Tiếng chuông tan học vừa vang lên, Nhậm Hi Văn đã nhanh chóng thu dọn tập sách để trở về chung cư của mình. Vừa ra khỏi cổng trường thì cô ngay lập tức bị một vòng tay rắn chắc ôm chầm lấy.
Cô giật mình định la lên như một giọng nói trầm ấm đã vang vọng bên tai
- Hi Văn, là anh
Giọng nói này, không lẽ là. Nhậm Hi Văn ngẩn đầu lên nhìn, đúng thật đây chính là mối tình đầu của cô, người cô đã qua lại vào năm thứ nhất khi lên đại học, cô đẩy anh ta ra, gương mặt xinh đẹp toát ra lạnh nhạt như chưa từng quen biết
- Viên Dịch, anh đến tìm tôi làm gì ?
Viên Dịch mang theo nét mặt thương nhớ nhìn cô, chậm rãi mở miệng nói
- Anh nhớ em, Hi Văn...chúng ta có thể quay lại được không ?
Nhậm Hi Văn lùi ra sau hai bước, thẳng thừng từ chối
- Viên Dịch chúng ta chia tay là anh tình tôi nguyện, với lại tôi không có thói quen ăn lại món ăn thừa
Viên Dịch lưu luyến nhìn chằm chằm vào bóng dáng của cô, nếu lúc trước không phải hắn nhất thời nghĩ không thông thì đã không lén lúc giấu cô để lên giường với người phụ nữ khác
Anh ta vẫn còn nhớ rõ, khi Nhậm Hi Văn chứng kiến cảnh tượng đó, cô không khóc cũng không nháo, chỉ thản nhiên bỏ lại một câu " đừng quá sức " rồi xoay người rời đi. Kể từ ngày hôm đó hắn cũng không gặp lại cô, cho đến ngày hôm qua khi nghe tin thám tử báo lại, cô đã cùng một người đàn ông khác thân mật trước cổng trường thì hắn lại không thể nhịn được mà đến trường tìm cô
Viên Dịch đưa tay muốn chạm lên gương mặt xinh đẹp trước mắt, nhưng Nhậm Hi Văn liền nhanh chóng né tránh
- Hi Văn, lúc trước là anh sai, em không thể cho anh thêm một cơ hội hay sao ?
Nhậm Hi Văn thở dài, năm đó cô đồng ý qua lại với Viên Dịch chỉ là nhất thời cảm thấy hứng thú chứ cũng không hẳn là yêu. Thời điểm cô phát hiện hắn lên giường cùng người phụ nữ khác cũng không có lấy một điểm đau lòng, mà liền thuận thế mượn chuyện đó làm lý do để chia tay
Hôm nay, cũng được xem là ngày khá rảnh rang của Cao Lãng, vì thế hắn đột nhiên muốn đến trường để đón Nhậm Hi Văn. Vì kẹt xe, nên hắn tới trường trễ hơn một chút, không biết nên vui hay buồn, hắn đến trễ hơn lại vô tình nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của Nhậm Hi Văn cùng chàng trai kia.
Cao Lãng mím môi, không hiểu vì sao bản thân mình lại cảm thấy không vui chút nào, hắn chỉ muốn nhào đến đánh cho tên kia vài phát. Nhưng hắn càng không nên hành động thiếu suy nghĩ đến vậy.
Hắn chậm rãi sải bước đến gần, một tay siết nhẹ lấy eo của Nhậm Hi Văn. Dùng ánh mắt thách thức nhìn Viên Dịch, sau đó hắn mới cúi đầu nhìn cô
- Em không sao chứ ?
Nhậm Hi Văn có chút buồn cười khi nhìn hành động chiếm hữu này của hắn. Cô khẽ lắc đầu, hờ hững đáp
- Không sao
Viên Dịch nhìn thấy Cao Lãng tiếp xúc thân mật cùng với Nhậm Hi Vẫn trong lòng liền có chút không hài lòng. Anh ta nhìn hắn.
- Anh là ai? Thích chen ngang giữa tôi và Hi Văn ?
Hắn đút tay vào túi quần, nhếch môi nhìn thằng nhóc trước mặt. Còn không biết hắn hơn cậu ta bao nhiêu tuổi nữa kìa.
- Tôi cần phải báo cáo với cậu sao? Hơn nữa ai chen ngang ai? Cậu nói rõ một chút.
Viên Dịch nắm chặt tay không đành lòng để mất Nhậm Hi Văn dễ dàng như vậy.
- Anh tưởng Hi Văn thích anh sao, cô ấy nhất định sẽ không thích người như anh.
Đúng là thằng nhóc chưa trưởng thành, hắn nắm lấy tay cô, hướng mắt nhìn Viên Dịch với vẻ mặt khiêu
- Vậy hỏi Hi Văn xem?
Tại sao luôn bắt cô phải đích thân mở miệng nói thế nhỉ ? Bị kẹt giữa hai người đàn ông thật đúng là không có lấy nửa điểm tốt lành. Nhậm Hi Văn thở dài một tiếng, bất đắc dĩ mở miệng
- Viên Dịch, tôi có bạn trai rồi, chúng ta không thể nào
Viên Dịch biết không thể níu kéo cô thêm được nữa, nhưng vẫn không đành lòng bại trận dưới Cao Lãng. Anh ta muốn chạy đến nắm lấy tay của Nhậm Hi Văn. Cao Lãng lièn nhanh tay kéo tay cô núp sau lưng mình, trừng mắt nhìn cậu ta
- Muốn ăn cơm tù sao ?
Viên Dịch hậm bực xoay lưng rời đi, ánh mắt có chút luyến tiếc nhìn Nhận Hi Văn. Cao Lãng vẫn không dời mắt khỏi cậu ta, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống Viên Dịch.
Cao Lãng thừa nhận lúc bây giờ mình chẳng khác gì một đứa con nít 3 tuổi bị người khác giành lấy món đồ mình cực kỳ yêu thích.
Nhậm Hi Văn chứng kiến từng hành động cùng lời nói của hắn từ đầu đến cuối, không nhịn được liền bật cười trêu chọc
- Chỉ giỏi hù doạ người khác
Bóng lưng tên Viên Dịch mất dạng, hắn nghe thấy câu nói châm chọc của cô chỉ thở dài bất đắc dĩ
- Tôi nói được làm được, thật không hiểu sao em có thể quen một tên ngu xuẩn đến vậy
Ngu xuẩn sao, thành tích học tập cùng công việc hiện tại của Viên Dịch quả thật là không để điểm nào chê được, nhưng điểm thu hút cô không phải điểm đó mà chính gương mặt lãng tử đậm chất lãng tử của hắn
- Hắn là người thừa kế của Tập đoàn Viên thị
Hắn nhướng mày, chẳng tỏ ra chút hứng thú nào với câu nói của cô
- Viên Thị so với Cao gia, cũng chỉ là viên đá ngoài đường mà thôi.
Cô nhếch môi nở một nụ cười đầy ẩn ý
- Anh không cảm thấy gương mặt đó rất thu hút hay sao ?
- Tôi là đàn ông, cần chú ý soi từng chi tiết trên khuôn mặt của thằng nhóc đó sao?
Hắn nhíu mày, cho tay vào túi quần, giọng nói không che dấu được sự ghen tuông trong đó. Nhậm Hi Văn nhếch môi cười, vừa mới mở miệng định nói thì điện thoại trong balo lúc này lại vang lên, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra xem, nhìn tên hiển thị trên màn hình lại không tránh khỏi nhíu mày
" Anh hai "
Chắc Nhậm Duật Thiên lại gọi điện hối cô về thăm nhà, cô khẽ lắc đầu ngao ngán, không nhanh không chậm bắt máy
- Em nghe
Nhậm Duật Thiên nhịp tay trên bàn, sau khi cô bắt máy. Anh mới lên tiếng.
- Nhóc con, tan trường chưa? Anh đến đón em về Nhậm gia một chuyến
Nhậm Hi Văn bĩu môi, trong mắt anh hai thì cô lúc nào cũng chỉ là một con nhóc hỉ mũi chưa sạch
- Em vừa tan học
Nhậm Duật Thiên nhìn vào đồng hồ, cũng hay anh đang rảnh rỗi, chắc phải đến trường hộ tống cô em gái bé nhỏ về Nhậm gia thôi
- Về thăm nhà đi, bố mẹ nhớ em lắm. Chừng 15 phút nữa anh đến đón, đừng nhiều lời.
Nhậm Duật Thiên dứt khoác ngắt máy, cầm lấy chìa khóa tiến ra ngoài
- Thật là, mình còn chưa nói dứt câu
Cô cất điện thoại vào, quay người sang nhìn Cao Lãng, chậm rãi mở miệng nói
- Em phải về Nhậm gia một chuyến
Hắn gật đầu nhanh chóng đưa ra đề nghị
- Để tôi đưa em về
Cô khẽ lắc đầu
- Anh hai đang trên đường đến đây
- Nhậm Duật Thiên ?
Nhậm Hi Văn gật đầu, gương mặt mang theo một chút tò mò, nhỏ giọng hỏi hắn
- Anh biết anh hai sao ?
Hắn gật đầu, Nhậm Duật Thiên vốn là bạn thân hắn, cũng chính là người gần như tác hợp cho hắn và Nhậm Vân Hi. Nếu mà cậu ta biết được hắn qua lại với Nhậm Hi Văn và ở đây để đón Hi Văn nhất định sẽ đánh chết hắn. Cái tên Nhậm Duật Thiên đó quả thật là trở ngại lớn nhất của hắn
- Không phải biết mà còn rất thân thiết, Nhậm Duật Thiên là bạn từ cấp 3 của tôi. Cũng là người se duyên cho tôi và chị ba em đấy.
Nhậm Hi Văn khẽ gật đầu, nói ra một câu đầy ý vị
- Anh hai đúng thật là nhìn xa trông rộng
Hắn liền ném cho cô cái nhìn không mấy thiện cảm, miệng lẩm bẩm vài câu
- Anh hai em thật tốt, lại se duyên Nhậm Vân Hi cho tôi, đúng là có mắt như mù.
Dù sao bên ngoài dù là bạn thân, nhưng bọn họ đấu đá nhau không ít. Miệng thì tuy nói những lời chửi mắng, nhưng đối với hắn Nhậm Duật Thiên như một người anh cả.
Nhậm Hi Văn liếc mắt nhìn hắn, nói cũng không chịu nói lớn, muốn tỏ vẻ bí ẩn hay sao để thu hút người khác hay sao ?
Hắn còn chưa kịp nói tiếp, một chiếc xe sang trọng đã đỗ trước mặt hắn. Một thân hình người đàn ông điển trai bước xuống, ánh mắt lạnh nhạt tìm kiếm một bóng hình nào đó.
Hắn ta dừng mắt trước Nhậm Hi Văn, nhưng kế bên em ấy hình như là Cao Lãng?
- Hi Văn
Nhậm Hi Văn nhìn thấy Nhậm Duật Thiên bước xuống xe liền bỏ mặc Cao Lãng đứng đó mà chạy đến ôm chằm lấy anh, khẽ mỉm cười ngọt ngào gọi
- Anh hai
Đúng là đã lớn thế này rồi mà vẫn y như một đứa con nít ba tuổi, Nhậm Duật Thiên đưa tay xoa đầu Hi Văn, không thể nào không yêu chiều cô em gái nhỏ này
- Sao đây, còn gọi được tiếng anh hai ? Em không về nhà mấy tháng rồi nhóc con ?
Nhậm Hi Văn chu môi bất mãn nói
- Chỉ mới hai tháng thôi mà
Nhậm Duật Thiên bật cười, bây giờ còn giở thói cãi bướng với hắn. Nhậm Duật Thiên nhìn phía sau Hi Văn là Cao Lãng, anh ta có chút bất ngờ.
- Cao Lãng sao cậu ở đây?
Cao Lãng gãi đầu, cuối cùng viện một cái cớ đáp trả
- Tôi có công việc gần đây, nghe nói Nhậm Vân Hi cũng học ở đây nên muốn ghé thăm em ấy. Nhưng không ngờ lại nhận nhầm Hi Văn là Vân Hi.
Nhậm Duật Thiên không mảy may nghi ngờ về cậu bạn thân của anh, suy nghĩ một chút rồi nói
- Vân Hi đã về rồi, hay cậu cứ về Nhậm Gia dùng cơm một bữa đi
Cao Lãng bước đến gần, đẩy vào cánh tay của Nhậm Duật Thiên
- Nhậm huynh đã lên tiếng mời, tôi đương nhiên không từ chối rồi
Cao Lãng nói nhưng ánh mắt lại hoàn toàn hướng về phía Nhậm Hi Văn với thái độ khiêu khích. Cô liếc mắt khinh thường nhìn hắn, không ngờ đến cả lý do này không ngờ hắn cũng có thể bịa ra. Cô hừ lạnh một tiếng sau đó chậm rãi mở miệng, trong lời nói lại mang theo sự châm biếm đối với người nào đó
- Đi thôi anh rể
Nhậm Duật Thiên xoay lưng, kéo lấy tay của Nhậm Hi Văn nhanh chóng lên xe. Còn Cao Lãng thì tự lái xe của mình về Nhậm Gia. Một lát sau cả hai chiếc xe đều đã dừng trước một căn biệt thư rộng lớn.
- Nhóc con, căn nhà này thiếu một đứa nhóc quậy phá như em đúng là yên tĩnh hơn nhiều.
Cao Lãng phía sau không nhịn được cười, tiểu yêu trước mặt hắn thì cao ngạo, tự tin bấy nhiêu. Bây giờ lại bị Nhậm Duật Thiên xem như là một đứa nhóc lên ba quậy phá. Nhậm Hi Văn đen mặt nhìn anh, bày ra một bộ dạng trưởng thành, rộng lượng nói
- Em biết mọi người thích yên tĩnh nên mới dọn ra ngoài, mọi người phải cảm ơn em mới đúng chứ
Nhậm Duật Thiên bật cười khi nghe lời nói rộng lượng của cô, không kiêng dè liền trêu chọc
- Hi Văn bé nhỏ, em không nhớ anh sao ?
Ở Nhậm gia, người thân thiết với cô nhất không phải Nhậm Vân Hi, mà chính là Nhậm Duật Thiên, tuy là chị em song sinh nhưng tính cách của cả hai lại không có lấy một điểm tương đồng. Nhậm Vân Hi ngoan ngoãn hiểu chuyện nên rất được lòng người lớn trong nhà, ba mẹ đều thích chị ba hơn cô, chỉ duy nhất Nhậm Duật Thiên xem cô là báu vật mà nâng niu trong lòng bàn tay. Nhậm Hi Văn khẽ mỉm cười cọ cọ vào lồng ngực anh như một đứa trẻ đang làm nũng
- Nhớ nhất là anh hai
Cô nhóc này mặc dù tính tình ngang bướng, nhưng là người vô cùng đáng yêu. Khác với Nhậm Vân Hi ngoan ngoãn, thì Nhậm Hi Văn chính là như một con thú hoang. Tuy vậy tình yêu thương hắn đều dành cho cả hai, nhưng đối với Hi Văn lại cưng chiều hơi một chút
- Hi Văn có khách, em đừng lợi dụng tiếp cận anh đấy nhé
Cao Lãng đen mặt nhìn bọn họ thân thiết, ai mà nghĩ được đó là anh em ruột thịt đâu chứ. Nhậm Duật Thiên là cái tên đáng ghét nhất hắn từng gặp.
- Anh rể cũng đâu phải là người ngoài
Nhậm Hi Văn nói xong còn quay sang buông lời khiêu khích Cao Lãng
- Có phải hay không.....anh rể ?
Cao Lãng nhếch môi, cố gắng hít thở sâu trấn an bản thân mà thản nhiên đáp trả
- Phải phải, dù gì chúng ta cũng sẽ là người nhà, tôi cũng sẽ gọi anh hai tiếng "Anh vợ" mà thôi
Lời nói chứa đầy ẩn ý, Nhậm Hi Văn vừa nghe liền lập tức hiểu ra, cô hừ lạnh một tiếng, chẳng thèm đếm xỉa đến hắn mà lại tiếp tục quay sang làm nũng với Nhậm Duật Thiên
- Anh hai, em đói
Nhậm Duật Thiên gật đầu, nhéo má Hi Văn đáp
- Nhóc con, anh có làm món em thích nhất, nhanh đi lên thay đồ rồi xuống ăn cơm
Nhậm Duật Thiên đẩy con bé vào trong trước, bản thân mình thì vừa đi vừa tiếp chuyện cùng với Cao Lãng. Nhậm Hi Văn gật đầu, cô tiến thẳng lên phòng lên trên phòng để tắm rửa mặt vào một bộ đồ thoải mái
Ngay lúc đó Nhậm Vân Hi cũng từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy Nhậm Duật Thiên đang ngồi trò chuyện cùng Cao Lãng ngay tại phòng khách, cho dù không muốn nhưng cô vẫn phải bước sang đó chào hỏi một tiếng
- Anh hai, anh Cao
Nhậm Duật Thiên nhìn thấy Vân Hi bước xuống, cong môi cười nói.
- Vân Hi, Hi Văn về rồi, nhường nhịn con bé một chút.
Nhậm Vân Hi gật đầu, tính cách cô tương đối nhẹ nhàng nên sẽ không so đo với cô em gái được anh hai cưng chiều đến mức ngang ngược đó
- Em ra ngoài một lát sẽ vào ngay
Nhậm Duật Thiên xoắn tay áo, dứt khoác ra lệnh
- Đến bữa tối rồi, vào ăn đi trước đi
Nhậm Vân Hi bất đắc dĩ đành phải theo vào phòng bếp để dùng cơm, Cao Lãng chứng kiến thái độ của Nhậm Duật Thiên đối xử khác biệt với hai cô em gái trong mắt loại thoáng qua một tia khó hiểu
Nhậm Hi Văn cũng đã thay vào một quần áo thoải mái, đến lúc ba người bọn họ tiến vào phòng ăn thì vừa đúng lúc cô đã có mặt
Nhậm Duật Thiên cùng Cao Lãng bước vào trong. Bàn ăn đều có mặt đầy đủ mọi người, Nhậm Duật Thiên kéo ghế cho Hi Văn trước, sau đó mới đến phiên Vân Hi. Mọi người đều quen với hành động này vì trước nay Duật Thiên nổi tiếng là cưng chiều Nhậm Hi Văn.
Nhậm Duật Thiên gắp một ít thịt đặt vào bát Hi Văn
- Ăn nhiều một chút, anh mới không chăm em hai tháng đã sụt cân rồi?
Nhậm Hi Văn gật đầu, cũng gấp lại một miếng thịt đưa đến tận môi anh, tinh nghịch nói
- Anh hai, mau nói " A " nào
Nhậm Duật Thiên cong môi cười, mở miệng ngậm lấy miếng thịt của cô. Nhậm phu nhân thấy vậy cũng chỉ lắc đầu cười trừ, suy nghĩ một lúc bà nói.
- Hi Văn à, con không thể nào đeo bám Tiểu Thiên mãi được. Mẹ nên mau gả con đi được rồi.
Nhậm Duật Thiên ngừng đũa, nhàn nhạt đáp.
- Mẹ, Hi Văn còn bé chưa hợp kết hôn sớm như vậy.
Nhậm phu nhân lắc đầu bác bỏ
- Con bé đã hơn 20 tuổi đầu rồi, đâu còn nhỏ nữa.
- Mẹ! Con nói rồi, con sẽ không đồng ý gả Hi Văn sớm như vậy. Khi nào Hi Văn tìm được người con bé thật sự yêu thương thì con mới bằng lòng gả con bé đi
Nhậm Duật Thiên phản ứng mạnh mẽ như vậy, khiến cho Cao lãng có chút bất ngờ. Tên Duật Thiên là người không thích nói nhiều, ấy vậy mà giờ lại đang cãi nhau vì Hi Văn đó sao?
Nhậm Hi Văn bĩu môi nhìn mẫu thân đại nhân, thái độ kiên quyết nói
- Con không gả, ông nội đã đã sắp đặt hôn ước cho chị ba rồi, đến phiên hôn nhân của con phải để con tự định đoạt chứ
Mẹ Nhậm không lây chuyển được ý muốn của con gái thì cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Cao Lãng ho khụ khụ vài tiếng, Nhậm Duật Thiên thấy thế liền biết mình hành xử khá thô lỗ.
- Cao Lãng, xin lỗi để cậu thấy cảnh này.
Cao Lãng gật đầu, ngước mắt nhìn Nhậm Hi Văn.
- Hi Văn sẽ sớm tìm được thôi, vì người đó chắc đang ở gần cạnh cô ấy mà. Mọi người đừng lo lắng
Nhậm Hi Văn nghe hắn nói thế cũng chỉ mỉm cười, cô đưa mắt nhìn hắn chợt nghĩ ra ý đùa, bàn chân dưới bàn ăn không an phận mà mà nghịch phá người đối diện. Đôi chân thon dài của cô đùa nghịch chân hắn, da thịt mát lạnh của cô chạm vào hắn. Cao Lãng trừng mắt nhìn Nhậm Hi Văn như một lời cảnh cáo
Nhậm Hi Văn chẳng những không để tâm lại còn di chuyển bàn chân nhích lên thêm một chút, chẳng mấy chốc đã thành công chạm vào nơi mãnh thú đang ngủ say của hắn
Cao Lãng mím môi nếu không vì ở đây có quá nhiều người, hắn đã ném cô lên giường tận tình dạy dỗ một phen. Hắn cố đẩy chân cô ra, vì hiện tại hắn sắp không chịu nổi rồi.
Nhậm Hi Văn nhìn biểu tình trên gương mặt hắn không ngừng biến đổi, khẽ nở một nụ cười thích thú, bàn chân chẳng những không rời đi mà còn tận tình xoa nhẹ vào nơi đó đang cương cứng của hắn
Nhậm Duật Thiên ngồi kế bên, lại nhìn thấy hắn có chút gì đó khó chịu.
- Cao Lãng cậu sao vậy, đồ ăn không ngon sao ?
Cao lãng lắc đầu, nuốt nước bọt cái ực.
- Tôi….ổn.
Nhậm Hi Văn đắc ý mỉm cười, sau đó liền đứng dậy mở miệng nói
- Con ăn no rồi, con lên phòng nghĩ trước
Cô nói rồi liền đi thẳng lên phòng, nếu ngồi ở đây thêm một lát chắc chắn Cao LÃng sẽ dùng ánh mắt sắc lạnh của hắn để giết chết cô mất. Hắn liếc mắt nhìn Nhậm Hi Văn, cái con người này tính khơi dậy bản năng của hắn rồi lại muốn phủi mông bỏ chạy sao.
- Nhà vệ sinh ở đâu?
Nhậm Duật Thiên chỉ tay về hướng bên trái.
- Cậu đi thẳng là tới.
Cao Lãng đứng dậy, lẳng lặng thở dài đi vào trong nhà vệ sinh, khoảng 10 phút sau hắn bước ra, tuy vậy hắn không trở lại bàn ăn mà lần mò trên cầu thang tìm phòng của cô.
- Hi Văn em mở cửa cho tôi
Lý do hắn biết phòng cô bởi vì trước cửa treo một cái bảng bằng gỗ, trên đó có dòng chữ để là " Hi Văn đang ngủ, không thích ai làm phiền "
Nhậm Hi Văn nhếch môi cười, cô quăng điện thoại sang một bên, chậm rãi bước đến mở cửa cho hắn, hắn thấy cửa hé mở liền nhanh chóng bước vào trong phòng, dùng sức đóng sầm cánh cửa.
- Em tưởng tôi không dám làm gì em sao ?
Nhậm Hi Văn ngồi xuống giường, gương mặt tỏ vẻ ngây thơ vô tội
- Anh rể, em không hiểu anh đang nói gì ?
Hắn tiến lại gần, đưa tay nới lỏng cổ áo sơ mi.
- Vậy sao?
Cô liếc mắt nhìn hành động của hắn, không nhịn được liền lên tiếng nhắc nhở
- Không được làm bậy
Cao Lãng nhếch môi, từng bước chậm rãi tiến đến. Hắn cúi người ngắm nhìn khuôn mặt của cô.
- Em đùa nghịch tôi, rồi muốn phủi mông bỏ chạy. Nhậm Hi Văn nếu trách cũng là trách em thôi
Nhậm Hi Văn nhếch môi nở nụ cười ma mị, cô vòng hai chân lên thắt lưng hắn, dùng sức kéo hắn sát lại gần cơ thể mình
- Anh rể, Hi Văn vẫn chưa làm gì anh mà ?
Hắn chống tay xuống giường, cúi đầu mút lấy cánh môi của cô. Bàn tay không yên phận mà sờ soạn lên thân thể quyến rũ trước mắt
- Đừng trưng bộ dạng đó, tôi không biết thương hoa tiếc ngọc đâu
Cao Lãng đè người cô xuống giường, áp đảo cả thân thể bé nhỏ của cô. Hắn cởi ra hai cúc áo sơ mi của cô, bàn tay hư hỏng sờ vào da thịt mát lạnh dưới thân mình. Nếu ở đây không phải là Nhậm gia, thì hắn đã sớm lột sạch quần áo trên cơ thể cô rồi, cần gì phải tự kiềm chế dục vọng khổ sở đến như thế
Thân thể Nhậm Hi Văn dần trở nên khó chịu dưới bàn tay hắn, cô thở dốc một tiếng, nũng nịu kêu lên, mong hắn có thể thương tình bỏ qua cho cô lần này
- Anh rể....
Cao Lãng nhếch môi, cố kiềm nén lại dục vọng dưới hạ thân, hắn nhón người, đặt một nụ hôn nhẹ trên trán cô, sau đó liền đứng dậy, chỉnh lại trang phục nghiêm chỉnh.
- Không còn sớm nữa, mau tiễn bạn trai em về
Nhậm Hi Văn hít sâu để ổn định lại hơi thở, nghe hắn tự nhận bừa cô liền bĩu môi bác bỏ
- Là anh rể tương lai
Hắn thắt lại cà vạt, mặt dày nói
- Rồi sẽ khác thôi
Nhậm Hi Văn nhìn điệu bộ tự tin liền có lòng tốt nhắc nhở
- Không qua được ải của anh hai thì anh cũng đừng hòng đạt được mục đích
Nhậm Duật Thiên từ đã rất cưng chiều cô, điều này cô thừa sức biết được, tình thương mà anh hai dành cô còn nhiều hơn cả ba mẹ. Nếu để anh ấy biết cô cùng Cao Lãng qua lại thì nhất định sẽ quậy đến long trời lở đất
Hắn mỉm cười, dù sao cũng là bạn học cấp 3. Nhậm Duật Thiên chắc cũng không ích kỷ đến mức đó, nhưng mà quả thật sự quan tâm của Nhậm Duật Thiên dành cho Hi Văn đúng là có chút khác thường.
- Tôi biết rồi, chỉ là một Nhậm Duật Thiên thôi không phải sao ?
- Ăn nói cho cẩn thận vào
Cô khẽ lườm hắn, Cao Lãng tiến đến áp môi mình lên đôi môi anh đào ngon ngọt, sau đó mở cửa bước ra ngoài, không quên để lại một câu.
- Tôi không sợ trời không sợ đất, Nhậm Duật Thiên cũng không ngoại lệ.
Cao Lãng chính là một tên tự cao tự đại, từ nhỏ đến lớn không có chuyện gì hoặc người nào đó hắn muốn mà lại không có được, hắn xuống nhà chào tạm biệt mọi người xong liền nhanh chóng lái xe trở về nhà, trên đường khi nhớ về cô gái nhỏ đó, khoé môi bất giác lại nở nụ cười.