Quyến Rũ - Lại Lại

Chương 29




Đầu giường cãi nhau, cuối giường hoà giải.

Sau khi hai người không ngừng cọ xát, vui sướng kích tình qua đi thì tất cả những nghi kỵ, bất mãn đều theo từng giọt mồ hôi chảy ra ngoài rồi biến mất không còn tăm hơi.

Hai người thống nhất chung một quan điểm trong hoà bình, học vẫn phải học, làm tình vẫn phải làm, ít nhất là một tuần một lần.

Còn chuyện công khai tình yêu thì cứ để tự nhiên.

Nhưng không ai trong số họ nghĩ đến chuyện của hai người lại bị khui ra ngoài ánh sáng nhanh đến vậy.

Bảng tin của trường dán đầy ảnh chụp của Lâm Khải Chi và Bạch Lạc, nam sinh cao lớn cường tráng, nữ sinh mềm mại lả lướt trong vòng tay nam sinh, hai người nắm chặt tay nhau, ôm hôn thắm thiết dưới tán cây trong công viên.

Cấp ba yêu sớm không phải chuyện gì hiếm lạ. Nhưng hai người trong bức ảnh lại là đề tài khiến cả trường náo động.

“Lâm Khải Chi, em trong mắt các thầy cô giáo vẫn luôn là một học sinh ngoan.”  Giáo viên chủ nhiệm vô cùng lo lắng sốt ruột, lúc này cô mới hiểu mục đích Bạch Lạc đổi chỗ ngồi. Cậu nhóc này nhìn lý trí lại nghiêm túc, sao có thể ở chung với một cô nhóc ăn chơi như Bạch Lạc?!

Mới lên lớp mười hai, bố mẹ của Bạch Lạc đã bị giáo viên mời đến trường không dưới mười lần, lần này nghe thấy giáo viên chủ nhiệm gọi điện nói là yêu sớm, bọn họ bèn viện cớ là tăng ca nên không đến được.

Lâm Khải Chi lại có gia cảnh đặc thù, bố mẹ đều là người quyền cao chức trọng, không thể tuỳ tiện quấy rầy.

Sau khi cân nhắc, giáo viên chủ nhiệm quyết định tìm Lâm Khải Chi để nói chuyện.

“Có phải là do Bạch Lạc hay không?” 

“Cô giáo, em là người theo đuổi cô ấy.”  Không hổ là học sinh xuất sắc luôn giữ vị trí đứng đầu toàn trường, khi đối mặt với giáo viên về vấn đề yêu sớm, cậu vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên như không có chuyện gì.

Thấy Lâm Khải Chi ôm hết trách nhiệm về mình, giáo viên chủ nhiệm nhíu mày nói:  “Cô biết các em đều là người trẻ tuổi, rung động lẫn nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng em là người luôn biết cân nhắc nặng nhẹ, bây giờ cũng đang là thời điểm quan trọng chuẩn bị cho kỳ thi đại học. Yêu đương để sau này không được sao? Cấp ba không phải là thời điểm thích hợp.”  Cô chủ nhiệm tận tình khuyên bảo Lâm Khải Chi.

“Hơn nữa em còn là học sinh có thành tích đứng đầu, là lá cờ tiêu biểu của lớp chúng ta. Nếu như em yêu đương… ít nhiều cũng sẽ gây ảnh hưởng đến các bạn khác thì sao?”

Lâm Khải Chi nghiêm túc nói,  “Cô giáo, chính vì em có thành tích đứng đầu nên em mới có tư cách nói. Những người khác muốn nói em, vậy hãy vượt qua thành tích của em rồi hãy nói.”

Giáo viên chủ nhiệm nghẹn lời.

“Hơn nữa cô cũng không cần mời bố mẹ em đến đây. Bố mẹ của em nên em hiểu, bọn họ áp dụng hình thức nuôi thả đối với em, đồng thời em cũng  phải cảm ơn bọn họ đã tin tưởng. Ngày hôm nay và ngay tại chỗ này, em cam đoan với cô, em yêu đương tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến thành tích.”

Lâm Khải Chi rời đi, cô chủ nhiệm liền đỡ trán thở dài.

Học sinh thời nay càng ngày càng khó quản.

Lâm Khải Chi vừa mở cửa đi ra ngoài đã lập tức đụng phải thân thể mềm như bông của nữ sinh.

Cậu duỗi tay ôm lấy eo thon của Bạch Lạc, sau đó nhíu mày hỏi:  “Cậu ở đây làm gì?”

Bạch Lạc mơ màng nói:  “Tớ… tớ tìm cô giáo để hỏi bài tập.”

“Vậy cậu vào trong đi.”  Lâm Khải Chi buông tay ra.

Làm gì có chuyện Bạch Lạc đi hỏi bài tập! 

Chân Lâm Khải Chi vừa dài, bước chân lại lớn, Bạch Lạc phải chạy chậm đi theo phía sau cậu.

“Cô giáo tìm cậu làm gì vậy?”  Văn phòng cách âm quá tốt, cô đứng ngoài cửa mà không nghe thấy gì.

“Không có gì, cậu vào hỏi bài tập đi.”  Lâm Khải Chi nhất quyết không hé răng.

Nhìn bóng dáng cao gầy càng đi càng xa, Bạch Lạc tủi thân muốn khóc.

Lâm Khải Chi đi được ba mét vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của người kia, cậu liền nghi ngờ quay đầu lại.

Bạch Lạc mím chặt môi đứng yên tại chỗ, đôi mắt rưng rưng nước như muốn khóc.

Lâm Khải Chi đột nhiên thấy đau đầu, cậu xoay người đi đến trước mặt cô.

“Có phải cậu không cần tớ nữa? Cô giáo muốn cậu chia tay với tớ đúng hay không?”  Nói xong câu này, Bạch Lạc nghẹn ngào rơi nước mắt như mưa, giọng mũi cũng trở nên đậm đặc, trông vô cùng đáng thương.