"Tôi cho rằng em đã quyết định từ chức với Vũ Hi." Anh không thể tiếp nhận sự thật này, bọn họ cũng đã lên giường. Cô lại quyết định trở lại bên cạnh một người đàn ông khác.
"Không có chuyện này." Giọng điệu của cô lạnh vô cùng. "Tôi vẫn là thư ký của Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi, tôi chỉ là tạm thời trở lại trợ giúp."
"Trợ giúp?" Giọng Hạ Quang Hi mang vẻ giễu cợt hỏi ngược lại. "Nếu như tôi nhớ không lầm, mới vừa rồi chúng ta còn lăn lộn trên giường, em coi đây là trợ giúp cái gì?" Anh không phải cố ý muốn nói thô lỗ thế này, mà là thái độ lạnh lùng của cô quá tổn thương người khác, cô thậm chí không chịu quay đầu lại nhìn anh.
"Đó là ngoài ý muốn." Cô sẵng giọng trước anh một bước, để tránh lát nữa anh nói tương tự, cô sẽ bị thương càng nặng.
"Ngoài ý muốn?" Chân chính người bị thương là anh được không, anh còn không kịp nói rõ cảm giác của mình, liền bị tưới một thân nước lạnh.
"Đúng, ngoài ý muốn." Cô kiên trì. "Tôi là tới chăm sóc anh, hiện tại anh đã bớt sốt, ta vậy cũng nên trở về công ty trình diện, Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi nhất định rất lo lắng."
"Em ấy lo lắng cái rắm!" Không đề cập tới em họ anh còn được, càng nói anh càng giận lớn. "Chân chính nên lo lắng là em, hôm nay em không nói rõ ràng, đừng mơ rời khỏi."
"Tôi đi đây." Cô đã vượt thân phận một người thư kí, nên tu chỉnh.
"Em dám!" Hạ Quang Hi hốt hoảng sờ loạn ở trên giường, chính là không tìm được đồ có thể khống chế cô.
"Anh đang tìm cái này sao?" Cô lắc lư điều khiển trong tay, nói cho anh biết không cần tìm, đồ ở trên tay cô.
"Sai lầm giống vậy tôi sẽ không tái diễn lần hai, những lời này thuận tiện tặng cho anh." Cũng áp dụng giống vậy.
"Em không thể đối với tôi như vậy, Jeanie!" Đáng chết, quần của anh đâu rồi, đá đi đâu rồi?
"Tôi đương nhiên có thể." Hàn Dĩ Chân ấn nút mở cửa, ném điều khiển xuống mặt đất, sau đó nghênh ngang rời đi.
Đưa mắt nhìn Hàn Dĩ Chân rời đi, Hạ Quang Hi không thể nào tin nổi chuyện như vậy lại xảy ra, đây là tình tiết trong phim ảnh mới xuất hiện.
"Đáng chết!" Anh đau đớn đấm nệm trút hận, đáng tiếc hiệu quả không lớn. Lúc trước anh chỉ đích danh giường Tịch Mông Ti này, cũng không phải là dùng làm bao cát, lại nói có chút sầu não, đây là Hàn Dĩ Chân mua giúp anh!
Gậy ông đập lưng ông, nghĩ đến chính là cái đạo lý này.
"Cô trở lại rồi."
Trong trường hợp này với Hàn Dĩ Chân mà nói, cô cũng không có chân chính đạt được thắng lợi, ngược lại càng thêm cảm thấy mất mác.
"Anh Quang Hi có khá hơn một chút hay không, anh ấy hết sốt rồi sao?"
Tự ái khiến cho Hàn Dĩ Chân ngẩng đầu ưỡn ngực mà ra khỏi công ty Hạ Quang Hi, nhưng vừa về tới công ty đối mặt với khuôn mặt Hạ Vũ Hi có chút giống anh, cô không tiêu sái nổi nữa.
"Đều hết rồi." Cô miễn cưỡng cười nói. "Sốt tới 39,4 độ, cũng thật làm khó anh ấy."
"Tôi thấy chân chính khổ sở chính là cô chứ! Cô đi khoảng sáu tiếng." Từ 10h sáng đến bốn giờ chiều, anh hoài nghi cô căn bản còn chưa ăn cơm.
"Cũng được." Cô theo bản năng tránh khỏi tầm mắt Hạ Vũ Hi. "Bởi vì tôi vẫn nghĩ cách giúp anh ấy hạ sốt, không chú ý tới thời gian, thật là thật xin lỗi, lần sau sẽ xảy ra không chuyện như vậy nữa."
Hạ Vũ Hi cái gì cũng không nói, nhưng anh vô ý hỏi quan tâm lại kích động tâm tình của cô, khiến cô dường như sụp đổ.
Một người không gỏi nói dối một khi bắt đầu nói dối, ánh mắt không chớp tắt, cũng là trốn tránh, mà cô hiển nhiên thuộc về người sau.
Hạ Vũ Hi vẫn không nói gì, bởi vì anh không nói, hốc mắt của Hàn Dĩ Chân cũng đã bắt đầu ửng hồng, anh đồng thời còn chú ý tới vết hôn rõ ràng kia của Hàn Dĩ Chân.
Vết hôn; đàn ông dùng để khoe khoang dấu hiệu của mình.
Cũng giống như chó dùng nước tiểu để phân địa bàn, anh họ anh muốn dựa vào cái này khoe thắng lợi của anh ấy, thuận tiện nói cho anh biết: Đừng lệch não nghĩ muốn động vào cô, thật là một người đàn ông ngu xuẩn.
Nghĩ đến mình thế nhưng có quan hệ máu mủ với người đàn ông ngu xuẩn như thế, Hạ Vũ Hi liền không nhịn được nghĩ nhíu mày, nhưng mà anh phỏng đoán, cô đại khái vẫn chưa biết mình đã bị đánh dấu?
"Tôi có thể nhờ cô một chuyện không, Jeanie?" Chỉ là! Từ xưa tới nay giữa nam nữ cho tới bây giờ chính là trò chơi truy đuổi, xác định thủ đoạn của ai cao minh.
"Mời nói." Cô miễn cưỡng nở nụ cười, nâng lên tinh thần đáp lại thỉnh cầu của anh, chỉ thấy anh mỉm cười.
"Có thể thay tôi đi công tác không?" Hạ Vũ Hi nói. "Tôi có hẹn với một khách hàng Hoa Liên, nhưng mà ngày mai tôi lại có lịch trình khác không đi được, cô có thể thay tôi bàn bạc với người ấy hay không?"
"Anh có hẹn với khách hàng Hoa Liên?" Hàn Dĩ Chân lật lịch hành trình của anh, thế nào cũng không tìm được vị khách hàng thần bí này. "Nhưng tóm tắt công tác không có ghi chép......"
"Tạm thời hẹn." Hạ Vũ Hi ngăn cô lật lịch công tác, muốn cô đừng gấp. "Anh ấy vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói có chuyện khẩn cấp nhất định phải gặp tôi...tôi không thể làm gì khác hơn là đồng ý."
"Nhưng là người ta chỉ đích danh muốn gặp anh, tôi thay anh đi thì có chút không......" Không có thành ý.
"Không sao cả." Hạ Vũ Hi cười nói. "Tôi sẽ nói rõ với đối phương nguyên nhân tôi không thể đi, đối phương sẽ tha thứ."
"Chuyện này...... Được rồi, tôi đồng ý anh." Khó khi anh đề xuất yêu cầu, nói gì cũng không thể cự tuyệt.
"Rất tốt." Hạ Vũ Hi cầm bút trên bàn của cô lên, ở trên giấy trắng ghi lại tên khách sạn và điện thoại. "Cô chờ lát nữa đáp máy bay đến khách sạn này, chờ tôi liên lạc với đối phương, sẽ truyền tài liệu đến khách sạn cho cô, cô dựa theo cấp trên chỉ thị làm việc."
"Anh xác định muốn như vậy sao?" Cái này không giống như tác phong làm việc của anh, Hàn Dĩ Chân không khỏi hoài nghi.
"Vô cùng xác định." Anh gật đầu.
Ông chủ cũng nói như vậy, Hàn Dĩ Chân cho dù có nhiều nghi vấn hơn nữa, cũng chỉ được dựa theo mà làm. Năm tiếng sau, cô đã đến được khách sạn Hạ Vũ Hi chỉ định, hơn nữa bản fax đã đến từ lâu.
Jeanie thân mến:
Tôi muốn cô nghỉ ngơi một chút, lòng cô cũng thế, qua một tuần rồi trở về.
Hạ Vũ Hi
Thì ra là vậy, khách hàng của anh là lòng của cô, anh muốn cô tỉnh táo lại, thật tốt lắng nghe âm thanh của nó.
"Tổng giám đốc Hạ Vũ Hi......" Trong tay nắm chặt bản fax đến từ phương xa, Hàn Dĩ Chân cuộc rơi nước mắt.
"Cám ơn anh......" Cám ơn anh hiểu được lòng cô, cám ơn anh tranh thủ suy tính thời gian cho cô. Anh nếu không ép buộc cô nghỉ phép, sợ rằng đến nay cô còn đang chìm trong tâm trạng lo lắng, chuyện gì cũng không làm được.
Tình yêu là một bức tường, người ngoài tường mù quáng, người bên trong tường lo lắng. Chỉ có người đứng chính giữa tường, mới có thể hai bên đều nhìn rõ.