Thẩm Lương Hạ không xuống xe. Viên trợ lý lái xe đã goi điện thoại cho Thẩm Nhuy để báo cáo với chị ta tình hình tối nay.
Thẩm Lương Hạ tựa vào cửa số xe, đọi thiên kim chân chính của nhà họ Thẩm xuất hiện. Đập vào mắt cô là ánh đèn rực rỡ, người qua kẻ lại tấp nập, tương phản với vẻ cô đơn vắng lặng của cô.
Thẩm Lương Hạ đang định cảm thán về nỗi buồn bất chợt của bản thân, Thẩm Nhuy đã ra khỏi câu lạc bộ.
Viên trợ ý ngồi ghế trước vội xuống xe để mở của cho cô chủ.
Thấy Thẩm Lương Hạ, Thẩm Nhuy tỏ vẻ mất kiên nhẫn. Ánh đèn sáng rực xung quanh làm nổi bật gương mặt tái nhợt của chị ta, trông sắc bén hơn hẳn ngày thường.
"Rốt cuộc em vấn gây chuyện à?" "Chuyện này không trách tôi được." Thẩm Lương Hạ thanh minh, sợi dây chuyền kia vẫn chưa thuộc về cô, không thể để công sức cả buổi tối đổ sông đổ bể được.
"Chị em tốt Nam Viêm của chị cố tình hãm hại tôi, lấy tôi làm cớ để tiếp cận người ta nên mới ra nông nỗi này, không thì tôi đã an phận đợi đến lúc buổi tiệc kết thúc rồi."
Thẩm Nhuy nhíu mày, dường như đang phân tích tính thật giả trong lời cô nói.
Bị chị ta soi mói, Thẩm Lương Hạ bắt đầu mất kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng buồn tranh luận tiếp mà chỉ bình thản nhìn khung cảnh ven đường đang lướt qua ô cửa.
"Công việc không được hoàn thành, trách nhiệm lại ở em, chị buộc phải giảm bớt thù lao."
Thẩm Lưong Hạ biết thế nào chị ta cũng dùng chiêu này, để lần sau còn có thể tiếp tục lấy sợi dây chuyền kia làm mồi dụ cô.
Cô cười lạnh, quyết định không cãi nhau với chị ta: "Tùy chị thôi, có điều cũng nên cân nhắc xem lần sau chúng ta có còn hợp tác nữa không."
Thẩm Nhuy đưa ra một con số: "Lát nữa sẽ chuyển khoản cho em."
Thẩm Lương Hạ thấy cũng họp lí, vả lại nhiệm vụ tối nay cũng không quá vất vả nên không kì kèo gì thêm.
"Đưa tôi về trường đi, tôi đỡ phải tốn tiền gọi xe."
"Em không về nhà à?" Đến giờ Thẩm Nhuy mới chủ ý thấy Thẩm Lương Hạ đang khoác một chiếc áo vest nam.
Chị ta chau mày: "Em cũng là con gái nhà họ Thẩm, ăn nói, cư xử phải có chừng mực, đừng lầm nhà họ Thẩm mất mặt."
Lương Hạ nhìn chị ta bằng ánh mắt lạnh băng.
Thẩm Nhuy nhìn thẳng vào cô một láy, cuối cùng vẫn phải quay đầu đi, bảo trợ lý lái xe đến Đại học A.
Xe đỗ lại trước cổng Đại học A, Thẩm Lương Hạ ngẫm nghĩ chốc lát, quyết định dặn dò Lần nữa: "Nhớ chuyển khoản đấy nhé." Nói xong, cô mới xuống xe.
Chiếc xe lao vút đi, tình trạng của Thẩm Lương Hạ gần giống như lúc Lương Ngọc bị cho ngửi khói ban nãy.
Cô hít một hơi thật sâu rồi đi vào trong, vừa lúc gặp được vài sinh viên nữ cũng đi chơi đêm về. Nhìn cách ăn mặc của cô, lại liên tưởng đến cảnh cô vừa bước xuống từ một chiếc ô tô cao cấp cùng với lời cô vừa nói, cả đám bèn châu đầu ghé tai bàn tán xôn xao.
Thẩm Lương Hạ đi ngang qua bọn họ, khua gót giày lộc cộc, tốt bụng nhắc nhở: “Muốn nói xấu tôi thì tốt nhất là nên nói sau lưng, chứ nói trước mặt thế này, ngộ nhỡ tôi bực mình trả đũa thì chịu thiệt là mấy người đó."
Cả đám cứng họng, mặt mày hết sức khó coi, nhất thời không biết đổi đáp thế nào.
Tâm trạng Lương Hạ chợt khá hơn, cô vui vẻ bước qua cổng trường, vừa đi vừa hát khe khẽ.
Dọc đường đi, cô gặp vài sinh viên nam và không có gì ngạc nhiên khi bị nguời ta nhìn chăm chú, có điều cô đã quen rồi nên cũng chẳng để ý.
Về đến kí túc xá, phòng 3302 vấn tối om. Bạn cùng phòng của cô có hai người là dân bản địa nên chỉ đăng kí cho có chứ hiếm khi về đây ngủ, một người nữa thì mới chuyển ra ngoài sống chung với bạn trai, chỉ còn mỗi mình cô, càng tự do tự tại.
Thẩm Lương Hạ mở cửa, bật đèn.
Cô coi áo vest vút lên giường rối lấy một bộ áo ngủ, bước vào phòng tắm.
Như sực nhớ điều gì, cô quay lại, cầm chiếc áo vest trên girờng lên, nhìn thoáng qua logo.
Hàng cao cấp được đặt may riêng, lại còn là thương hiệu của Italy chắc chắn rất đắt.
Quả nhiên con cáo trăng hoa kia không phải hạng tầm thường, may là cô không hể có ý định đi trêu chọc. Lại nghĩ đến cái ôm lúc trước, một vòng tay vững chãi, tràn đầy hơi thở nam tính, tiếc là anh quá già, thịt quá dai, cũng không phải gu của cô.