Quyến Rũ Anh Rể Ác Ma

Chương 1: Nhầm lẫn




Trời đã chập chững tối,

Khác với thế giới bên ngoài, trong căn biệt thư rộng lớn này, hôm nay tổ chức một buổi tiệc xa xỉ mà tất cả những người đàn ông thuộc tầng lớp thượng lưu đều góp mặt. Hắn đứng ở tầng trên đưa mắt càn quét tất cả những người ở bên dưới đang thưởng thức buổi tiệc. Đến khi MC bắt đầu bước lên bục, giọng đều đều vang lên.

- Cảm ơn mọi người đã đến cùng chung vui với Cao Gia chúng tôi, cũng chúc cho Cao lão sống lâu trăm tuổi, mãi mãi hưng thịnh.

Ở dưới đồng loạt vỗ tay chúc mừng, đến phiên một người đàn ông lớn tuổi chầm chậm tiến lên bục. Tuy đã quá tuổi, nhưng vẫn giữ được nét phong độ. Đôi mắt lộ rõ vẻ nhân từ lên tiếng.

- Hôm nay, Cao gia chúng tôi có hai chuyện vui. Một là hôm nay là ngày chúc thọ của tôi, hai là...

Ông ta đưa mắt tìm kiếm thứ gì đó, đến khi đôi mắt chậm rãi lướt lên tầng trên, ông ta thấy một người đàn ông điển trai mới mỉm cười tiếp lời.

- Cao gia và Nhậm gia sẽ chính thức trở thành thông gia.

Hắn đưa mắt nhìn khung cảnh xa xỉ bên dưới, cũng không để lộ biểu hiện quá ngạc nhiên. Từ khi còn bé ông hắn đã hứa hôn hắn cùng với con gái của Nhậm Gia. Chính xác là cô gái mang tên Nhậm Vân Hi, nhưng hắn chưa bao giờ có hứng thú với cô ta. Nhưng việc hắn có tình cảm hay không thì cũng chẳng còn quá quan trọng, việc Cao gia và Nhậm gia trở thành thông gia mới là tin sốt dẻo chứ mấy ai quan tâm đến tình cảm hai bên có ra sao.

Cao Lãng bước xuống tầng dưới, ánh mắt nhàn nhạt đối diện với những vị khách đó, vẻ ngoài của hắn quả thật thu hút rất nhiều người phụ nữ. Vì thế trước này hắn chưa từng đặt bất cứ người phụ nữ nào vào tầm mắt, đối với hắn nếu không vì vẻ bề ngoài, thì cũng vì tài sản của Cao gia mà tiếp cận.

Phục vụ mang đến cho hắn một ly rượu vang, hắn chọn một góc khuất ngồi xuống, tay khẽ lắc thứ chất lỏng sóng sánh trên tay. Hắn nâng ly, nhấp một ngụm ngắt quãng. Nghe nói cô gái tên Nhậm Vân Hi gì đó hôm nay cũng đến, hắn chỉ cười nhạt cũng muốn xem thật rõ dung mạo người sau này cùng chung chăn gối với hắn thế nào.

Đã hơn một giờ kể từ khi buổi tiệc bắt đầu, có một số người đến tiếp cận hắn, chào hỏi dăm ba câu nhàm chán. Hắn chỉ gật đầu cho qua loa. Cuối cùng hắn cầm lấy ly rượu vang, đôi chân vô định bước lên trên sân thượng. Nơi mà hắn cho là yên tĩnh nhất lúc bấy giờ.Hắn đứng trước cửa, ngước mắt thấy một người phụ nữ trẻ tuổi một mình đứng đó, đôi mắt hướng về phía ánh trăng.

Cô vận một bộ váy đỏ ôm sát eo, cùng với một mái tóc đen dài trông thật huyền bí. Dáng người này....Nhậm Vân Hi ? Tuy hắn chưa từng nhìn kỹ vào khuôn mặt đó, nhưng đã từng gặp qua, trí nhớ hắn cũng không quá tồi để quên mất.

Cao Lãng nhấc chân, không hiểu vì sao trong phút giây này lại muốn tiến lại gần người phụ nữ này đến vậy.Hắn dựa vào lang can, giọng trầm ấm vang lên xóa tan bầu không khí tĩnh mịch, bóng trăng chiếu rọi lên trên khuôn mặt nam tính của hắn. Cao Lãng nhếch môi, cũng xem là có chút thú vị.

- Chào cô

Nhậm Hi Văn nghe thấy có người gọi mình khẽ nhíu mày quay sang thì phát hiện đó là một người đàn ông rất tuấn tú. Gương mặt này đúng là có chút quen thuộc nhưng cô lại không nhớ mình từng gặp ở đâu. Cô khẽ nhếch môi, giọng nói ngọt ngào được cất lên trong bầu không khí kỳ lạ.

- Xin chào

Hắn đưa mắt nhìn ánh trăng, trước nay đều không thích tiếp xúc cùng phụ nữ. Nhưng lần này hắn lại có chút hứng thú, đáp trả lại lời của cô ta.

- Vì sao không tham gia buổi tiệc ?

Nhậm Hi Văn hướng mắt theo ánh nhìn của hắn, hờ hững đáp lời.

- Những buổi tiệc đều nhàm chán như nhau.

Cao Lãng cười nhạt, vẫn là không muốn nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô. Hắn nhịp tay trên lan can, thanh âm trầm bổng nói như một đều hiển nhiên.

- Tôi tưởng những người phụ nữ như bọn cô, đều yêu thích những buổi tiệc xa xỉ ?

Cô đưa tay xoa nhẹ chiếc nhẫn đang đeo trên ngón giữa, không cho là đúng liền lên ấm ức lên tiếng phản bác lời hắn.

- Tôi không tầm thường đến thế.

Hắn xoay người lại, nâng ly rượu vang sóng sánh trên tay, nhìn qua ly rượu là khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ đó, hắn đáp.

- Đều là phụ nữ mà thôi.

Cô nở một nụ cười châm chọc, hất cằm kiêu ngạo đáp trả không chút kiêng dè.

- Phụ nữ không phải đều ngu ngốc như nhau, người thông minh sẽ không quơ đũa cả nắm.

Hắn khẽ cười, tiến lại gần người phụ nữ trước mặt, chầm chậm từng bước, hơi thở nhịp nhàng từng hơi phả vào tai cô.

- Xem ra Nhậm tiểu thư rất am hiểu về phụ nữ, nhưng tôi càng không có hứng thú để cùng cô tranh luận một đề tài nhàm chán.

Khoảng cách này đối với những người phụ nữ khác thì chắc chắn bọn họ sẽ đỏ mặt xấu hổ, nhưng Nhậm Hi Văn từ nhỏ lớn lại lên ở New York, tính cách tương đối hướng ngoại nên những chuyện như thế này đối với cô chỉ là điều vặt vãnh không đáng để nói đến.

Nghe được điểm kỳ quái trong lời nói của hắn, cô khẽ nhăn mặt, lập tức lên tiếng truy vấn .

- Anh biết tôi ?

Hắn chỉ gật đầu, nhưng không phải Nhậm Vân Hi đã gặp qua hắn vài lần rồi sao? Người phụ nữ này...Suy nghĩ một lúc hắn đáp.

- Nhậm Vân Hi - tiểu thư Nhậm gia. Tôi nhớ không lầm chứ ?

Hóa ra người đàn ông này đã nhầm lẫn cô cùng chị gái - Nhậm Vân Hi, vì là chị em song sinh nên đây không phải là lần đầu tiên bọn họ bị nhận nhầm Nếu là người khác nhầm lẫn thì Nhậm Hi Văn đã sớm bỏ qua, nhưng người đàn ông này đắc tội với cô không ít

Nhậm Hi Văn chẳng những không cho qua, ngược lại còn lên tiếng châm chọc.

- Thật đáng tiếc. anh đã lầm rồi.

Hắn nhướng mày, nếu không phải là Nhậm Vân Hi thì đây là ai? Hay là cô ta lại muốn giở trò gì đó.

- Vậy rốt cuộc cô là ai? Vợ chưa cưới của tôi đâu?

Nghe giọng điệu này của hắn thì cô cũng đã đoán được thì ra người đàn ông này là anh rể tương lai của mình - Cao Lãng. Trong mắt toát lên một tia hứng thú, Nhậm Hi Văn tiến lại gần hắn, nhẹ nhàng phả hơi lên chiếc cằm cương nghị kia, lơ lãng nói.

- Thì ra là anh rể tương lai, đắc tội rồi.

Hắn đặt tay trên lan can, nhìn người phụ nữ nhỏ tiếp cận mình. Trong lòng cũng sinh ra một chút cảm giác, tuy vậy cũng không để cho cô ta quá đắc ý.

- Còn quá sớm để gọi.

Nhậm Hi Văn khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu tùy tiện nói.

- Sớm hay muộn tôi vẫn phải gọi hai tiếng anh rể.

- Tôi có nói sẽ cưới Nhậm Vân Hi à? Sao em lại nhanh chóng muốn thừa nhận quan hệ quá vậy?

Hắn nhấp một ngụm rượu vang, giọng nói trầm ấm lại tiếp tục vang lên đều đều. Cô ngồi vào dãy ghế gần đó, nâng ly rượu trên bàn lên nhấp một ngụm, thật thà nói.

- Thiết nghĩ có một người anh rể giàu có lắm tiền cũng không tệ.

Khóe môi hắn nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo, ánh mắt sắc bén càn quét một lượt trên cơ thể của cô.

- Thì ra là thích tiền đến thế? Nhậm gia không đáp ứng đủ cho em sao?

Cô đưa tay mân mê một lọn tóc xoăn, khẽ mỉm cười nói.

- Người lấy anh không phải là tôi, cho nên chuyện của tôi anh không cần quan tâm quá nhiều.

Hắn đặt ly rỗng trên bàn, ánh mắt lại một lần nữa dừng trước gương mặt xinh đẹp quyến rũ của cô

- Nhậm Vân Hi không đến ?

Cô nhàn nhạt lên tiếng để giải đáp thắc mắc của hắn.

- Chị ấy năn nỉ tôi đến dự thay.

Hắn hừ nhẹ, giọng nói mười phần chế giễu.

- Tiệc của Cao gia không phải muốn đến thì đến được, nói với chị cô đừng nghĩ bản thân mình cao quý đến vậy.

Cô liếc mắt khinh thường nhìn hắn.

- Anh không biết vợ tương lai của mình có hội chứng sợ đám đông hay sao ?

Hắn nhếch môi cười, bước đến đưa tay nâng cằm cô lên.

- Vậy sao? Vậy thì Cao Lãng tôi càng phải cho cô biết, tôi chính là một chút cũng không muốn quan tâm đến Nhậm Vân Hi. Không thích? Xin từ hôn.

Hắn cười nhạt, dần thả lỏng tay. Hắn lấy từ trong túi áo một chiếc khăn tay, lau sạch bàn tay vừa nãy chạm vào cô.

Nhậm Hi Văn đen mặt nhìn hắn một lát, cô không đáp mà dứt khoác rút một tờ khăn giấy ra đưa lên lau vào nơi hắn vừa mới chạm qua, cứ như sợ hắn lay bệnh truyền nhiễm cho mình. Cũng may cô ngoại trừ đánh son ra thì không trang điểm gì cả nếu không chắc chắc sẽ bị động tác này làm trôi hết phấn.

Hắn mím môi nhìn cô, biểu hiện cũng chẳng mấy quan tâm. Hắn trước đây gặp không ít phụ nữ, người cùng hắn trò chuyện được dăm ba câu có lẽ đếm trên đầu ngón tay. Hắn cho tay vào túi quần, xoay lưng nói.

- Nếu cô có khuất mắt gì, phiền đến trụ sở cảnh sát trình bày.

Hắn nhấc chân, hướng về phía cửa chính mà đi. Nhậm Hi Văn đến cả bóng dáng hắn rời đi cũng chẳng thèm để mắt đến, nhưng trong lòng đối với ông anh rể tương lai này lại có thêm một phần hứng thú.