Lâm Thiên?
Tôi lẩm nhẩm trong bụng, vẫn thấy tên Lâm Dung dễ nghe hơn. “Thiên” nghe cứ có cảm giác xa xôi thế nào ấy.
Trong khoảng thời gian ở bên Lâm Dung, tôi từng tưởng tượng thời niên thiếu của anh vô số lần, không biết trông anh như thế nào, là thiếu niên mặc sơ mi trắng ngây thơ, một học sinh giỏi ít nói hiền lành, hay là một học sinh cá biệt nghịch ngợm quậy phá… Nhưng tất cả mọi suy đoán của tôi đều trật lất rồi.
Màn hình điện thoại trên bàn sáng lên, tôi mở ứng dụng Wechat, Lâm Dung gửi ảnh đến, vừa nhìn thấy tôi đã cười. Trong ảnh, ti vi đang chiếu Tây Du Ký, bốn góc bức ảnh có thể mơ hồ nhìn ra là bức tường phòng thuê, bên dưới ti vi còn để mấy chai rượu vang. Đang mỉm cười thì tự nhiên lại thấy đau lòng.
Tôi và Nghị Nghị ngồi trên sô pha nhìn đèn trần uống bia, theo số lượng chai bia rỗng ngày càng nhiều, Nghị Nghị cũng bỏ tư thế ngồi ngay ngắn ban đầu, chuyển sang ngồi sải lai giống tôi.
Tôi ngậm một điếu thuốc, trong làn khói mơ hồ, tôi phát hiện ra ánh mắt Nghị Nghị hình như vẫn luôn nhìn về phía tôi. Tôi bèn ngoắc ngoắc tay, cậu ấy dịch lại gần.
Tôi giơ điếu thuốc qua, cười nói: “Làm một hơi.”
Nghị Nghị đỏ mặt lắc đầu.
“Một điếu thuốc, ngàn chén say, sướng như tiên.”
Tôi đưa đầu thuốc đến bên miệng cậu ấy, Nghị Nghị nhìn tôi một cái rồi bắt chước tôi hít một hơi, có điều hít hơi mạnh nên ho sặc sụa.
Tôi vừa cười vừa vỗ vai cậu ấy, sau đó châm một điếu khác đưa qua: “Hút một điếu đi.”
Nghị Nghị nhìn điếu thuốc đã hút một nửa trong tay tôi, nói: “Tôi muốn điếu kia.”
Tôi và Nghị Nghị tựa lưng vào ghế sô pha phun mây nhả khói, Nghị Nghị học rất nhanh, không còn bị sặc nữa. Cậu ấy rất gầy, ngón tay kẹp điếu thuốc trông lại có mùi vị đàn ông trưởng thành hẳn ra.
Tôi bắt tréo hai chân gác lên bàn trà, nghe thấy Nghị Nghị gọi liền ngẩng đầu lên thì thấy cậu ấy ấn nút chụp ảnh.
Tôi cười cười ngồi sát lại gần cậu ấy: “Ban nãy chưa chuẩn bị nên xấu rồi, chụp lại đi.”
Trong ảnh, hai thằng con trai dựa vào nhau cười rạng rỡ, nhưng ánh mắt lại chất chứa nỗi buồn khó có thể phát giác.
Sau khi cất điện thoại, Nghị Nghị cứ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi phả một làn khói vào mặt cậu ấy, nói trêu: “Sao thế, chấn động trước vẻ đẹp trai ngây ngất lòng người của tôi à?”
Nghị Nghị cũng cười hùa theo: “Ừ.”
“Mộc Đông, tôi…”
“Tinh”.
Wechat lại có tin nhắn, tôi cầm điện thoại lên, thấy Lâm Dung gửi một bức tranh bằng bút chì vẽ Lâm Dung chibi đáng yêu đang ngồi khóc hu hu, bên trên còn có một hàng chữ: Vợ tui chạy theo người khác rùi.
Tôi không nhịn nổi cười đưa tay vuốt ve Lâm Dung phiên bản thu nhỏ trên màn hình.
“Nghị Nghị, ông có thích ai không?”
Sau một lát im lặng mới nghe thấy cậu ấy trả lời: “Có.”
“Nếu đột nhiên cô ấy bị trầm cảm thì ông có còn thích cô ấy nữa không?”
“Mộc Đông, cái này khác…”
“Trả lời tôi.”
Nghị Nghị khó khăn mở miệng: “Có.”
Tôi ôm bả vai Nghị Nghị, nói vào tai cậu ấy: “Vậy thì chắc chắn không phải cậu thích cô ấy đâu… Mà là yêu cô ấy rồi.”
Nghị Nghị cứng đờ người, sau đó càng thêm ủ rũ ngả người ra ghế sô pha.
“Sao hai người không hẹn hò?”
“Chắc là vì…người ta có người yêu rồi.”
Tôi dựa vào người Nghị Nghị, cảm thán hai thằng tôi đúng là số khổ, một người muốn mà không có, một người có mà không vui.
Tôi an ủi cậu ấy: “Nghị Nghị à, ông muốn tiền có tiền, muốn sắc có sắc, một lần còn được những 40 phút, vậy mà cô ấy lại không rung động tí nào chứng tỏ cô ấy ngu vl.”
Nghị Nghị cười tươi: “Ừ, đúng là ngu vl.”
Điện thoại lại vang lên âm báo tin nhắn Wechat, tôi cầm lên xem, lại là một bức tranh khác Lâm Dung gửi, Lâm Dung chibi ngồi dưới đất đang nghiêm túc đếm tiền trong tay, bên trên đề chữ: Cố gắng kiếm tiền mua xe thể thao cho vợ yêu, vợ yêu sẽ về với mình!
Tôi mỉm cười, nhắm mắt lại, để điện thoại lên ngực để cảm nhận hơi ấm từ nó, sau đó thở dài nói: “Tôi chê người khác vậy thôi chứ tôi cũng ngu mà, phải nói là siêu ngu ấy.”
“Mộc Đông, đừng để anh ta lừa ông.”
Tôi mở mắt, khó chịu nói: “Làm sao ông biết chắc chắn là anh ấy đang lừa tôi?”
Nghị Nghị sốt sắng nói: “Trước khi ra nước ngoài rõ ràng tình trạng của Lâm Dung nghiêm trọng đến vậy, sao có thể chữa khỏi hẳn trong vòng nửa năm được?”
Tôi phản bác: “Trình độ y học ở nước ngoài tiên tiến.”
“Tiên tiến đến mấy cũng cần một quá trình, Lâm Dung không có quá trình này mà thay hình đổi dạng luôn, hoàn toàn biến thành một người khác. Không phải anh ta được chữa khỏi mà chỉ là ẩn giấu sâu hơn thôi.”
Tôi cắn răng, cố gắng tìm lý do phản bác lại cậu ấy.
“Mộc Đông, ông bình tĩnh lại đã.”
Tôi đẩy tay Nghị Nghị ra, bỗng nhiên cảm thấy rất bực dọc: “Tôi đang rất tỉnh táo! Ông mới là người nhìn Lâm Dung với ánh mắt mang thành kiến. Từ khi bọn tôi yêu nhau ông đã khinh thường anh ấy rồi, ông khinh thường tình yêu đồng tính, đến cả tôi ông cũng khinh luôn! Sau khi biết anh ấy mắc bệnh ông khinh cả hai người bọn tôi thì có!”
Nói đến đây, tôi bỗng chóng mặt hoa mắt lảo đảo lùi lại vài bước.
Nghị Nghị cũng có chút kích động: “Đúng là tôi không thích anh ta, nhưng tôi không coi thường ông!”
“Vậy vì sao ông lại không thích anh ấy? Vì sao sau khi bọn tôi yêu nhau ông lại cắt liên lạc với tôi? Từ đó trở đi ông còn không về ký túc xá, không phải ghét tôi thì là gì?” Tôi trút một hơi hết sạch tất cả những điều nghi hoặc và phẫn nộ của mình ra.
Không biết là do đang kích động hay tại rượu mà mặt Nghị Nghị còn đỏ hơn, cậu ấy nhìn tôi gào lên như phát điên: “Đó là vì tôi thích ông!”
Tôi tròn mắt nhìn cậu ấy: “Ông…ông nói gì cơ?”
Nghị Nghị uống bao nhiêu rượu mà đã bắt đầu mê sảng rồi?
Nghị Nghị ngồi xuống ghế sô pha, nhắm hai mắt lại như đã bỏ cuộc.
“Tôi thích ông, Mộc Đông… Lâm Dung thích ông hai tháng, Vương Nghị tôi thích ông đã hai năm rồi.”
Tôi nhìn vẻ mặt đau đớn của Nghị Nghị mà hoàn toàn mất khả năng sắp xếp từ ngữ, ngay cả ánh mắt cũng không biết nhìn đi đâu.
“Nghị Nghị, ông say rồi.”
“Đúng là tôi say rồi.” Nghị Nghị tự giễu nói, “Nếu không sao tôi lại nói những lời định mãi mãi chôn giấu trong lòng ra chứ.”
Tôi đứng yên tại chỗ như một pho tượng, nín thở.
“Tôi tưởng ông sẽ không bao giờ thích kiểu như bọn tôi nên tôi tự nói với mình rằng chỉ cần ông vui vẻ, tôi có thể ở đằng sau dõi theo ông, nhưng tôi không chấp nhận được chuyện ông và Lâm Dung yêu nhau, làm sao anh ta xứng với…”
Nghị Nghị nắm tay thành nắm đấm, sau đó lại bất lực buông lỏng.
“Anh ta biết ông thích dáng vẻ như vậy nên ngày nào cũng ngụy trang cho ông xem, đến khi ông yêu anh ta, yêu đến nỗi không dứt ra được thì mới lộ bộ mặt thật, sau đó trói buộc ông ở bên cạnh, khiến ông mãi mãi không thể rời xa anh ta.”
Mắt Nghị Nghị đỏ lên như viên ngọc mất đi màu sắc, cậu ấy lúc này nhìn như con thú bị nhốt không thể động đậy.
“Ông nghĩ tôi không về ký túc xá là vì muốn tránh ông? Thực ra là tôi không dám đối mặt với ông, không phải tôi khinh thường anh ta mà là ghen tỵ với anh ta.” Nghị Nghị cười nói, “Trong khoảng thời gian đó, tôi thuê người điều tra anh ta, theo dõi anh ta, cuối cùng cũng phát hiện ra bộ mặt thật của anh ta, tôi hào hứng chuẩn bị nói cho ông biết… Nhưng ông thì sao? Chẳng chút suy suyển.”
Nghe Nghị Nghị nói mà tảng đá đè lên tim tôi càng ngày càng nặng làm tôi thở cũng không ra hơi.
“Nghị Nghị, tôi…”
Ánh mắt Nghị Nghị tràn đầy thất vọng, khẽ lắc đầu: “Lâm Dung chỉ vẽ một bức tranh mà ông đã suy nghĩ lại, nhưng tôi yêu ông lâu đến thế…”
Nghị Nghị toát lên vẻ bi thương, tôi đi tới ngồi xuống bên cạnh cậu ấy. Đột nhiên cậu ấy ôm chầm lấy tôi, nghẹn ngào nói: “Mộc Đông, tôi thật lòng thích ông…”
“Nếu tôi nói, tôi sẽ đối xử tốt với ông, tốt với gia đình ông, ông có thể không đón nhận được ngay, vậy thì chúng ta có thể từ từ tiến tới, ông có thể…cho tôi một cơ hội không?”
Nghị Nghị vùi đầu vào hõm cổ tôi, tôi không nhìn thấy ánh mắt của cậu ấy, chỉ cảm nhận được cơ thể đang run lên nhè nhẹ của cậu ấy.
“Nghị Nghị, tôi vẫn luôn coi ông là anh em tốt, từ xưa đến giờ tôi chưa từng nghĩ đến phương diện khác…
“Một cơ hội…” Nghị Nghị buông tôi ra, nhìn tôi gần như van xin: “Tôi chỉ xin ông một cơ hội thôi, chúng ta thử xem thế nào, được không?”
Mùi nước hoa trên người Nghị Nghị ngày càng nhạt, thay vào đó là mùi rượu nồng nặc. Nhìn cậu ấy đau khổ như vậy tôi cũng chẳng dễ chịu chút nào, nhưng nếu tôi đồng ý thì lại quá vô trách nhiệm với bản thân, không những thế còn làm tổn thương cậu ấy thêm nữa.
“Nghị Nghị, tôi thực sự không thể…”
“Ông thà ở bên kẻ mắc bệnh tâm thần cũng không chịu cho tôi một cơ hội. Mộc Đông, tôi kém cỏi đến thế sao?”
“Không phải như ông nói đâu.” Tôi cuống quýt vò đầu, “Trong lòng tôi ông mãi mãi là một Vương Nghị xuất sắc, chỉ là ông và Lâm Dung khác nhau, anh ấy là anh ấy, ông là bạn tốt nhất của tôi. Tự nhiên ông nói như vậy, tôi, tôi cũng…”
Tôi giải thích một cách lộn xộn, cuối cùng tôi còn chẳng biết mình đang muốn thể hiện điều gì.
“Thôi.” Nghị Nghị tháo kính xuống, một tay đỡ trán, cơ thể liêu xiêu khiến tôi nhìn mà đau lòng.
“Xin lỗi…”
“Có gì đâu mà xin lỗi, tất cả đều là sai lầm của tôi. Tôi đến muộn rồi, tôi đối xử tốt với ông để rồi đổi lại tình bạn, còn Lâm Dung dùng sự giả tạo của mình để đổi lấy tình yêu của ông…”
Vương Nghị lại đeo kính lên, lần này ánh mắt cậu ấy trống rỗng mà xa cách: “Mộc Đông, tôi chỉ hỏi ông một câu thôi. Sau khi ông biết tất cả mọi chuyện về Lâm Dung, ông còn muốn tiếp tục ở bên anh ta nữa không?”
“Tôi…”
Điện thoại của tôi lại kêu, tôi cầm lên như chạy trốn, thế mà lại là tin nhắn của Lâm Dung tiếp, vẫn là một bức tranh đơn giản, Lâm Dung chibi bị nhốt trong lồng, xung quanh toàn là yêu ma quỷ quái, Lâm Dung chibi mắt ầng ậng nước tội nghiệp nhìn về phía trước: Tô Đống, đừng bỏ rơi anh.
Bên dưới còn có một đoạn voice chat ba giây, tôi đang do dự không biết có nên bật nghe không thì đột nhiên Nghị Nghị cướp lấy điện thoại, sóng âm màu xanh dao động, điện thoại truyền ra giọng nói dịu dàng của Lâm Dung.
“Tô Đống, về nhà đi, anh yêu em.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hàng phòng ngự cuối cùng trong tim tôi đổ ầm ầm.
Nghị Nghị cười nhạt ném điện thoại trả lại tôi, tôi đỡ lấy điện thoại, nhìn Lâm Dung chibi trong bức tranh, khó khăn nói: “Tôi…”
“Không cần nói nữa.” Nghị Nghị nhìn tôi, tia máu giăng đầy hai mắt, “Những gì cần nói tôi đều nói rồi, những gì nên làm tôi cũng làm rồi, nếu ông vẫn kiên quyết muốn ở bên anh ta thì sau này sướng khổ ông tự chịu.”
“Mộc Đông, tôi chịu quá đủ cái ánh mắt tràn ngập hình ảnh anh ta của ông rồi, cũng chịu quá đủ sự chiếm hữu trần trụi anh ta dành cho ông rồi, tôi không muốn tiếp tục như vậy nữa…”
“Nếu ngày nào đó ông muốn đi tìm tôi, vậy thì hay trao cả cơ thể và trái tim ông cho tôi, nếu không thì đừng đến tìm tôi, tôi cũng có tim, tôi cũng biết đau, tôi cũng sẽ…”
Nghị Nghị ngẩng đầu lên một lát rồi lại chầm chậm gục xuống, những giọt nước mắt đong đầy cuối cùng cũng rơi xuống như vỡ đê.
“Ông đi đi, nếu không tôi sợ sau khi mình tỉnh rượu…sẽ hối hận.”
Ghế sô pha trong phòng khách bừa bộn như bãi chiến trường, mười mấy chai bia rỗng vứt bừa trong két, trên bàn trà còn một chai bia dùng làm gạt tàn, bên cạnh rải rác rất nhiều đầu lọc thuốc.
Xe tôi gọi đến rồi, tôi ngoảnh lại nhìn Nghị Nghị đang nằm gục trên ghế sô pha chỉ để lộ một bên gò má nhợt nhạt.
“Nghị Nghị, cảm ơn ông vẫn luôn chăm sóc tôi bấy lâu nay, sau này dù xảy ra chuyện gì, miễn là tôi giúp được thì ông cứ đến tìm tôi. Với lại…xin lỗi vì tất cả…”
Tôi nhẹ nhàng mở cửa nhưng vẫn bồi hồi đứng lại hồi lâu, tôi biết một khi bước ra khỏi cánh cửa này, tình bạn của tôi và Nghị Nghị coi như hoàn toàn chấm dứt.
Tôi quay lại nhìn, Nghị Nghị vẫn co người trên sô pha không di chuyển.
Tôi cười khổ đi ra ngoài rồi từ từ đóng cửa lại, khẽ nói sau cánh cửa: “Chăm sóc bản thân chu đáo nhé, tôi đi đây.”
Lời tác giả:
Mâu thuẫn dồn tích đã lâu giữa hai người cuối cùng cũng bùng nổ, Tô Đống đáng thương sắp không có nhà để về rồi.
Kogi: Ôi thương Nghị Nghị vãi ý 😭