã uống chưa?"
Mặc Thư vội vàng gật đầu, "Uống rồi, đã uống được 2 khắc."
Tần Hoan gật đầu, "Vậy là tốt rồi." Nói xong Tần Hoan nhìn sang Diêu Tâm Lan.
Diêu Tâm Lan vừa mới tỉnh lại nên trên mặt vẫn còn trắng bệch, hơi thở cũng cực kỳ yếu ớt. Tần Hoan cúi sát hơn nữa, khẽ gọi một tiếng, "Đại tẩu..."
Con ngươi Diêu Tâm Lan khẽ động, di chuyển về phía Tần Hoan.
Không biết là do kiệt sức hay tinh thần quá mức mệt mỏi, ánh mắt Diêu Tâm Lan di chuyển rất chậm, mà khi nhìn thấy Tần Hoan xong rồi cũng không hề có gì giao động. Tần Hoan lại gọi thêm một tiếng, "Đại tẩu, đã nhìn thấy Thê Thê chưa?"
Diêu Tâm Lan ngơ ngẩn nhìn Tần Hoan, nhưng vẫn không nói lời nào.
Mặc Thư vội nói, "Đã nhìn rồi, tiểu thư mới tỉnh lại đã nhìn rồi..." Nói xong Mặc Thư lại lo lắng nhìn Diêu Tâm Lan, "Có điều tiểu thư không nói chuyện cũng như không hề có biểu hiện gì. Có phải tiểu thư đau quá nên choáng váng rồi?"
Tần Hoan giơ tay lên quơ quơ ra trước mặt Diêu Tâm Lan, nàng thấy con ngươi Diêu Tâm Lan chớp lên, cũng không phải là không có phản ứng.
Tần Hoan khẽ nói, "Nếu như Đại tẩu khó chịu thì cứ nhắm mắt lại ngủ một chút đi. Lúc Đại tẩu thức dậy thì sẽ không còn chuyện gì nữa rồi. Có muội ở đây, thân thể Đại tẩu rất nhanh sẽ khỏe lại thôi. Còn Thê Thê nữa, vú nuôi đã đến rồi, Thê Thê sẽ không sao đâu."
Con ngươi Diêu Tâm Lan giật giật, nhìn vượt qua vai Tần Hoan về phía sau...
"Trời sáng rồi..."
Giọng nói Diêu Tâm Lan cực khẽ, thế nhưng Tần Hoan lại có thể nghe được rõ ràng. Nàng bị giọng nói yếu ớt của Diêu Tâm Lan làm cho lòng mình trĩu nặng, còn đang định nói tiếp thì có vẻ như Diêu Tâm Lan lại nghe lời nàng mà nhắm mắt lại.
Tần Hoan quay lại nhìn thoáng qua cửa sổ, quả nhiên bóng đêm đen như mực đã dần dần tan biến, từ chân trời có thể thấy được chút ánh mặt trời.
Mặc Thư thấy thế có chút khẩn trương, "Cửu tiểu thư..."
"Không sao cả, tẩu ấy chỉ là quá suy nhược, quá mệt mỏi mà thôi, để tẩu ấy ngủ một lát."
Lúc này Mặc Thư mới nhẹ nhàng thở hắt ra, Tần Hoan đi sang bên cạnh rồi một lần nữa viết đơn thuốc, "Đây là đơn thuốc mới, nửa canh giờ sau đút cho Đại tẩu, sau đó 2 canh giờ lại uống thêm lần nữa, một ngày 4 lần. Thân thể Đại tẩu suy yếu cộng thêm vết thương mới, mấy ngày nay phải cực kỳ chú ý, lát nữa đợi cho tinh thần Đại tẩu tốt hơn một chút thì thay y phục sạch sẽ cho tẩu ấy."
Mặc Thư vội vàng tuân mệnh, sau đó đi căn dặn mấy vú già bên cạnh, nhìn thấy vẻ mặt Tần Hoan cũng mệt mỏi rồi nên Mặc Thư lên tiếng, "Cửu tiểu thư cũng đã mệt mỏi cả đêm rồi, hay là cứ quay về nghỉ ngơi trước đi, tiểu thư ở đây đã có nô tỳ trông coi rồi, Cửu tiểu thư đừng nên để bản thân mệt mỏi dẫn đến bị bệnh."
Vốn đã trả qua kiếp nạn sinh tử, lại suốt cả đêm không chợp mắt cho nên Tần Hoan đích thật là đã mệt muốn chết, nghe thấy lời này Tần Hoan cũng không từ chối nữa liền nói, "Máu Đại tẩu đã ngừng chảy, thế nhưng nếu như nhìn thấy máu lại chảy ra nữa thì phải đến nói cho ta biết."
Nói xong Tần Hoan lại nhìn lướt qua giường ngủ ở cách đó không xa, khẽ nói, "Còn có... Đại ca đi rồi..."
Sắc mặt Mặc Thư trắng bệch, cũng đè thấp giọng xuống, "Đại thiếu gia..."
Tần Hoan trầm mặc gật đầu, "Đi cứu lão phu nhân sau đó không thể ra ngoài, vừa rồi ta đã đến xem, chuyện này trước mắt đừng có nói cho Đại tẩu biết. Nếu như tẩu ấy hỏi thì cũng phải chờ cho khi nào tinh thần tốt hơn nữa rồi tính sau."
Bàn tay Mặc Thư hơi run rẩy, thế nhưng nàng hiểu được ý của Tần Hoan nên vội vàng gật đầu đồng ý.
Tần Hoan nhìn dáng vẻ mặt trắng mắt hồng này của Mặc Thư thì khẽ nói trấn an, "Sau này Tần phủ chỉ có thể như bèo trước gió, ngươi là người tín nhiệm nhất bên cạnh Đại tẩu, phải vì Đại tẩu mà tính toán nhiều một chút."
Mặc Thư nhìn Tần Hoan tràn đầy cảm kích, "Vâng, đa tạ Cửu tiểu thư, đa tạ Cửu tiểu thư..."
Tần Hoan đột nhiên nhớ ra một chuyện liền nói, "Bên phía phu nhân vẫn không phái người qua đây à?"
Mặc Thư lắc đầu, đáy mắt có chút thất vọng, "Vẫn không có..."
Tần Hoan nhất thời chẳng biết nói gì, đành phải lên tiếng, "Có lẽ cũng vừa mới nhận được tin tức của Đại ca."
Trong lòng Mặc Thư buồn bã, "Nô tỳ hiểu, Cửu tiểu thư không cần lo lắng, Cửu tiểu thư mau quay về nghỉ ngơi đi. Nô tỳ đưa người ra ngoài, Cửu tiểu thư, nô tỳ thật sự không biết phải cám ơn người như thế nào mới phải..."
"Không có gì, hiện tại chăm sóc Đại tẩu mới là quan trọng nhất..."
Tần Hoan nói xong, vừa mới đi ra khỏi phòng trong cùng với Mặc Thư thì đã nhìn thấy Tần Sương và Tần Tương mắt đỏ ửng đi đến. Hai người họ vừa nhìn thấy Tần Hoan thì lại sững sờ, thế nhưng đêm nay Tần phủ đã rung chuyển quá nhiều, hai người không còn nhớ đến ân oán trước đây nữa mà chỉ chạy về phía Mặc Thư.
"Đại tẩu thế nào rồi? Vừa rồi hạ nhân đến bẩm báo Đại tẩu sinh nữ nhi?"
Tần Tương vội vàng lên tiếng trước, Mặc Thư cảm thấy 2 vị tiểu thư này đến đây vì quan tâm tiểu thư nhà mình nên vẻ nặng nề trên mặt cũng giãn ra một ít, "Ngũ tiểu thư yên tâm, Cửu tiểu thư đã cứu được thiếu phu nhân rồi, hài tử cũng được sinh ra an toàn. Hiện tại thiếu phu nhân vẫn còn nằm tĩnh dưỡng thân thể."
Tần Hoan vốn định rời đi ngay lập tức, thế nhưng mơ hồ cảm thấy ngữ khí của Tần Tương không quá tốt. Quả nhiên sau khi nghe lời Mặc Thư nói thì trên mặt nàng lộ ra vẻ thất vọng cực kỳ rõ ràng, "Quả nhiên sinh ra nữ nhi..."
Vừa nói xong thì Tần Tương lau khóe mắt rồi thở dài, "Đại ca đã đi rồi, nếu sinh ra nam tử thì tốt, ít nhất Đại ca còn có hậu. Tần phủ này phải để cho đích tử đích tôn đến kế thừa gia nghiệp, thế nhưng hôm nay..."
Mặc Thư chỉ có thể cười khổ, "Ngũ Tần Tương, nữ nhi cũng là huyết mạch của Đại thiếu gia mà..."
Hốc mắt Tần Tương lại đỏ hồng, "Thế nhưng nữ nhi không thể kế tục gia nghiệp." Nói xong lại tiếp tục, "Để cho Đại tẩu tĩnh dưỡng cẩn thận đi, bên kia mẫu thân nhận được tin tức vẫn nằm im trên giường. Ta phải trở về phụng dưỡng."
Tần Tương nói xong thì quay người rời đi luôn, để một mình Tần Sương ở lại.
Mặc Thư bị lời nói với hành động này của Tần Tương làm cho trên mặt lúc trắng lúc xanh, mặc dù Tần Tương vẫn chưa dùng lời nói gì cay nghiệt thế nhưng Tần Tương vẫn luôn đi theo bên cạnh Lâm thị, thái độ của nàng cũng đủ đại biểu cho thái độ của Lâm thị. Tiểu thư nhà mình vừa mới sinh con xong, vậy mà Tần Tương cũng không nguyện ý muốn đến thăm Diêu Tâm Lan, cũng không muốn đến nhìn hài tử một cái, chỉ quẳng xuống 1 câu như vậy xong rồi đi luôn.
Mặc Thư siết chặt cổ tay áo, trong lòng vạn phần bức bối khó chịu.
Diêu Tâm Lan vẫn còn đang suy yếu thoi thóp, tiểu bảo bối lại còn chưa biết nói chuyện mà đã bị người ta ghét bỏ rồi...
Tần Sương cũng cực kỳ mất tinh thần, thế nhưng một người xưa nay vốn đầu óc đơn giản hay đấu đá lung tung lại đột nhiên như được cảm hóa, trái lại nhìn về phía bóng lưng Tần Tương rồi nói, "Chưa gì mà đã đi rồi à? Đúng là..."
Giọng nói nàng có ý trách móc, sau đó lại quay người lại cầm lấy tay Mặc Thư, "Mặc kệ tỷ ấy, mau dẫn ta đi thăm Đại tẩu với cháu gái ta."
Trong lòng Mặc Thư lúc này mới hòa hoãn được chút ít, thấy Tần Hoan còn đang đứng trước cửa nhìn vào, Tần Hoan thấy cuối cùng thì Tần Sương cũng hơi hiểu chuyện thì trong lòng khẽ buông lỏng, chỉ gật đầu với Mặc Thư một cái rồi xoay người rời đi.
Tần Sương thấy Tần Tương rời đi thì lại ném ra một câu, "Cao giá vậy sao, chúng ta đến cái là đi luôn?"
Mặc Thư vội nói, "Không đúng không đúng, Lục tiểu thư không biết đấy thôi, Cửu tiểu thư vì cứu tiểu thư bọn ta nên đã bận rộn cả đêm rồi. Nếu không nhờ có Cửu tiểu thư thì tiểu thư bọn ta chỉ sợ vừa không sinh được tiểu bảo bối mà bản thân mình còn phải... Chuyện này toàn bộ người ở đây đều chứng kiến, Cửu tiểu thư quả nhiên là ân nhân cứu mạng của tiểu thư nhà ta và tiểu bảo bối..."
Giọng Mặc Thư rất chân thành khẩn thiết, Tần Sương lại nhìn thoáng qua hướng cửa thấy Tần Hoan đã rời đi rồi, mặt trời phía xa xa cũng dần dần ló dạng, cuối cùng thì một đêm này cũng đã trôi qua, Tần Sương mấp máy môi, "Được rồi được rồi, ta hiểu rồi."
Nói xong nàng đi vào trong phòng trong, "Ai chẳng biết nó là tiểu y tiên..."
Phía bên này, Tần Hoan đi ra từ Lâm Phong viện thì trực tiếp đi về Đinh Lan uyển, vừa vào trong viện thì bốn người Vãn Hạnh đã đứng ở sân sau. Thấy Tần Hoan trở về, cả 4 người đều đến đây hành lễ.
Tần Hoan vẫy tay, "Đều đã chờ đợi cả đêm rồi, tất cả đi nghỉ ngơi đi."
Nói đến đây, Tần Hoan cũng chẳng quan tâm mọi người có nhúc nhích hay không, nàng đi thẳng vào trong phòng rồi đóng cửa lại. Trước tiên nàng đi qua xem Phục Linh, đã lâu như vậy rồi mà Phục Linh vẫn nằm im không nhúc nhích, chỉ có hô hấp cực kỳ thuận lợi bình ổn thôi.
Tần Hoan ngồi cạnh giường Phục Linh giây lát, cảm thấy một đêm hao tổn tinh thần này khiến cho thái dương nàng đau đớn. Sau đó nàng mới đi về giường của mình, chỉ rửa mặt chải đầu đơn giản sau đó nằm xuống, vừa đặt lưng xuống thì cơn buồn ngủ đã ùn ùn kéo đến!
...
Trời vừa sáng thì Hoắc Hoài Tín đã đầu đầy mồ hôi chạy vào trong Tần phủ, sau khi được nha sai ngoài cửa dẫn vào trong thì Hoắc Hoài Tín đi đến thẳng Phật đường. Đi đến nơi thì ông chỉ thấy toàn bộ đều là những mảng tường cháy đen, Tần Lệ và Yến Trì đứng một bên, còn các nha sai khác đang dập tắt ngọn lửa cuối cùng...
'Thế tử Điện hạ..."
Hoắc Hoài Tín thở phì phò, đi đến trước mặt Yến Trì, "Thế tử Điện hạ, hạ quan đếm chậm rồi! Đêm qua truy bắt người ra hẳn ngoại thành, một canh giờ trước hạ quan mới biết được chuyện đêm qua Tần phủ bị cháy!"
Hoắc Hoài Tín chắp tay bái, Yến Trì nói, "Hoắc Tri phủ không cần phải tự trách, ngươi vốn là có công vụ trong người, việc này ngươi không có mặt ở hiện trường cũng không sao. Sao rồi? Đêm qua có thu hoạch gì không?"
Hoắc Hoài Tín gật đầu, "Có! Hai chủ nhân của tiệm cầm đồ kia đều đã bị bắt! Hiện tại người đã được đưa về phủ nha!"
Yến Trì gật đầu, Hoắc Hoài Tín nhìn thi thể được che đậy bằng vải nỉ ở bên cạnh, vải nỉ cũ nát nên mơ hồ có thể nhìn thấy được tứ chi của thi thể bị đốt cháy đen. Hoắc Hoài Tín chau mày rồi không đành lòng nhìn nhiều, sau đó khẽ nói, "Thế tử Điện hạ, đêm qua chuyện đột nhiên xảy ra, rốt cuộc là có chuyện gì? Đầy tớ nói không tường tận lắm... Đây... đây làm sao lại đột nhiên xảy ra cháy?"
Yến Trì đi sang bên cạnh 2 bước, Hoắc Hoài Tín vội vàng đi theo.
Yến Trì lạnh lùng nói, "Chúng ta vẫn không biết rốt cuộc là ai hạ độc Tần An, đêm qua Cửu cô nương đã tra rõ chuyện này. Người hạ độc đã bỏ độc vào trong bình đựng thuốc của Tần An, mà người đó là một nha đầu hầu hạ bên trong Phật đường này. Đêm qua ta đã cho người thẩm vấn, nha đầu kia thấy Tưởng thị và Thái Hà đều đã chết nên mới thành thật khai báo. Là do Thái Hà sai khiến nàng làm vậy, lúc đó nàng cũng không biết đó là cái gì, bởi vì Thái Hà đã cứu nàng cho nên nàng mặc kệ, bất kể là cái gì thì cũng sẽ giúp Thái Hà đi làm."
Hoắc Hoài Tín chớp mắt, "Thái Hà? Là nha đầu bên cạnh lão phu nhân sao?"
Yến Trì gật đầu, "Đúng vậy, trước đây Cửu cô nương vẫn muốn tìm bức tranh vẽ Nhị di nương, nghĩ đến có lẽ tìm thấy bức tranh rồi thì có thể tìm thêm được chút dấu vết để lại. Đêm qua Cửu cô nương đã tìm được, ta cũng đã cho người giữ lại bức tranh đó để sau này làm bằng chứng. Ngoài ra Thái Hà có vẻ như có tật ở mắt, mà phu quân của Nhị di nương cũng mắc phải bệnh này, như vậy có thể chứng minh khả năng lớn Thái Hà chính là đại nữ nhi của Nhị di nương. Còn vì sao năm đó nàng ta không chết trong trận lửa lớn đó thì hiện tại vẫn chưa biết được, có điều năm đó nàng mới chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, lại có thể tránh được đại hỏa rồi sau đó tiến vào trong Tần phủ. Mấy vấn đề này chỉ chờ sau này đi kiểm chứng lai lịch của Thái Hà thì mới có thể biết được."
Hoắc Hoài Tín gật đầu, "Chúng ta tìm thủ phạm lâu như vậy, thế mà nàng ta lại tự mình đứng ra rồi..."