"Lão gia và phu nhân đều là người kiến thức uyên bác, phu nhân lại yêu thích điều chế hương liệu và dược liệu, người còn điều chế ra dược hoàn có tác dụng xua đuổi ruồi muỗi, cho nên xưa giờ trong nhà chưa bao giờ có ruồi muỗi bay vào. Không ngờ được người lại dạy cho tiểu thư mà tiểu thư còn nhớ kĩ..."
"Tiểu thư nên sớm bộc lộ tài năng, với y thuật lợi hại như vậy chúng ta sẽ không bị người ta coi thường nữa."
Từ hôm các nàng xuất phủ đến giờ đã được 2 ngày rồi, vậy mà Phục Linh vẫn còn kích động vì y thuật của Tần Hoan.
Lúc Tần Hoan được 9 tuổi thì phụ mẫu đều mất, sau đó từ kinh thành lăn lộn đến Cẩm Châu. Trong thời gian đó do hoàn cảnh quá thê thảm nên nàng không có cơ hội học tập y thuật, chỉ có duy nhất một khả năng đó là Tần Hoan học y từ trước năm 9 tuổi. Nàng nghĩ đi nghĩ lại đành phải lấy cớ là học được từ phu thê Tần Dật đã qua đời.
Ngày trước Phục Linh cũng đã nói qua, phu thê Tần Dật đều là những người có học thức uyên bác, nếu đã như vậy thì chuyện dạy y thuật cho Tần Hoan ngay từ nhỏ cũng là chuyện bình thường. Phục Linh lại tín nhiệm Tần Hoan từ tận đáy lòng cho nên dù là thấy có gì không đúng thì cũng vẫn tin tưởng lời Tần Hoan nói.
Gió ban mai khẽ thổi, Tần Hoan cùng với Phục Linh lại đi men theo đường nhỏ phía trước tây hậu viện về phía hồ sen.
Phục Linh nhìn ngó xung quanh phía trước viện, "Đã 2 ngày nay rồi sao không thấy lão phu nhân có động tĩnh gì nhỉ?"
Hôm đó các nàng xuất phủ đương nhiên các vị chủ tử trong nhà đều đã biết, vậy mà 2 ngày rồi cũng chẳng có ai ho he gì.
Tần Hoan nhăn trán, "Lão phu nhân nếu đã không để chúng ta vào trong lòng thì chính là thật sự không thèm quan tâm, chỉ cần chúng ta không gây ra chuyện gì làm hỏng thanh danh của Tần phủ thì bà ta cũng không thèm quản."
Đây chỉ là suy đoán của Tần Hoan, khả năng cao là Tưởng thị không muốn tốn công tốn sức vào các nàng.
Phục Linh nghe thấy thế cũng cảm thấy có chút đạo lý, "Thế càng tốt, chúng ta càng vui vẻ nhàn hạ, chẳng qua thân thể tiểu thư còn chưa tốt, ngày nào cũng đến hồ sen thì không tốt lắm, chỗ này gần nước nên lạnh lắm."
Tần Hoan lắc đầu rồi nhìn thoáng qua hướng đông bắc.
Ngày đó Cửu tiểu thư ban đầu là đi đến hồ sen, nàng ta làm thế nào lại xuất hiện ở rừng trúc tím?
Mặc dù hồ sen khá hẻo lánh, thế nhưng trời vừa mới tối thì rất có khả năng có đầy tớ đi ngang qua, Cửu tiểu thư không thể bị người ta cưỡng ép bắt đi, cho nên chỉ có duy nhất một khả năng là chính nàng tự đi qua.
Nhưng mà Cửu tiểu thư nhát gan, biết rõ rừng trúc có ma mà lại đi đến đó?
Tần Hoan cau mày, bỗng nhiên Phục Linh chỉ vào bên kia bờ hồ nói, "Tiểu thư, người nhìn xem..."
Tần Hoan nhìn sang, thấy bên phía núi giả thấp thoáng bóng mấy người đầy tớ nâng hai cái rương lớn đi về hướng viện phía trước, phía trên rương phủ khăn đỏ, nhìn qua có vẻ như có hỉ sự.
Phục Linh lẩm bẩm, "Hình như đang chuẩn bị lễ vật hỉ sự cho nhà nào rồi."
Tần phủ là Tam phòng của Trung Dũng Hầu phủ, dựa vào tên tuổi này cũng được tính là danh gia vọng tộc số một số hai ở thành Cẩm Châu, vậy mà còn có hỉ sự của gia đình nào khiến họ phải chi mạnh tay cho lễ vật như vậy?
Ý nghĩ này chợt lóe lên, Tần Hoan vỗ vỗ cánh tay Phục Linh còn đang mải suy nghĩ, "Em đi lấy cái thảm đến đây."
Đứng gần mép nước cũng hơi lạnh, vừa nghe thấy vậy Phục Linh liền quay người định chạy đi, nhưng vừa đi được vài bước lại sợ hãi quay đầu lại nói, "Tiểu thư phải đứng đây chờ Phục Linh, ngàn vạn lần đừng có đi loạn đó."
Tần Hoan khẽ cười, "Được, tiện quay về thì e nhìn xem dược trà đã ngâm xong chưa."
Phục Linh vâng vâng dạ dạ rồi chạy nhanh về, ý cười bên môi Tần Hoan dần tan đi.
Nàng căn bản không ngâm dược trà, Phục Linh không tìm thấy dược trà ở đâu thì nàng sẽ kéo dài thêm chút thời gian.
Tần Hoan khẽ hít vào một hơi lấy quyết tâm rồi đi lên con đường về hướng đông bắc.
Tất cả khu vực phía bắc Tần phủ đều bỏ hoang, Tần Hoan đi khỏi hồ sen, đi theo một con đường nhỏ rụng đầy lá khô, không lâu sau đó nàng đã ngửi được mùi thơm thoang thoảng của trúc, đáy mắt nàng sáng lên sau đó vội vàng đẩy nhanh bước chân.
Nàng đã nghiên cứu suốt 2 ngày, đúng như Phục Linh nói rừng trúc này đúng là cấm địa trong phủ, suốt đoạn đường từ lúc bắt đầu đi đến đây thì dọc đường cũng hề thấy dấu vết của con người. Một khi đã như vậy thì ban ngày nàng sẽ đến đây điều tra.
Lại đi thêm một lúc, Tần Hoan đi đến lối vào của rừng trúc.
Tiết trời mới vào đầu thu nên trong rừng trúc vẫn còn xanh mướt, nhưng bởi vì bị biến thành cấm địa, không có ai đến quét dọn nên con đường dẫn vào trong rừng chất đầy lá khô. Truyện được edit bởi He.L;i..X. Tần Hoan giẫm lên lá bước đi, dưới chân phát ra tiếng loạt xoạt nhỏ.
Theo đường nhỏ đi thẳng vào trong, ánh nắng bị rừng trúc rậm rạp cản bớt, cảm giác mát lạnh thấm vào lòng bàn chân Tần Hoan tràn lên khắp người. Trong rừng âm u lại yên tĩnh, ngay cả tiếng chim hót cũng không có, lại cộng thêm lá khô chất đống quanh năm càng khiến cho rừng trúc toát lên vẻ âm u rét lạnh.
Đừng nói ban đêm, nơi này ngay cả ban ngày cũng làm cho người ta khϊếp sợ.
Cửu tiểu thư là bị cái gì dụ dỗ mà đi đến đây?
Hay là nói, nàng nhìn thấy người hoặc sự việc gì đó kì quái, sau đó bị cuốn theo đến đây?
Tần Hoan nghĩ nghĩ rồi quay đầu nhìn xung quanh, con đường đã bị phủ kín bởi lá khô nên gần như không nhìn thấy dấu chân nàng vừa đi ngang qua, mà buổi đêm ngày 21 mưa rất lớn, lại cách thời điểm này khá xa nên có muốn tìm dấu chân để lại cũng quá khó khăn rồi.
Trên cẳng chân và đùi nàng đều có vết trầy da, trên mắt cá chân có dấu ngón tay, trên cổ có vết bóp, sau này nàng còn phát hiện trên da đầu mình cũng có chỗ chảy máu. Tần Hoan đi đến đoạn giữa rừng trúc rồi ngừng chân, nàng đứng đó rồi chầm chậm nhắm mắt lại.
Nếu như Cửu tiểu thư sau khi mất đi ý thức mới bị người ta túm mắt cá chân lôi đi, vậy thì miệng vết thương phải cực kỳ ngay ngắn. Nhưng vết thương trên người nàng lại không hoàn toàn như vậy, mặc dù chỉ là bị trầy da nhưng miệng vết thương không theo quy tắc nào cả, cho nên nhất định là khi Cửu tiểu thư bị người ta lôi đi thì vẫn đang vùng vẫy kịch liệt.
Mà vết trầy da đều ở phía đằng trước chân, tức là lúc đó Cửu tiểu thư bị kéo úp mặt xuống đất.
Dưới tình huống nào mà Cửu tiểu thư bị người ta lôi đi khi đang úp mặt xuống?
Tần Hoan đi về phía trước một bước, lòng bàn chân bỗng nhiên giẫm lên một đoạn cành cây khô, cành trúc dạng ống tròn nên rất dễ làm cho người ta bị trượt chân. Hô hấp Tần Hoan chợt ngừng lại, chắc chắn là Cửu tiểu thư đã bị ngã, sau đó mới bị người ta tóm lấy, như thế chứng tỏ ban đầu nhất định là nàng đang chạy trốn...
Tần Hoan nhăn mày, trong đầu đang tái diễn một cảnh mưu sát.
Bỏ chạy, ngã sấp xuống, bị tóm lấy chân rồi kéo nàng vào sâu bên trong rừng trúc, chuyển sang tóm tóc nàng rồi sau đó mạnh mẽ bóp cổ nàng...
Mi tâm Tần Hoan run rẩy kịch liệt, kẻ gϊếŧ Cửu tiểu thư chắc chắn là một nam nhân!
Chỉ có nam nhân mới có thể có sức lực này!
Mặc dù mọi người trong phủ có chán ghét hay ghê tởm vị Cửu tiểu thư này thì nàng vẫn là chủ tử, cho nên cũng sẽ không có ai thật sự muốn gϊếŧ nàng. Nếu không thì sao nàng có thể sống yên lành ở Tần phủ suốt 4 năm? Vậy mà nàng chỉ đi vào rừng trúc sau đó phải bỏ chạy rồi bị gϊếŧ?
Tần Hoan đột nhiên mở to mắt, là Cửu tiểu thư đã nhìn thấy cái gì không nên thấy!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tim Tần Hoan chợt đập mạnh liên hồi, nàng theo bản năng xoay người quét nhìn về bốn phía định tìm kiếm thêm nhiều chứng cứ hơn nữa, nhưng khi nàng vừa quay người lại thì ở phía sâu bên trong rừng trúc, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một nam nhân vô thanh vô tức đứng đó.
Trong ánh sáng u ám lúc sáng lúc tối của rừng trúc, nam nhân kia mặt mày mang theo ý cười nhìn chằm chằm vào nàng.